Bốp ——
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Vốn luôn ỉ mình có người trong nhà, Chúc Mạn Hương ngoài ý muốn kinh ngạc, giật mình nhìn tình cảnh trước mắt: Ngự Thiên Dung, cực kì sạch sẽ lưu loát thưởng cho Chúc Mạn Hương một cái tát vào mặt! Tuyệt không khách khí!
Hơn nữa, sau khi tát Chúc Mạn Hương, Ngự Thiên Dung vẫn lạnh nhạt thản nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt tiếc hận nhìn thoáng qua bức tranh, thời gian nãy giờ đều uổng phí!
Cả phòng im ắng, không ai lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc, thẳng đến khi Chúc Mạn Hương ý thức được mình bị đánh, mới hét rầm lên, “Ngươi dựa vào cái gì đánh ta!” Nói xong vung tay lên định đánh Ngự Thiên Dung báo thù, đáng tiếc bị Tịch Băng Toàn tóm được.
“Biểu ca, ngươi thấy người ta khi dễ ta không nói, còn giúp nàng khi dễ ta?” Hốc mắt lóe ra nước mắt, thập phần ủy khuất.
Tịch lão tổ âm thầm thở dài trong lòng, thầm mắng nha đầu kia quá mức, không chừa lại chút mặt mũi cho bà, “Băng Toàn, Hương nhi hơn phân nửa chỉ là vô tâm, các ngươi đừng so đo với nàng, nàng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, còn không hiểu chuyện.”
Một người đã mười mấy tuổi còn không hiểu chuyện? gự Thiên Dung cười thầm trong lòng, Tịch lão tổ muốn che chở nàng ta cũng nên tìm các cớ tốt hơn một chút chứ!
“Lão tổ ——” Chúc Mạn Hương giọng nức nở kêu lên, tỏ vẻ bản thân bị ủy khuất.
Ngự Thiên Dung nhìn thoáng bức tranh đã bị hủy một nữa, cuối cùng mỉm cười, “Cũng được, nể mặt Tịch lão tổ, tranh này liền coi như hết! Bất quá, thói quen này của Chúc tiểu thư cũng không tốt nha, nếu vẫn cứ cao không lớn, sẽ làm rất nhiều tuấn tú công tử thất vọng nha!”
Chúc Mạn Hương âm thầm trừng mắt liếc nhìn nàng, lời này không phải nguyền rủa nàng sao! Hừ!
Tư Duyên hoà giải nói: “Tranh này vẫn thực độc đáo, ta thấy hãy để lại cho ta đi!”
Tịch Băng Toàn bất mãn liếc mắt nhìn Chúc Mạn Hương, hắn nhìn ra được Ngự Thiên Dung dành rất nhiều công phu vào bức tranh này, cũng là vì tặng một cái lễ gặp mặt cho Tư Duyên, hơn nữa, hắn biết rõ ngày thường Ngự Thiên Dung cũng rất quý trọng tranh của mình.
Trong Hội Họa Viên, cho dù là quét tước cũng không ai dám lung tung vào phòng vẽ của nàng, nàng vì tránh cho hạ nhân làm hư tranh hoặc dụng cụ vẽ, đều tự mình dọn dẹp phòng vẽ.
Thế mới biết nàng quý trọng tranh của mình cỡ nào, vậy mà lại bị nữ nhân trước mắt này phá hủy! Nếu không phải nể mặt lão tổ, hắn sao có thể dễ dàng buông tha nàng!
Tịch lão tổ đương nhiên cũng nhìn ra hờn giận giữa ba người, bất quá lúc này, lão bà như bà không định thiên vị bên nào, bà hiểu tằng tôn của mình, nếu ép hắn quá mức, không chừng ngay cả mặt mũi của mình cũng không chừa.
Lại nói, Ngự Thiên Dung này xem ra là một nữ tử không tệ, nếu quả đúng như lời của Băng Toàn thích, bà cũng vui vẻ tác hợp a! Tên tiểu tử này tốt nhất nên đón thêm mấy cô gái vào cửa, sớm ngày vì Tịch gia khai chi tán diệp!
“Tịch lão tổ, ta thấy ngoài trời mưa đã tạnh, ta và Tư Duyên công tử còn có chút chuyện cần bàn bạc, không bằng để Băng Toàn đưa bà về trước, miễn cho mệt?” Ngự Thiên Dung ôn nhu nói, trong mắt lại thập phần kiên định, nàng không muốn tiếp tục ở cùng vị biểu tiểu thư này, vì một kẻ không ra gì mà làm hỏng tâm tình tốt đẹp của mình thật không đáng giá.
Nghe xong lời này, Tịch Băng Toàn liền nhíu mày, hắn hôm nay mang nàng đến chủ yếu vì muốn mang nàng đi chơi, gặp Tư Duyên chỉ là thuận tiện, còn chưa tâm tình được cái gì đã đẩy đi rồi, kế hoạch của hắn không phải như vậy a! “Phu nhân, ta thấy chúng ta vẫn nên cùng nhau đi dạo đi! Chuyện làm ăn đã bàn bạc đại khái, sau này cứ từ từ tính tiếp, dù sao cũng không gấp.”
Tịch lão tổ cũng nghe ra manh mối, xem ra tằng tôn hôm nay đến là vì giai nhân chứ không phải vì sinh ý, nha đầu kia làm loạn một trận đã làm hỏng chuyện của hắn, nhìn mắt hắn đầy oán khí là biết! Việc này có vẻ không dễ đây! Nếu nàng bảo tên tiểu tử này đưa bọn họ về nhà, trong lòng hắn khẳng định mất hứng, về sau sẽ càng thêm bất mãn nha đầu kia; mà nếu để hắn ở lại cùng với Ngự Thiên Dung, nha đầu Hương nhi chắc chắn sẽ không vui, thế nào cũng sẽ thầm oán mình không thiên vị nàng!
Ai! Trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a, thật là khó!
Tư Duyên nhìn Tịch Băng Toàn nhíu mày cùng vẻ mặt khó xử của Tịch lão tổ, trong lòng âm thầm thở dài, thôi thì hắn lại ra mặt làm kẻ đắc tội, “Ta thấy vẫn là để ta an bài vài người đưa lão tổ tông trở về, Băng Toàn cứ lưu lại đi, chuyện sinh ý nếu thiếu hắn cũng không được đâu!”
Quả nhiên, hắn nói vừa xong, Chúc Mạn Hương liền trợn mắt trừng lại, hắn chỉ có thể quay mặt đi, làm như không thấy.
Đương nhiên, hắn phải đứng về phe Ngự Thiên Dung để sau này mình hợp tác mới có trái cây ngon mà ăn, hơn nữa, tên huynh đệ đó hắn còn không biết sao, vị biểu tiểu thư này thực không có hy vọng gì, ngược lại là Ngự Thiên Dung này mới khiến người ta háo hức chờ mong a!
Tịch Băng Toàn nhìn Tịch lão tổ, “Lão tổ, ngươi thấy thế nào?”
Lão tổ tông cười gượng hai tiếng, “Tùy các ngươi đi, người trẻ tuổi đương nhiên là chính sự quan trọng hơn, khi nào rảnh nhớ về nhà thăm lão bà này thì tốt rồi!” Mở miệng không phải bà, nha đầu Hương nhi cũng không thể trách mình, như thế bà đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Lão bà vẫn là nên hưởng thanh phúc a!