Đường Kỳ Thâm giống như nuôi tiểu tổ tông, ở bên cạnh vừa dỗ vừa dạy cô, hầu hạ Thời Lạc sau một năm, rốt cuộc cô cũng viên mãn hoàn thành kỳ thi đại học, kết thúc chuỗi thời gian bị tri thức tàn phá.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Thời Lạc mê man ba ngày.
Đời này cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình có thể vì thứ đồ như thi đại học này mà giày vò bản thân tới mức mười ngày nửa tháng cũng không thể ngủ được.
Ý chí lần này không giống như lần tới Tân Tuyền Loan một lòng muốn gây tê bản thân, lúc này Thời Lạc là thật sự muốn vào được Hành đại.
Bởi vì trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, Tam Trung dựa theo thông lệ cũ thả cho học sinh về nhà ôn một tháng.
Kiểu kỳ nghỉ như thế này mục đích chủ yếu là để học sinh thoát ly khỏi tiết tấu của thầy cô, dựa theo tiến độ thích hợp của bản thân để hoàn thành bổ sung những kiến thức mình còn thiếu trước kỳ thi quan trọng.
Đối với những học sinh xuất sắc có thể tự kiểm soát, kỳ nghỉ này không thể nghi ngờ chính là lúc mà bọn họ có thể nhảy vọt với tốc độ nhanh nhất, nhưng đối với kiểu người thích đi đường tắt như Thời Lạc, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của cô thì hoàn toàn không khác gì thành tích về không trước khi thi.
Cho dù cô có cảm động việc Đường Kỳ Thâm muốn bốn năm đại học có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh mình, thế nhưng chút cảm động này cũng chỉ vẻn vẹn có thể chèo chống cô cố gắng phấn khởi mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Nói cho cùng thì vẫn là do căn bệnh được chiều từ nhỏ tới lớn dưỡng ra, không hề có suy tính gì đối với tương lai của mình.
Tuy nói từ lúc bắt đầu đều có Đường Kỳ Thâm thường xuyên nâng đỡ dạy dỗ, tuy không tới mức quá chênh lệch nhưng mà cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Thêm nữa từ sau khi xác định quan hệ với Đường Kỳ Thâm, lại thỉnh thoảng bị mấy câu sến sủa “anh thích cô trước, từ lần đầu tiên cô gọi anh là ca ca thì anh đã thích cô” của anh dỗ cho tâm tình vô cùng sung sướng, sau khi biết đời này anh không thể rời bỏ mình xong, lòng tự tin của cô lại một lần nữa được nâng cao, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo muốn lên trời.
Ỷ vào Đường Kỳ Thâm bị cô ăn đến gắt gao, từ sau khi trở thành bạn trai cũng không dám hung dữ mắng mỏ mình, động lực cố gắng học tập chân chính cũng chỉ còn lại có phần tình cảm chân thành mà thôi.
Nhưng mà tiểu công chúa trong lòng luôn hô to tình cảm chân thành này mỗi khi đặt tình cảm và sự lười biếng của bản thân lên bàn cân thì hầu như đều là tình cảm thua chận, lười biếng diễu võ giương oai chiếm thế thượng phong.
Có một lần, cô ôm lấy Đường Kỳ Thâm lảm nhảm mấy câu: “Kỳ Thâm ca ca, có rất nhiều cách để anh có thể yêu em, ví dụ như cùng ngủ trưa với em thay vì phải hi sinh giấc ngủ trưa của mình để theo em làm bài thi ó.”
Mỗi lần Đường Kỳ Thâm nghe thấy cách phát biểu thể hiện sự lười biếng này của cô đều là cảm thấy dở khóc dở cười, không biết nên làm sao với cô mới được, đến cuối cùng cũng đều chiều theo cô, không thích học thì thôi vậy, dù sao sau này cũng không trông cậy vào cô có thể kiếm tiền nuôi gia đình được ngày nào, có thể đàng hoàng ở bên cạnh anh dùng tiền của anh là anh đã hài lòng lắm rồi.
Lúc ấy Thời Lạc đương nhiên là không biết Đường Kỳ Thâm lại có loại tâm lý bỏ mặc cho sự vô sộ tùy ý của cô sinh trưởng càng ngày càng lớn thế này, nói thế nào thì cô cũng đã đồng ý với anh sẽ thi được vào Hành đại rồi, bởi vậy nên trong lòng đang không ngừng lên men, một mực đấu tranh tư tưởng với sự lười biếng của bản thân.
Thời gian ôn tập trước kỳ thi tốt nghiệp, hai người đã ở chung được một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, Thời Lạc đã trải nghiệm sâu sắc rằng mình không thể sống nếu thiếu Đường Kỳ Thâm.
Cho nên ngay lúc Đường Kỳ Thâm nói anh sắp vào giai đoạn cuối kì, phải ở lại trường ghi chép số liệu thí nghiệm, cho cô chọn một là rời khỏi “ma trảo” của anh, ở nhà lười biếng thong dong tự tại, hoặc là sẽ cùng anh tới Hành đại, Thời Lạc liền dứt khoát kiên quyết lựa chọn cái sau.
Tốt xấu gì thì cô vẫn người có giác ngộ vì yêu mà quyết tâm thi vào Hành đại, trước khi đi còn vô cùng tự biết cố gắng mà nhét sách vở ôn thi và đống đề cương ôn tập mà Đường Kỳ Thâm đã sớm soạn ra sẵn cho cô cùng mang theo.
Lúc tới trường, là Đường Kỳ Thâm lái xe.
Trước nay anh không thích kết thân với người khác, từ lúc có bằng lái tới giờ thì vẫn là một mình độc lai độc vãng mà đi.
Lúc này có khác biệt, bên cạnh ghế lái phụ còn có thêm cả Thời Lạc.
Nói tới Thời Lạc, đây cũng là lần đầu tiên cô đơn độc ngồi xe Đường Kỳ Thâm lái.
Lúc lên xe, vốn là theo thói quen chui ra ghế sau ngồi, cửa xe vừa mới mở ra lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại tiện nay ném cặp sách lên ghế sau rồi lại đóng cửa lại, đi tới ghế phó lái.
Đường Kỳ Thâm đang đứng bên cạnh ghế phụ, thay cô mở sẵn cửa xe.
Thời Lạc nhịn không được cảm thấy vui vẻ, nhưng lại muốn giả bộ như mình rất quen thuộc với cảnh này, nín cười kìm nén tới mức khó chịu.
Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt cong môi, che chở đỉnh đầu cô khi lên xe, cũng không có nói thêm cái gì, kỹ năng diễn còn tự nhiên hơn so với cô, sau khi đóng cửa xe liền đi vòng sang ghế còn lại ngồi vào.
Thời Lạc nhìn thấy đai an toàn của mình còn chưa thắt, rơi vào trầm tư.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu liếc cô, cũng không có khởi động xe luôn, cứ như vậy có chút hứng thú nhìn cô đang nhẫn nhịn.
Anh biết Thời Lạc không có nhiều kiên nhẫn, tâm tư cô cũng đơn giản, có rất nhiều cảm xúc cô căn bản không thể giấu được, quả nhiên chưa được ba giây, Thời Lạc đã mất tự nhiên gợi chuyện với anh.
“Kỳ Thâm ca ca, thi bằng lái có khó không? Chờ em thi đại học xong tròn 18 rồi, em cũng muốn đi lấy một cái…”
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Không khó, chẳng qua là trước kia anh từng chơi đua xe ở Úc, xem như có chút cơ sở.”
Thời Lạc thấy anh nói vậy mới nhớ tới, này mà “có chút” cơ sở gì chứ, hồi anh còn nhỏ đã từng tham gia vào một nhóm đua xe, còn nhận được giải thưởng, Đường Xa Xuyên còn từng nói anh tự mình lấy tiền đầu tư vào cái câu lạc bộ đua xe gì đó.
Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, sao chênh lệch lại có thể lớn đến vậy chứ, cô lớn tới vậy rồi mà đã làm được những gì? Thời Lạc không khỏi suy nghĩ ngắn ngủi, mới vẻn vẹn có mấy giây mà đã cảm thấy bản thân đúng là một tai họa, chỉ biết làm nũng, ẩu đả, gây họa, tiêu tiền, gây đủ thứ chuyện xấu, chả thấy có chuyện nào là tốt cả.
Bị bạn trai ưu tú của mình làm cho bản thân cảm thấy mình thật thấp kém, trong lòng Thời Lạc vẫn còn có chút mâu thuẫn.
Chuyện này vốn chỉ là việc nhỏ, chỉ trò chuyện có mấy câu thôi, Thời Lạc cúi đầu nhìn đai an toàn mình còn chưa cài, lại quay đầu nhìn Đường Kỳ Thâm đang thờ ơ ở bên cạnh, quyết định nợ mới nợ cũ tính luôn một thể.
“Đường Kỳ Thâm.” Thời Lạc bĩu môi, gọi tên anh.
Thanh âm nặng nề, giộng điệu còn mang theo cảm giác cố ý lãnh đạm, gọi còn là gọi cả họ cả tên.
Từ sau khi hai người ở bên nhau, mới đầu Thời Lạc còn cố ý muốn đổi cách xưng hô, đầu tiên là gọi “Đường Kỳ Thâm”, ngẫu nhiên hứng thú lên thì sẽ gọi một tiếng “bạn trai”, đến cuỗi cùng là vẫn bị thói quen nhiều năm thuần hóa, trung thực gọi Kỳ Thâm ca ca.
Cô còn từng vì bản thân không biết cố gắng mà ảo não, ở bên anh rồi mà vẫn gọi anh là “ca ca”, nhưng Ôn Vũ với Diệp Tâm Tầm bí mật thì thầm với cô, nói cô không cảm thấy đây là tình thú của các cặp tình nhập sao? Nghe nói nếu một cô gái có bản lĩnh gọi như vậy ở trên giường thì chắc chắn đàn ông sẽ hóa thú ngay lập tức.
Thời Lạc nghe xong liền vô cùng kích động, tuy nói kế hoạch lớn tạm thời còn chưa thực hiện được, nhưng khi cô gọi “ca ca” thì cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, mỗi lần gọi, trên mặt còn mang theo biểu cảm như tên trộm, một tới hai đi, Đường Kỳ Thâm đại khái cũng biết được gì đó, cũng không chọc thủng cô, để tùy ý cô.
Chỉ có khi mà cô nhóc không vui, không có tâm tư chơi trò tình thú với anh thì mới gọi tên chỉ họ, bắt đầu lật trời lật đất mà thôi.
Đường Kỳ Thâm mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, trên gương mặt nhỏ biểu lộ rõ là: Bạn gái không vui, tự giác tới dỗ đi.
“Lại sao rồi?” Đường Kỳ Thâm vô cùng tùy tiện thuận miệng hỏi một câu.
Thời Lạc nắm chặt đai an toàn, bắt đầu hỏi tội: “Anh có biết lúc mẹ Đường nói với ba anh là bà ấy muốn đi lấy bằng lái xe, ba anh đã nói thế nào không?”
Đường Kỳ Thâm không có lên tiếng, Thời Lạc hừ một tiếng, hất cái tay như cố ý vô tình của anh đang thò tới gần khuôn mặt nhỏ của cô ra: “Ông ấy nói, ’em học làm gì chứ, không có anh ở nhà thì sẽ có tài xế, có anh ở nhà thì còn cần em phải đi chịu tội sao’, anh nghe đi!”
Đây mới là đáp án hoàn mỹ này, tự mình suy ngẫm lại đi.
Cái này có vẻ rất giống chủ đề mà Lương Thục Nghi sẽ mang đi khoe khoang.
Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, xoa bóp gương mặt đang cố xụ xuống của cô: “Em thích gì thì cứ làm, anh có thể bảo vệ em, cũng sẽ không cản em, không tốt sao?”
Thời Lạc sững sờ trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy mình bị thuyết phục, giống như đúng là cũng không có gì không tốt, thế nhưng mà không phải cô đang dằn mặt anh sao? Sao có thể tùy tiện bị anh thuyết phục như thế chứ?
Thời Lạc tức giận hất đầu sang một eben: “Bạn gái là có thể dùng đạo lý tới nói chuyện sao?”
Lúc này Đường Kỳ Thâm đã chịu thua, khóe môi anh nhịn không được cong lên, duôi lông mày đều nhiễm ý cười, mười phần hào phóng mà lui bước, “Không thể, là lỗi của anh.”
Cái thái độ này coi như là khiến người hài lòng, Thời Lạc lại liếc đai an toàn, hỏi: “Anh có biết ghế phụ của đàn ông là vị trí chỉ dành cho bạn gái không?”
Đường Kỳ Thâm cảm thấy nhóc con này sau khi phát cáu lại có loại đáng yêu không nói nên lời, cũng không vội mà vuốt lông, cố ý hỏi: “Có chuyện này nữa à?”
Thời Lạc hất hàm, ngước mắthung tợn nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm vội vươn tay vuốt vuốt cái đầu đang xù lên của cô, lập tức bày ra thái độ mà một người bạn trai nên có: “Được được được, không cho cô gái khác ngồi, đừng nói tới ghế phụ, cái xe này cũng chưa từng có cô gái nào ngồi vào cả, Lương Thục Nghi cũng không có cơ hội.”
Thời Lạc nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”
Đường Kỳ Thâm gật đầu, Thời Lạc thiếu chút nữa là cười ra tiếng, nhưng vẫn còn chuyện chưa xong, lại lập tức kéo căng vấn đề, còn nghĩ là “Mẹ Đường thì có thể”, Lương Thục Nghi là người cô thân nhất, cô còn lâu mới so đo tranh giành với bà ấy.
Nói xong, cô rốt cuộc mới đem chủ đề quay trở về đúng quỹ đạo: “Đường Kỳ Thâm, anh rốt cuộc có biết là người đang ngồi ở ghế bạn gái chính là bạn gái anh không vậy?”
“Còn không phải sao?” Đường Kỳ Thâm tiếp tục giả bộ không hiểu.
Thời Lạc sắp tức chết rồi, loại người này đến cùng là sao có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như cô chứ: “Chẳng lẽ anh còn muốn bạn gái mình tự thắt đai an toàn à?”
Đường Kỳ Thâm rốt cuộc cũng nhịn không được cười khẽ, Thời Lạc nhìn thấy vẻ mặt này của anh liền biết là anh đang lấy mình ra làm trò cười: “Anh cố ý có đúng không?”
Đường Kỳ Thâm không mặn không nhạt “ừ” một tiếng, lại chậm rãi nghiêng người qua, ghé sát mặt mình vào mặt cô.
Trong nháy mắt, đầu óc Thời Lạc trống rỗng, vô cùng không có tự chủ mà đầu hàng, nói chuyện cũng không có hùng hồn hỏi tội như lúc nãy nữa, “Làm, làm gì đó…!”
“Bạn trai giúp em thắt đai an toàn.” Đường Kỳ Thâm liếc qua mắt cô.
Thời Lạc không được tự nhiên nghiêng đi, nhưng lại bị hai ngón tay của anh quay đầu trở lại.
“Anh cài thì cài mau lên…” Động thủ động cước cái gì…
Hai má thiếu nữ dần dần đỏ ửng, ánh mắt không được tự nhiên đảo loạn khắp nơi, chính là lại không dám nhìn anh.
Đường Kỳ Thâm có chút hứng thú, bắt đầu hỏi lại cô: “Có biết bạn trai thay bạn gái cài đai an toàn trên ghế đặc biệt dành cho bạn gái sẽ phải trả giá không?”
“Làm, làm sao, anh còn muốn thu tiền à?” Trái tim nhỏ của Thời Lạc đập bình bịch, cứ cảm thấy cô nam quả nữ nhốt trong không gian bị bịt kín thế này, Đường Kỳ Thâm cùng cái dáng vẻ chững chạc đàng hoàng ngày thường của anh rất khác nhau.
“Thu, đương nhiên phải thu.” Mắt anh liếc nhìn bờ môi hồng hào mũm mĩm của cô vừa bị anh cắn, ánh mắt dừng ở trên đó hồi lâu, hô hấp của Thời Lạc cứng đờ, cũng hiểu được “trả giá” trong ý anh là cái gì.
Cô gái nhỏ nhanh chóng chuồn chuồn lướt nước hôn một cái cực nhanh lên môi mỏng của thiếu niên, sau đó lại không được tự nhiên nói: “Đủ chưa!”
“Còn kém chút.”
Thời Lạc nhéo nhéo lòng bàn tay, lại làm bộ như tức giận hôn mấy cái lên môi anh.
“Được rồi!’
Đường Kỳ Thâm đương nhiên không dễ đuổi như thế, anh cong cong môi, thuận tay thắt đai an toàn lại cho Thời Lạc, tiếng “cạch” vang lên, Thời Lạc cứ cảm thấy như mình chui vào cái bẫy nào đó.
“Em cho thừa rồi.”
Thời Lạc: “?”
Một giây sau, Đường Kỳ Thâm hôn lên bờ môi nhỏ nãy giờ cứ cáu kính líu ríu thật lâu kia, sau đó lại để lại một câu nhàn nhạt: “Anh trả phí thừa cho em.”