Đoàn người chậm rãi du ngoạn.
Mặt sau của ngôi chùa là một tòa Phật tháp, đây là một tòa tháp cao nhiều tầng.
Tháp hình lục giác, cao 29 thước, tạo thành hình trùy, bên ngoài mỗi tầng có mái đình cong, tượng điêu khắc, nhìn như những cánh hoa sen đang nở rộ.
Tầng thứ nhất có hai cửa nhìn ra hướng nam và hướng bắc, dùng để đón du khách tham quan.
Ở cạnh mỗi cửa có một tấm bia đá được khắc tên lên, ở cửa nam là “Trấn Quốc tháp “, cửa bắc là “Hộ Quốc bảo dân”, đều dùng chữ triện.
Các phía còn lại thì chỉ có bia đá không chữ.
Từ tầng thứ hai tới tầng thứ bảy, mỗi tầng đều có cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bên trong tháp có một bàn thờ Phật lớn, cửa nhìn ra hướng bắc.
Phía sau là bậc thang hình xoắn ốc lên tận đỉnh.
Trên đỉnh tháp có một “Bát quái đồ”, tượng khổng tước, kỳ lân bằng ngọc lưu ly, tạo hình tuyệt đẹp, trông rất sống động.
Ngự Thiên Dung nhìn thật lâu, không rời mắt ra được, cảm thán nói:
“Đại tai cân quắc cổ kim, khéo léo linh lung ở trong đó.
Văn vật khai nhãn giới, lầu cao hơn sướng lòng.
Đỉnh lô kiền tặng cung ngàn phật, thụy khí dài doanh quán vũ trụ.
Tam bảo thêm nhiều phúc tuệ, hoa khai phú quý mộc xuân phong.”
* Đoạn từ bài thơ này trở lên đều là ta “nổ”, nhất là bài thơ này, tìm mãi ko ra là bài nào!
Tịch lão tổ nghe bài thơ liền sửng sốt, nữ tử này…
“Phu nhân, bài thơ này ngươi rất khoa trương, nếu tên Tư Duyên kia nghe được hẳn sẽ đắc ý một phen!”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Thế nào, chẳng lẽ tháp này là do Tư Duyên công tử thiết kế?”
Tịch Băng Toàn gật gật đầu, “Trừ bỏ tên kia, còn có ai lại đi làm loại chuyện này?”
“Không tệ a, không hổ là một thiết kế sư vĩ đại!”
Tịch Băng Toàn bĩu môi có chút ăn giấm nói: “Phu nhân, hình như ngươi không có khen ai như vậy bao giờ a!”
“Ha ha, Băng Toàn, võ công và y thuật của ngươi cũng rất vĩ đại a! Ta đã nói rồi nha.”
Tịch Băng Toàn không hài lòng nhìn nàng một cái, cứ như vậy thôi sao?
“Phu nhân, sắc trời có hơi tối, sợ là sắp có mưa to.” Phía sau Hạ Duyệt bỗng nhiên chen vào nói.
Ngự Thiên Dung thế này mới phát hiện sắc trời đang dần trở tối, xa xa còn có mây đen bay tới, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, “Xem ra chúng ta phải nhanh tìm chỗ tránh mưa thôi!”
Tịch Băng Toàn sắc mặt buồn bực, khó có dịp đến một lần, mọi việc lại không thuận, thật sự là đáng giận.
Liếc nhìn sang lão tổ một cái, thở dài, “Lão tổ, ta thấy chúng ta đành phải đi quấy rầy Tư Duyên một phen, nhờ hắn chuẩn bị sương phòng để nghỉ ngơi, miễn cho xuống núi gặp mưa tổn hại thân thể của ngươi.”
Tịch lão tổ gật gật đầu, “Cũng đành như thế.” Nói xong lại nhìn sang Ngự Thiên Dung, cười tủm tỉm nói: “Vừa mới nghe Ngự cô nương làm bài thơ, thật làm ta vô cùng thán phục, không biết nhà Ngự cô nương ở đâu, chắc là một thư hương thế gia, bằng không sao có tài văn chương như vậy?”
“Ha ha, Tịch lão tổ nói đùa, Thiên Dung chỉ là một người bình thường, sách tuy có đọc qua một ít, nhưng nói là có tài văn chương thì thật không dám nhận!”
Tịch Băng Toàn nghĩ nghĩ, nói nhỏ vào tai lão tổ vài câu, liền thấy ánh mắt Tịch lão tổ lập tức lóe sáng, tựa hồ đối Ngự Thiên Dung thêm vài phần coi trọng.
Chúc Mạn Hương không nghe Tịch Băng Toàn nói gì, tự nhiên cho rằng Tịch Băng Toàn nói lời hay gì đó, trong lòng càng thêm ghen ghét Ngự Thiên Dung, kéo tay lão tổ làm nũng nói: “Lão tổ, ngươi không nói chuyện với Hương nhi a!”
Tịch lão tổ vỗ vỗ tay nàng, vô cùng thân thiết nói: “Nha đầu, ta làm sao bỏ quên ngươi, Ngự cô nương là khách, ta là chủ sao có thể lơ là, ngươi a, chỉ biết làm nũng, muốn làm nũng thì làm nũng với biểu ca ngươi đi!”
Chúc Mạn Hương giương mắt thẹn thùng nhìn Tịch Băng Toàn, “Lão tổ, ngươi lại trêu chọc Hương nhi!” Rốt cuộc là người nhà của mình, vẫn là che chở mình, nàng âm thầm liếc Ngự Thiên Dung một cái, đắc ý cười cười.
Ngự Thiên Dung làm như không thấy, nữ nhân nhàm chán!
Tư Duyên thấy bọn họ trở về, còn có Tịch lão tổ, lập tức chạy ra đón, khách sáo hàn huyên một phen, rồi tự mình dẫn đoàn người đến một sương phòng nghỉ ngơi, “Tịch lão tổ khó có dịp đến đây, tiểu chất sẽ không quấy rầy mọi người tụ hội.
Tối nay ta sẽ cho người ta đem cơm nước đến.”
Tịch lão tổ cười tủm tỉm nhìn Tư Duyên, tựa hồ rất thích hắn, “Tư Duyên a, ngươi đừng bày vẽ làm gì, khó có dịp ta đi ra ngoài, nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng thì cũng đến chơi với lão thái bà này đi!”
Tư Duyên suy nghĩ một chút, nhìn sang Tịch Băng Toàn, “Cũng được, để con đi dặn thuộc hạ xử lý một ít công vụ rồi lại đến thăm lão tổ.”
Tư Duyên ra ngoài không bao lâu liền trở lại, xem ra hắn rất tôn trọng Tịch lão tổ, không biết là vì Tịch Băng Toàn hay là vì bản thân hắn, hơn nữa, hắn cùng Tịch lão tổ nói chuyện lại rất vui vẻ, một chút cũng không giống có sự ngăn cách tuổi tác.
Tịch lão tổ hiển nhiên cũng rất thích Tư Duyên, trong lời nói đều phảng phất tiếc nuối rằng đứa cháu nhà mình – cũng chính là Tịch Băng Toàn – không được tri kỷ như Tư Duyên.
Đối với bầu không khí hoà thuận vui vẻ như vậy, Ngự Thiên Dung cũng rất thích.
Hiếm có người già nào lại khôi hài như Tịch lão tổ, cũng khó người trẻ tuổi nào lại kiên nhẫn làm vui lòng người già như Tư Duyên, có thể nói là rất hiếu thuận! So với Tịch Băng Toàn vẫn luôn trầm mặc ít lời, Tư Duyên xác thực thân thiết hơn.
Lúc trò chuyện, không biết là cố ý hay vô tình, Tịch lão tổ tông kể cho Tư Duyên nghe ban nãy Ngự Thiên Dung làm bài thơ khen tòa tháp.
Ánh mắt Tư Duyên khẽ chớp động, như có chút luyến tiếc liếc nhìn Ngự Thiên Dung, hắn không nghĩ tới học thức của nàng sẽ tốt đến như vậy, bài thơ kia, vừa nghe liền thấy không tầm thường chút nào, xem ra là hắn đánh giá thấp nàng.