Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 104: Là Lỗi Của Nàng!






Sở dĩ có phiền toái hôm nay đều là do nàng thủy tính dương hoa*, coi trọng nam nhân khác!
* Thủy tính dương hoa = lẳng lơ –> đại loại là nói những phụ nữ thích bắt cá 2, 3 tay.
Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Nam Cung Tẫn, xem ra, Phượng Hoa nói đúng, bọn họ không định giết mình, bởi vì mục đích là muốn bắt sống mình, còn với nhóm ba người Tịch Băng Toàn thì lại muốn đưa vào chỗ chết!
Nam Cung Tẫn này thật sự là một nam nhân khiến người ta chán ghét đến cực điểm!
Nam Cung Tẫn chậm rãi nói tiếp, “Ngự Thiên Dung, ba người bọn họ chết, ngươi chỉ có thể tự trách bản thân không thức thời.

Ta đã có ý muốn đón ngươi về phủ tướng quân, ngươi cư nhiên khinh thường, còn ngang nhiên liếc mắt đưa tình với tên Tịch Băng Toàn kia ngay trước mặt ta.

Ngươi đừng quên, mạng của ngươi nằm trong tay ta.


Lúc trước ta đuổi đi ngươi, để lại cho ngươi một mạng, không phải là muốn thả ngươi đi, chính là làm ra vẻ mà thôi.

Ta, Nam Cung Tẫn, người mà ta muốn chưa từng có chuyện không chiếm được! Ngươi vốn bị Tuyết nhi hãm hại, ta cũng cảm thấy áy náy, muốn bồi thường thật tốt cho ngươi.

Nhưng ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta chỉ có thể dùng hành động nói cho ngươi, ngươi không thể tùy tiện làm sai như vậy!”
Cái gì! Lời này nghe ra có giống tiếng người sao? Trong lòng Ngự Thiên Dung lúc này quả thực muốn ói ra.

Nam nhân này được dạy dỗ thế nào vậy? “Ha ha, không có người mà ngươi không chiếm được? Nam Cung Tẫn, ngươi cũng quá tự phụ đi! Đương kim hoàng hậu, ngươi chiếm được không? Ái phi của đương kim hoàng thượng, ngươi chiếm được không? Hừ, đồ khi thiện sợ ác, ngươi chỉ có thể khi dễ những người quyền thế nhỏ hơn ngươi mà thôi!”
“Những người đó ta không muốn!” Nam Cung Tẫn không chút xấu hổ trả lời.
Nga, trời ạ!
Ngự Thiên Dung cảm thấy mình và hắn căn bản không thể câu thông, chỉ có thể bất đắc dĩ giật nhẹ khóe môi, “Quên đi, ta cũng lười tranh cãi với ngươi.

Nam Cung Tẫn, ta hiện tại nói cho ngươi, ngươi cả đời đừng mơ tưởng sẽ có lại tình yêu của ta! Ta, Ngự Thiên Dung, khinh thường nhìn ngươi – tên ngụy tướng quân mang mặt nạ!”
“Hừ, hiện tại, còn tùy ngươi chọn —— ngươi làm cái gì?” Nam Cung Tẫn phát hiện thân thể của mình bỗng nhiên vô lực, tựa như trúng Nhuyễn Cốt Tán, ngay cả chút sức lực giữ vững cơ thể cũng không có.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, nhìn Nam Cung Tẫn ngồi dưới dất, “Không có gì, chỉ là muốn ngươi im lặng một chút mà thôi, cũng đỡ cho Hộ Quốc tướng quân của chúng ta không biết trời cao đất rộng lại nói lung tung.”
“Ngươi cư nhiên cũng biết hạ độc?”

“Nga, quên thông báo trước cho ngươi, thật có lỗi!” Ngự Thiên Dung khinh thường liếc mắt một cái, thật sự là một tên khiến người ta chán ghét.
Ánh mắt hung ác nham hiểm kia có nhìn nàng trừng trừng thì thế nào? Trừng đi, dù sao thì ánh mắt cũng không thể giết người!
Nam Cung Tẫn vạn vạn thật không ngờ nữ nhân trước đây tay trói gà không chặt cư nhiên học được cách dùng độc, tên hộ vệ ban nãy còn nhìn ra là hắn dùng độc, còn nàng lại không biết từ lúc nào khiến mình trúng độc!
Ngự Thiên Dung thậm chí không rời khỏi xe ngựa một bước, vẫn như trước ngồi ở cạnh cửa xe ngựa nhìn hắn, lãnh đạm như nhìn một người xa lạ, “Nam Cung Tẫn, ta thực không nghĩ ra vì sao ngươi cứ muốn ta trở về tướng quân phủ? Ta đây là lần đầu tiên gặp nam nhân luôn tự cho mình là đúng đến mức vô liêm sỉ như ngươi.

Chẳng lẽ Hộ Quốc tướng quân cao cao tại thượng đã lâu, ngay cả xấu hổ thế nào cũng quên?”
“Kẻ không biết liêm sỉ là ngươi! Ngươi thân là phu nhân của ta, lại gian díu với biểu ca của ta, sau khi bị ta hưu lại lập tức tìm tới nam nhân khác thỏa mãn ham muốn của mình, ngươi quả thực chính là nữ nhân thủy tính dương hoa, phóng đãng không kiềm chế! Ngươi hẳn là đã quên thế nào nữ nhân phụ đức, tam tòng tứ đức.

Ta muốn giết bọn hắn cũng đều vì ngươi lạm tình! Là lỗi của ngươi!”
Ngự Thiên Dung lắc đầu, rất không biết nói gì, “Sau khi hưu thê, chúng ta là hai người không có quan hệ, Hộ Quốc tướng quân hình như quản hơi rộng a? Hơn nữa, ta nghĩ, sau khi ngươi hưu thê, không biết đã cùng bao nhiêu nữ nhân lên giường, ta đây có phải cũng nên nói ngươi phóng đãng không kềm chế được, không biết cảm thấy thẹn?”
“Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện thực bình thường, ta muốn đều là nữ nhân của mình—— “
“Nga, được rồi, ta lại không có để ý, bất quá, ta nhớ rõ trong luật pháp của Ly Quốc có quy định nữ tử cũng có thể tam phu ngũ thị, chỉ cần có năng lực, hai bên đều vui vẻ, nữ tử cũng có thể có mấy nam nhân, chẳng lẽ Hộ Quốc tướng quân cư nhiên không biết luật pháp của nước mình?”
Khuôn mặt dưới lớp khăn che của Nam Cung Tẫn đã sớm đen, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi không có tư cách!”

“Nga, nhưng là ta là ngườ tự do, tuy rằng ta không phải nữ quan trong triều, không thể có tam phu ngũ thị, bất quá, đâu có ai cấm ta muốn cùng nam nhân nào!”
“Mạng của ngươi là của ta, ta nói —— “
Ngự Thiên Dung cười lạnh, “Nam Cung Tẫn, hình như ngươi đã quên tình cảnh hiện tại? Lúc này, lời này nên nói ngược lại mới đúng a, nay, hẳn là mạng của ngươi ở trên tay ta!”
“Ngươi —— “
“A, thực xin lỗi, là ta sai!” Ngự Thiên Dung cười hì hì nhảy xuống xe ngựa, từ trong áo lấy ra một viên thuốc, đến bên cạnh Nam Cung Tẫn, không chút khách khí nhét vào miệng hắn, rồi học cách người ta mớm thuốc, đưa tay vỗ vào lưng hắn một cái, làm hắn nuốt vào.

Sau đó vỗ vỗ tay, “Được rồi, bây giờ thì dễ nói chuyện rồi!”
Nam Cung Tẫn trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”