“Ngươi nghe chuyện này ở đâu?”
Ngự Thiên Dung khẽ cười nói: “Ta nói thật đó, chuyện này là kết quả do rất nhiều bác… Đại phu nghiên cứu ra, cũng đã trải qua thực nghiệm chứng minh.”
“Sao ta không biết?”
“Hứ, thiên hạ to lớn, chuyện ngươi không biết còn nhiều!” Ngự Thiên Dung bĩu môi.
Tịch Băng Toàn ha ha cười, “Tỷ như —— “
“Tỷ như ngươi có biết có thứ có thể bay ở trên trời, còn chở rất nhiều người, chỉ trong chốc lát có thể bay từ tây sang nam không? Tỷ như ngươi có biết có một loại vũ khí, có thể ở trong nháy mắt hủy diệt một quốc gia không?”
Sao có thể! Tịch Băng Toàn hồ nghi nhìn nàng, “Phu nhân, ngươi đang trêu ghẹo ta phải không?”
Ngự Thiên Dung vỗ bàn tay đang có ý đồ nhân cơ hội sỗ sàng mình, “Tin hay không tùy ngươi, bất quá, chỗ các ngươi không thể chế tạo mấy thứ lợi hại đó được, cho nên nói cho ngươi nghe cũng vô ích.”
“Cũng không nhất định là vậy, nếu có thực, dựa vào cái gì nói người chỗ chúng ta không chế được? Chẳng lẽ chỉ có người ở Ly Quốc mới có thể —— “
“Không phải, là người ở niên đại này không chế được.”
“Vậy thì —— “
Ngự Thiên Dung đứng lên nhún nhún vai, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói cho ta chuyện sinh ý đi, ngươi còn chưa kể rõ tình huống cho ta nghe a!”
Tịch Băng Toàn không hài lòng nhìn nàng, nói một nửa rồi ngừng thực làm cả khẩu vị, nữ nhân này, thật sự là… Ai, “Chuyện sinh ý chuyện không cần vội, chúng ta vừa mới đến, cứ nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem ngôi chùa đó, chỉnh thể hẳn là đã xây được kha khá, bên trong thì còn cần ngươi tới thêm vào.”
“Vì sao đối phương lại —— “
Tịch Băng Toàn đắc ý cười nói: “Dĩ nhiên là có quen với ta, biết người hợp tác của ta là một tài nữ nên cho ta một cái cớ kiếm tiền a!”
“Hứ, có thật không vậy, ngươi không phải nói người kia rất tin phật sao! Sao dễ dàng…”
“Phu nhân cứ nhìn ta mà xem, đem chuyện này giao cho người như ta, sao lại nói làm qua loa? Người bình thường ta còn lười tiếp a!”
Ách, thế này có giống người làm ăn buôn bán sao? Cung cấp phục vụ còn làm cao hơn so với người ta tới cửa hưởng thụ phục vụ!
…
An an ổn ổn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung liền đến nói với Tịch Băng Toàn muốn đi khảo sát thực địa.
Nghe nói ngôi chùa kia nói lớn không phải rất lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Ở vùng ngoại ô kinh thành Thanh Quốc, nó nằm giữa những dãy núi, là một “Thâm sơn tàng cổ tháp” điển hình.
Dưới chân núi có một tấm bia đá lớn chỉ đường, xuyên qua đường đèo quanh co khúc khuỷu lên giữa sườn núi là có thể nhìn thấy ngôi chùa khí thế to lớn.
Con đường rừng không nhỏ chút nào, vừa đủ xe ngựa xoay trở, độ dốc cũng thực bằng phẳng, xe ngựa loại thường cũng có thể đi được, dĩ nhiên là đường xá có chút xa xôi, phải đi một vòng rồi một vòng mới lên.
Như vậy kể ra cũng rất thuận tiện cho nữ quyến của các gia đình giàu có đến thăm viếng, vì vậy, mặc dù chùa còn chưa xây xong, đã có không ít người đến.
Nhóm người Ngự Thiên Dung một đoàn năm người cùng ngồi xe ngựa lên núi, vừa đến trước cổng chùa liền có người đến đón.
Tịch Băng Toàn giới thiệu, chàng trai trẻ tuổi trước mắt này chính là người giám sát việc xây dựng ngôi chùa, tên là Tư Duyên, mới 29 tuổi, tuổi còn trẻ nhưng đã là một kiến trúc sư rất nổi tiếng.
Hàn huyên khách sáo một hồi, bọn họ trực tiếp nhập chính đề.
Tư Duyên luôn âm thầm đánh giá nữ tử trước mắt, nhìn không ra điểm nào đặc biệt, thực không biết vì sao Tịch Băng Toàn cứ muốn chọn nàng đến phụ trách bích hoạ, bất quá, trong cách ăn nói cũng đủ thấy nàng có chút khác biệt với các tiểu thư khác, không có kênh kiệu cũng không ra vẻ, nên đành tạm thời chờ mong.
“Ngự phu nhân, Tịch huynh đã nói với ngươi mục đích mà chúng ta mời ngươi đến, đó là nhờ ngươi phụ trách nội dung bích hoạ, đương nhiên không phải là chỉ giao cho một mình ngươi, chính là nhờ ngươi cung cấp bản thảo, sau đó sẽ có một nhóm họa sĩ khác dựa theo đó để điêu khắc lên vách tường bên trong chùa.”
“Ừm, ta đã nghe Băng Toàn nói, không biết các ngươi có yêu cầu đặc biệt gì không? Ngươi hy vọng có loại bích hoạ như thế nào? Tỷ như khí thế rộng rãi, đoan trang nghiêm túc, hay là lịch sự tao nhã, ôn nhu…”
Tư Duyên nghe vậy cười nói, “Vừa nhu vừa tế là tốt nhất!”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Nga, được, vậy vài ngày nữa ta sẽ vẽ mấy bức để ngươi tham khảo lựa chọn.”
“Được rồi, Tư Duyên, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta sẽ đưa phu nhân đi nhìn xem một chút, có chuyện gì ngươi trực tiếp cho người tìm ta là được.”
Tư Duyên liếc một cái xem thường, tuy rằng nói đây là sinh ý, bất quá, cũng là do tên này chủ động tìm tới cửa, nếu không biết con người hắn ta, hắn còn lâu mới dễ dàng giao việc cho một nữ tử… Ai, bây giờ hắn còn chưa nói thêm cái gì, tên này đã đòi mang giai nhân đi du ngoạn, cũng quá trọng sắc khinh bạn đi?
Hay là đã có ý gì với nữ nhân này? Nhưng là, chính hắn rõ ràng giới thiệu người ta là một phu nhân a, tuy rằng là nữ nhân từng bị hưu một lần, bất quá, cũng không xứng với hắn lắm a?
“Băng Toàn, ta thấy vẫn là nên bàn bạc chi tiết thêm với Tư Duyên công tử, như vậy cũng có lợi để ta lựa chọn phong cách vẽ…”
“Không cần đâu, ta tin tưởng năng lực của ngươi, tiểu tử này không biết gì về tranh đâu, đừng nghe hắn.” Tịch Băng Toàn dõng dạc nói, đồng thời kéo tay nàng rời đi.
Tư Duyên há hốc mồm, hắn không biết xem tranh? Không thể nào, có nói xấu người khác cũng không cần đạp thẳng chân như vậy a!