Đường Kỳ Thâm không hổ là Đường Kỳ Thâm, vô luận là phương diện nào cũng cực kỳ chú trọng, mặc dù là loại chuyện lặt vặt như tùy tiện xuống bếp thế này, anh cũng theo thói quen mà làm cho cầu toàn nhất.
Trong cuộc đời anh tuyệt đối không có ba từ “tạm chấp nhận”, thời điểm làm bất cứ chuyện gì cũng đều nghiêm cẩn hơn so với người khác nhiều.
Chẳng qua là mọi nguyên tắc của anh ở ngay khi gặp được Thời Lạc liền lặng lẽ biến mất trong nháy mắt.
Khi cô gái nhỏ như không xương, mềm như bông treo ở trên người anh, thiếu niên trước giờ làm việc chưa từng phân tâm, luôn chuyên chú tự giữ nay tâm tư lại phân tâm ra giữa việc rửa nguyên liệu nấu ăn và cô.
Tính tình Thời Lạc thích dính người, quấn ở trên người anh cũng không có cách nào an tĩnh quy củ được, thỉnh thoảng lại thò tay sờ loạn, làm cho rau ở trong bồn vương vãi lung tung, Đường Kỳ Thâm cũng chỉ là hơi cong môi, kiên nhẫn lau dọn lại một lần nữa, nhận mệnh thay cô giải quyết tốt hậu quả.
Ngẫu nhiên cô còn cố ý thò tay vào vòi nước, lòng bàn tay hẩy hẩy, nước rửa rau lập tức bắn hết lên người Đường Kỳ Thâm, anh không có thói quen mặc tạp dề, áo hoodie rộng thùng thình bị ướt một mảnh ở trước ngực, này mà đổi lại là Độ Ngang dám lăn lộn như vậy, phỏng chừng giờ phút này cỏ trên mộ đã mọc cao hơn đầu người rồi.
Càng miễn bàn tới có thể giống như Thời Lạc, sau khi gây án còn dán ở sau tấm lưng dày rộng rắn chắc của anh, diễu võ dương oai cười hì hì, cứ như sợ không làm anh tức chết được, còn dùng ngón tay ướt sũng chọt chọt gương mặt lạnh lùng của anh.
Nhưng mà mày Đường Kỳ Thâm cũng không nhăn chút nào, căn bản là không nỡ tức giận với cô.
Chỉ là sau khi cô vô cùng cao hứng lại kiêu ngạo chọt một lúc thì anh liễn duỗi tay rút một tờ khăn giấy bên cạnh ra, động tác lưu loát thuần lục lau khô nước trên tay cô, sau đó lại một tay nắm lấy lòng bàn tay trước giờ luôn lạnh như băng của cô, truyền hơi ấm từ tay anh sang.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, trước kia thường xuyên lấy thân phận là anh trai luôn nghiêm mặt giáo dục cô, nhưng hiện tại dù có làm thế nào đi nữa cũng không thể bày ra dáng vẻ đó được.
Mặc dù là thông minh như Đường Kỳ Thâm cũng không nghĩ tới yêu đương thế nhưng lại kỳ diệu đến vậy, anh rốt cuộc cũng không phải anh trai cô, không thể không nói, Đường Kỳ Thâm được thăng lên chức bạn trai thì đã ôn nhu hơn rất nhiều so với lúc trước.
Cùng cảm giác, Thời Lạc cũng mơ hồ phát hiện ra, trước đây tuy cô cũng vô pháp vô thiên, nhưng Đường Kỳ Thâm quản cô rất nghiêm, có rất nhiều chuyện không cho cô làm, cũng thường xuyên đốc xúc cô trên nhiều khía cạnh.
Mà hiện tại dường như dù cô có làm càn tới mức nào, anh vẫn kiên nhẫn ôn nhu chấp nhận tất cả, sẽ không cau mày nghiêm trang dạy dỗ cô, giống như cô làm chuyện gì cũng đúng, bất luận là cô kiêu ngạo thế nào, anh cũng đều sẽ dung túng cô.
Đường Kỳ Thâm vừa vội vàng làm bữa sáng cho cô, vừa phải cẩn thận đề phòng cô nhóc kiêu ngạo đang treo ở trên lưng mình không bị lăn lộn đến rơi xuống, một tay thỉnh thoảng lại hơi xốc người cô lên, tay kia vẫn như cũ không dừng động tác nấu đồ ăn lại.
Trước giờ Thời lạc cũng không có bao nhiêu sức lực, treo ở trên lưng anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh cũng đã làm cô hao tổn không ít tinh lực, càng miễn bàn tới việc cô vừa hưng phấn một trận xong, giờ phút này có chút mệt mỏi, liền nghiêng nghiêng đầu, mềm như bông bò lên đầu vai anh.
Hô hấp ấm áp ngưa ngứa phả vào cổ anh, hầu kết thiếu niên hơi lăn lộn một chút, môi mỏng mím chặt.
Rất nhanh anh đã hầm xong cháo, tính toán xào một đ ĩa rau xanh đơn giản.
Nhưng mà dù cho có đơn giản thì cũng phải bật bếp nổi lửa.
Thời Lạc dính ở trên người anh nhìn tới xuất thần, trước kia cô đều cảm thấy xuống bếp chẳng có gì thú vị, giờ phút này nhìn chằm chằm động tác nhanh nhẹn của anh một lát cũng sinh ra chút hứng thú nho nhỏ.
Thiếu nữ an tĩnh lại liền dễ dàng sinh ra những suy nghĩ miên man, sống đang yên đang lành thì sẽ nghĩ tới những ngày gian truân trắc trở, nếu sau này anh phát hiện mình không còn cảm thấy hứng thú với cô nữa, không còn cảm thấy mình thích cô nữa, vậy tất cả những ôn nhu trước mắt đều sẽ biến mất như không tồn tại có đúng không.
Không có anh làm bạn ở Tân Tuyền Loan, sẽ chỉ còn lại có phòng vẽ tranh lạnh lẽo, cùng với bánh mì khô ăn cũng không ăn nổi và những bức tranh dù có vẽ thế nào cũng không thể xong được.
Nghĩ vậy, cô vẫn nhịn không được cảm thấy chua xót.
Đường Kỳ Thâm chịu thương chịu khó rửa tay làm cơm cho cô, nào biết được cô nhóc trên lưng mình lại suy nghĩ vớ vẩn, oán khí còn rất nặng.
Ấm ức xong lại cảm thấy chỉ có một mình mình khổ sở thì thật sự quá thiệt thòi, liền nghiêng đầu ghé tới gần cổ Đường Kỳ Thâm, trong lòng tức tới ngứa ngáy, há miệng hung hăng gặm một cái lên cổ anh.
Thiếu niên đang muốn bật bếp lập tức dừng lại động tác, sống lưng cứng đờ.
Cũng không biết có phải ảo giác của mình không, Thời Lạc thậm chí còn cảm thấy hô hấp của anh không quá thích hợp.
Vài giây sau, Đường Kỳ Thâm lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh trầm ổn như cũ, nhưng mà khi mở miệng, thanh âm vừa trầm vừa khàn đã triệt để bán đứng anh: “Không được quậy.”
Thời Lạc mếu máo: “Em không quậy mà.” Sau đó hai tay lại ôm anh càng chặt hơn.
Thân thể Đường Kỳ Thâm bắt đầu không nhịn được mà nóng dần lên.
Anh than nhẹ một hơi, khóe môi vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ: “Được, xuống đi, ra bên ngoài chơi.”
Thời Lạc nào có chịu buông tha, hai người mới vừa bên nhau không lâu, cô chỉ hận không thể dính chặt lên người anh, một bước cũng không muốn rời.
Đường Kỳ Thâm lại không phải thật sự ghét bỏ cô, chỉ là anh đang muốn bật bếp, lo lắng cô vung tay vung chân sẽ dễ dàng bị bỏng, vì thế đành phải hạ lệnh để cô đi ra ngoài.
Thời Lạc lại không hiểu ý anh, vô cùng tủi thân: “Có phải anh chê em ở đây sẽ phiền anh cho nên mới muốn đuổi em đi đúng không? Hừ, đồ đàn ông thối, mới bên nhau có một ngày đã chán, được rồi được rồi, em đi, em đi về là được.”
Đường Kỳ Thâm buồn cười, kiên nhẫn xem cô diễn trò xong, chờ tới khi cô nhóc thật sự quay người muốn nhảy xuống khỏi cười anh, anh lại buông đồ trên tay xuống, hai tay duỗi tới dưới vòi nước rửa sạch rồi lau khô xong liền kéo người về, ổn định vững chắc cõng cô lên, chậm rãi đi ra hướng phòng khách.
Thời Lạc một khức cũng không ngừng nghỉ, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, la hét bị ghét bị vứt bỏ, nói cái gì cũng muốn rời đi, Đường Kỳ Thâm cong môi, lúc cõng cô trong lòng đã ngứa ngáy khó nhịn, mới vừa rồi lại bị cô gặm c ắn như vậy, cả người đều cảm thấy không quá thích hợp.
Thật vất vả mới đi tới bên cạnh sofa, anh cẩn thận thả cô xuống, xoay người đối diện với biểu tình u oán của cô gái, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Vì thế liền không nhịn được, nhéo cằm cô hôn lên.
Không ôn nhu giống như nụ hôn tối hôm qua, anh còn học theo bộ dáng trút giận của cô ban nãy, như cố ý vô tình cắn cắn mấy cái trên cánh môi mềm mại của cô.
Thời Lạc vốn không quá nguyện ý, giận dỗi nghiêng đầu trốn vài lần, nhưng cuối cùng vẫn bị Đường Kỳ Thâm bắt đến chặt chẽ.
“Có ai làm người như anh không, hôn hôn hôn, ai cho anh hôn, miệng cũng bị anh gặm sưng lên rồi!’ Nhưng mà dù cho ngoài miệng có oán giận, nhưng cẩn thận nhìn vẫn có thể phát hiện, gương mặt cô so với lửa còn nóng hơn, đỏ rực.
Đường Kỳ Thâm cong cong môi, khẽ cười một tiếng, một tay đè lại bả vai cô gái đang muốn chạy trốn, một tay khác chống lên thành ghế sofa, cường thế khóa cô ở trong ngực mình, sau đó cúi người, nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: “Muốn về đâu?”
Thời Lạc nuốt nuốt nước miếng, cứ cảm thấy tư thế này có chút đặc biệt, này có phải là kabe-don trong truyền thuyết không? Không không không, là sofa-don!
Dù sao bất luận là cái gì don, cô cũng không thể không thừa nhận, loại cảm giác này quả thực quá tốt, cô muốn bị anh don cả đời!
Tuy trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng dù thế nào thì cô cũng có rụt rè cùng kiêu ngạo của riêng mình, lúc trước sau khi bị từ chối vài lần, cô gái nhỏ đã học được cách nỗ lực không được chủ động đến thế nữa.
Giờ phút này cô vẫn như cũ làm bộ không thèm để ý, lại cắn cắn môi, quay đầu không dám nhìn vào mắt anh, còn có chút chột dạ nói: “Về, về KTX, em còn một đống tranh chưa vẽ xong đâu… ai có thời gian ở đây dây dưa với anh, em cũng rất bận đấy nhé…”
Nhưng mà cô gái mạnh miệng lại dễ mềm lòng nhất, ngoài miệng tuy quật cường là thế, nhưng trong lòng lại không ngừng hò hét: “Đường Kỳ Thâm, chỉ cần anh nói một câu giữ em lại, em chắc chắn sẽ ở lại!”
Cũng may hiện tại Đường Kỳ Thâm không còn khắc chế như trước nữa, anh không hề giấu giếm tình cảm dành cho cô, lúc muốn biểu đạt thì tuyệt đối sẽ không mập mờ, ánh mắt anh hơi tối xuống, giọng nói có vẻ hơi bá đạo: “Không được đi, ngoan ngoãn ở nhà cho anh.”
Anh nói nơi này là nhà, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là trong nháy mắt đó, hốc mắt cô cũng có chút ê ẩm.
Thời Lạc cũng không nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Kỳ Thâm hài lòng xoa xoa đỉnh đầu cô, ôn thanh nói: “Ba anh nói, đừng để con gái nhà họ Đường vào bếp, sẽ dễ xảy ra chuyện, để đàn ông vào bếp là được.”
Thời Lạc: “Mẹ Đường cũng thường xuyên vào bếp mà…”
Đường Kỳ Thâm nghiêm trang chọc đúng chỗ đau của mẹ ruột: “Cho nên em không thấy bà ấy gây ra biết bao nhiêu chuyện sao? Ba anh cũng cản không được.”
Thời Lạc nhớ lại những chiến tích làm nổ phòng bếp ở Đường gia của Lương Thục Nghi, cảm thấy mầm tai họa này đúng là không ít thật.
Đường Kỳ Thâm liếc nhìn cô ngốc đang nghiêm túc suy tư này, có hơi buồn cười, chờ đến khi cô nhìn thấy ánh mắt không bình thường của anh mới phản ứng lại, nhịn lại cảm giác xấu hổ, nắm tay nắm chặt đấm lên ngực anh: “Ai là con gái nhà họ Đường các anh chứ!”
Đường Kỳ Thâm bắt được nắm đấm nhỏ của cô, đem bàn tay nhỏ mềm mại hoàn chỉnh bao ở trong tay, vân vê một lát: “Em không phải sao?”
“Vậy ngày hôm qua, là ai cứ một hai muốn ôm anh ngủ…”
Thời Lạc thật sự không nghe nổi nữa, vội vàng đỏ mặt cắt ngang: “Dừng dừng dừng, không được nói nữa, anh mau đi nấu cơm đi, anh muốn em đói chết sao!”
Thiếu niên nuông chiều lắc đầu: “Sao có thể nỡ để em bị đói được.”
Thời Lạc xấu hổ rúc ở trên sofa một lát, nhiệt độ từ nụ hôn ban nãy của Đường Kỳ Thâm dường như vẫn còn dừng lại trên môi cô, cô nhịn không được cười cười, lại rón ra rón rén chạt ra phòng bếp.
Giống như chỉ cần tách ra một chút là đã không chịu nổi.
Lần này cô không có gắt gao dính lấy anh như lúc nãy nữa, đứng ở xa xa nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy mỏi chân, liền đi tới cái ghế trong bếp ngồi xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn, chống cằm, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi anh.
Một lát sau, trong bếp tràn đầy mùi đồ ăn, Đường Kỳ Thâm tắt bếp đi ra, Thời Lạc cũng sắp chờ không kịp nữa rồi.
Chẳng qua lần này không phải là vì ăn, cô ở sau lưng anh mềm mại hỏi: “Được chưa? Kỳ Thâm ca ca?”
“Ừm, cháo đợi một lát rồi ăn, anh dọn dẹp chỗ này một chút đã.”
Thời Lạc gật gật đầu, đang muốn chạy tới xem anh làm thì điện thoại di động trên bàn Đường Kỳ Thâm đã vang lên.
Thời Lạc nhịn lại d*c vọng muốn đi nhìn trộm, chỉ nói: “Kỳ Thâm ca ca, anh có điện thoại.”
“Ừ, nghe giúp anh.” Đường Kỳ Thâm không để bụng.
Thời Lạc lại có chút mất tự nhiên, cô không nhìn màn hình cho nên cũng không biết là điện thoại của ai: “Em nghe thì không hay lắm…”
Đường Kỳ Thâm cong môi, bất đắc dĩ: “Không có gì không hay cả, em tùy tiện nghe đi.”
Chút rụt rè ban nãy của Thời Lạc đã tiêu tan hết, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là Lương Thục Nghi video call tới liền hoảng sợ, giống như tên trộm, vội vàng nhét điện thoại vào trong ngực Đường Kỳ Thâm.
Đường Kỳ Thâm khó hiểu nhướng mi.
Thời Lạc xấu hổ nói: “Anh nghe đi, mẹ Đường gọi, em về phòng ngủ trước, anh nhất định không được nói linh tinh về chuyện của hai chúng ta!”
Đường Kỳ Thâm buồn cười, sợ là Lương Thục Nghi đã nghĩ xong tên cháu trai cháu gái của bà luôn rồi, nhóc con này thế mà giờ mới nghĩ tới chuyện yêu đương thầm kín à?