Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 45: Anh đang ngủ thì siết chặt lòng bàn tay




Trần Thiến Dao đăng ảnh xong liền tùy tiện đặt điện thoại ở một bên, vừa vặn tới thời gian tháo mặt nạ dưỡng da xuống liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bạn bè trong vòng của cô ta có rất nhiều, có điều bình thường phần lớn đều là chỉ ấn like bình thường cho có mà thôi, Trần Thiến Dao đăng xong liền bình tĩnh đi lột mặt nạ, nhưng chỉ mới qua vài phút, lúc trở về, tin nhắn thông báo thế mà lại bạo đỏ cả màn hình.

Mấy chục thông báo ấn like và bình luận hiện lên, bên trong còn kèm theo không ít những lời thảo luận của nhóm con nhà giàu ở khu bình luận.

Trong đó có một người to gan, còn trực tiếp nhắc tới tên Đường Kỳ Thâm: [Mẹ nó, tôi nhớ rõ đây là đồ mà đại lão phòng bên mua mà. [ăn dưa.jpg]]

Một lúc sau đó liền nhảy ra không ít nhân vật bình thường không thấy xuất hiện trong bài viết của cô ta đang điên cuồng thảo luận, sôi nổi tương tác với bài đăng của cô ta, độ hot không thua kém gì hai bài đăng trên diễn đàn trường lần trước, thảo luận vô cùng kịch liệt, thậm chí còn có người khích lệ nhau nói muốn giáp mặt đương sự để chứng thực.

Trần Thiến Dao nhìn tài khoản bình luận kia, người anh em này là người ở phòng bên cạnh phòng KTX của Đường Kỳ Thâm.

Ngữ khí bình luận của cậu ta vô cùng chắc chắn, chắc hẳn nhất định đã thấy rồi.

Trong lòng Trần Thiến Dao căng thẳng, tự dưng lại cảm thấy khủng hoảng vô cùng.

Cô ta vốn chỉ muốn thầm ám chỉ thỏa mãn chút d*c vọng ghen ghét và lòng hư vinh của mình một chút mà thôi, vòng bạn bè của cô ta có không ít chị em cây khế, vào thời điểm này thích nhất là lắm chuyện, nếu đến lúc đó bọn họ giấu đầu lòi đuôi dẫn chuyện tới trên người Đường Kỳ Thâm, lời đồn đãi sinh động thật trân như vậy, cứ thật thật giả giả mà khuếch tán đi thì rất nhanh trong đám học sinh sẽ đồn rằng đối tượng mà hội trưởng hội học sinh mập mờ chính là cô ta.

Cô ta biết giả sẽ không bao giờ thành thật được, nhưng loại cảm giác bị mập mờ trêu chọc khi có thể để bản thân và tên của Đường Kỳ Thâm ở chung trong một lời đồn, dù cho có là giả thì cô ta cũng vô cùng hâm mộ.

Những thứ mà Thời Lạc từng có, cô ta ghen ghét đã lâu.

Dù sao đám chị em cây khế kia cũng không thể có quan hệ với Đường Kỳ Thâm được, sẽ không thể chạy tới trước mặt anh mà hỏi, đến lúc đó cô ta lại nhanh tay lẹ chân xóa bài đi thì có chết cũng không có ai làm chứng cho bọn họ.

Chỉ là lúc đó cô ta không nhớ là mình có kết bạn với nhân vật như thế này, giờ phút này trong lòng hoảng loạn vô cùng, lo lắng người này sẽ kích động chạy sang phòng ngủ của hội trưởng bên cạnh hỏi hai câu.

Trần Thiến Dao trước giờ đều quan tâm tới việc chăm sóc da nay lại không để tâm tới nữa, vội vàng lau khô tay, động tác nhanh chóng xóa bài viết trong vòng bạn bè đi.

Sau khi xóa xong, cảm xúc vẫn đang rơi vào trạng thái căng thẳng.

Đường Kỳ Thâm đối xử với người ngoià vốn là không có thiện ý, thêm nữa lúc trước cô ta còn xem như đã đắc tội với anh, từng kiến thức vẻ mặt lạnh lẽo tính tình đáng sợ của anh, giờ phút này trái tim đập liên hồi, không còn chút ý tứ muốn hưởng thụ hư vinh nữa.

Ngay khi cô ta đang chột dạ không thôi, thấp thỏm muốn chủ động đăng vòng bạn bè làm sáng tỏ thì điện thoại lại rung lên.

Trần Thiến Dao bị âm thanh thông báo của điện thoại làm cho hoảng sợ, cô ta hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí mới mở lên xem.

Làm cô ta ngoài ý muốn là, WeChat của cô ta gió êm sóng lặng vô cùng, trừ tin nhắn tới từ đàn chị phòng bên.

Vương Dịch Đồng: [Sao thế? Chị mới thấy em xóa bài trong vòng bạn bè?]

Trần Thiến Dao rất tín nhiệm chị ta, có rất nhiều chuyện đều tâm sự với chị ta, nhìn thấy thế liền không đầu không đuôi nói hết tâm tư của mình cho chị ta nghe.

Bên kia ngừng một chút, mỗi phút mỗi giây đều là sự dày vò đối với Trần Thiến Dao, lâu tới mức cô ta cho rằng Vương Dịch Đồng cũng cảm thấy cô ta ghê tởm, không muốn phản ứng mình. Nhưng đúng lúc này, Vương Dịch Đồng bên kia chậm rãi gửi một đoạn tin nhắn qua: [Hay là thế này đi, nếu em thật sự sợ thì em nói là mới nãy chị không cẩn thận đăng nhập nhầm vào tài khoản của em để đăng vòng bạn bè.]

Trần Thiến Dao cau mày, cô ta có chút không rõ ý tứ của Vương Dịch Đồng.

Vương Dịch Đồng: [Em đừng lo, chị và họ lớn lên cùng nhau, rất thân, cứ đẩy nồi lên trên người chị đi, bọn họ sẽ không truy cứu em đâu, bọn chị vẫn thường xuyên đùa giỡn như vậy.]

Trần Thiến Dao vẫn cảm thấy không quá tin tưởng, nhưng giờ phút này cô ta thực sự hoảng loạn, tựa hồ là không còn sự lựa chọn nào khác: [Thật sao đàn chị? Cảm ơn chị.]

Vương Dịch Đồng gửi qua một khuôn mặt tươi cười ôn nhu: [Không sao đâu, đừng sợ, ngủ ngon nhé.]

Trong lòng Trần Thiến Dao tràn đầy cảm kích, dựa theo cách chị ta nói, đăng vòng bạn bè giải thích xong sau đó liền yên tâm thoải mái đi đánh một giấc ngủ say.

*

Không thể không nói, chiêu này của Vương Dịch Đồng rất có tác dụng, một giấc ngủ dậy, bình luận trong vòng bạn bè đã lập tức đổi hướng.

[Thế mà là chị ấy à, tôi đã sớm nghe nói đàn chị này hồi nhỏ từng ở Ninh Thủy Loan một thời gian, sau đó lại bị công chúa trong nhà kia xa lánh cho nên đã chuyển về quê.]

[Đúng đúng, còn là liều mình thi đậu Tam Trung mới có thể một lần nữa quay trở lại Hành thị nữa.]

[Mẹ nó, kịch bản đại nữ chủ cô bé lọ lem là đây à, tôi nói mà, cốt truyện Mary Sue vạn năm nhất định sẽ không thay đổi, tiểu công chúa có tiền có sắc cũng chỉ có thể làm nữ phụ mà thôi, hoàng tử sẽ chỉ yêu một mình cô bé lọ lem.]

Trần Thiến Dao cảm thấy việc này đã không còn quan hệ gì với mình nữa, tâm tình lập tức nhẹ nhàng đi rất nhiều, nghiêng đầu nhìn về phía Thời Lạc, trong ánh mắt thế mà còn toát ra chút đáng thương.

Đáng thương cho cô công chúa làm đá kê chân này.

Độ Ngang coi như là người kinh hoảng nhất.

Vốn cậu ta còn muốn trộm đi tới khối 10 xem xem Trần Thiến Dao rốt cuộc là vị thần tiên nơi nào, thế mà có thể xử lý được Thời Lạc, nhẹ nhàng thượng vị, kết quả không nghĩ tới vòng đi vòng lại, dưa này lại úp lên người Vương Dịch Đồng, cô gái này, chậc, nói thế nào nhỉ, cậu ta luôn cảm thấy tâm tư cô ta không thuần.

Muốn nói tới tâm tư đơn thuần thì phải nói tới Thời Lạc, rốt cuộc đều là người mà bọn họ cùng lớn lên bên nhau, cô nhóc này tuy nói là bị dưỡng tới tính tình hơi đanh đá chút, nhưng thật ra là không hề có ý xấu gì.

Chẳng qua trước giờ Độ Ngang chưa từng hiểu rõ được tâm tư của Đường Kỳ Thâm.

Không biết vì sao anh có thể thi được max điểm mấy đề thi khó như vậy, không viết vì sao anh phải kiên nhẫn nhường nhịn tiểu tổ tông Thời Lạc kia, càng không biết vì sao anh trong tối ngoài sáng thương yêu Thời Lạc nhiều năm như vậy, tại sao mới quay đầu đã đưa cô bé lọ lem về bên cạnh, lại điên cuồng đánh vào mặt con gái ruột của mình.

Độ Ngang không rõ, cũng không cần hiểu rõ, ở trong nhân sinh tín ngưỡng của cậu ta, Đường Kỳ Thâm nhất định sẽ không sai.

Vương Dịch Đồng kia tốt xấu gì cũng là tính tình mềm mại, dịu dàng, so với quả pháo nhỏ Thời Lạc thì có lẽ xứng đáng làm chị dâu của bọn họ hơn, hẳn là sinh hoạt trong tương lai sẽ tốt hơn nhiều đúng không?

*

Nhan Chính bây giờ không kiêng nể gì mà càng ngày càng làm càn.

Mấy ngày liên tiếp, Thời Lạc không tìm thấy Đường Kỳ Thâm, sau lại chính mình cũng giận dỗi, tan học cũng không lên lầu tìm anh nữa.

Cứ thế, Nhan Chính càng là chút cơ hội cũng không buông tha, tận dụng mọi thứ cứ tan học là chạy sang ban 14 chặn cô.

Lời đồn đãi truyền lâu rồi, nhóm học sinh trong ngoài lớp đều đã tập mãi thành quen khung cảnh hai người ở gần nhau.

Cho dù biểu tình của Thời Lạc vô cùng kháng cự, bọn họ cũng có thể bổ não ra đủ thứ kịch bản rằng Nhan Chính chọc Thời Lạc không vui, ở trong mắt bọn họ, Nhan Chính không phải là đang làm phiền cô mà đây là thú vui tán tỉnh giữa các cặp tình nhân.

Độ Ngang cảm thấy nếu Đường Kỳ Thâm không còn nhung nhớ gì Thời Lạc nữa thì dù sao cô cũng là đứa nhỏ cùng lớn lên với cậu ta ở Ninh Thủy Loan, ngày thường thi thoảng cũng thuận miệng nhắc tới tiến triển yêu sớm của cô, cho dù Lục Thừa Kiêu đã trong tối ngoài sáng nhắc nhở cậu ta câm miệng rất nhiều lần nhưng cậu ta lại chưa từng để ý tới.

“Nghe nói tiểu tử kia hành động nhanh lắm, mấy ngày nay lần nào tan học cũng đứng ở cửa đón người đi, tiểu công chúa không hổ danh là tiểu công chúa, dù có thế nào cũng có người nguyện ý nâng niu.”

“Có điều nhóc con này cũng coi như là chúng ta nhìn trưởng thành từng ngày, cứ như vậy để cho người ngoài được tiện nghi, trong lòng đúng thật là không dễ chịu.”

“Tôi nghe nói thằng kia vừa tặng hoa vừa viết thư tình, sến muốn chết, tôi thấy bộ dạng cũng thường thường thôi, chắc là mấy cô gái bây giờ đều không thể thắng được sự nhiệt tình của mấy thằng nhóc hệ cún con gì đó, giống như chúng ta ấy à…” Độ Ngang chọc chọc chính mình, lại chọc sang Lục Thừa Kiêu, người sau liền bẻ ngón tay cậu ta chọc trở về, nhàn nhạt nói: “Đừng có thêm tôi vào, không ai như cậu hết.”

“Được, giống như tôi ấy à…”

Lục Thừa Kiêu: “Chó già.”

Độ Ngang: “Đúng đúng, chó già, loại chó già như tôi ấy à, ở trong nhóm con gái đương nhiên sẽ không quá được chuộng.”

Đường Kỳ Thâm đen mặt, biểu tình càng ngày càng xấu, không chờ cậu ta tiếp tục nói đã lập tức nhanh bước chân, một mình đi ra khỏi tòa dạy học.

Mấy ngày sau đó, anh cũng không về KTX.

Chờ tới khi Thời Lạc nghe nói anh về Ninh Thủy Loan thì đã là chạng vạng ngày thứ sáu.

Cô không chờ được Đường Kỳ Thâm lái xe đưa mình về, nếu như mọi lần, cô sớm nên phát giận, nhưng lúc này chỉ cảm thấy hoảng hốt không thôi, vội vàng bắt xe lập tức trở về Đường gia.

Lương Thục Nghi thấy cô tới, khuôn mặt u sầu tích cóp mấy ngày nay bỗng hóa hư không: “Kỳ Thâm đang ngủ bù ở trên phòng, mấy ngày nay nó thức đêm ghê lắm, Lạc Lạc lên đó với anh đi?”

Thời Lạc chớp chớp mắt: “Kỳ Thâm ca ca ngủ rồi vậy con lên có sao không ạ?”

“Không sao không sao hết.” Lương Thục Nghi chỉ chờ có vậy mà thôi.

Thời Lạc gật gật đầu, bước chân như có gió chạy lên trên lầu.

Tới phòng ngủ của anh, cô chân tay nhẹ nhàng mở cửa ra, bên trong tối tăm, mơ hồ có thể nhìn thấy trên giường lớn có một cái bóng màu đen quen thuộc.

Thời Lạc thử gọi anh hai tiếng, người trên giường không có đáp lại.

Cô nhón mũi chân đi tới mép giường, tim đập mạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt an tĩnh khi ngủ của Đường Kỳ Thâm, trong mắt mang theo sự yêu thích không giấu được.

Anh chau mày, nhưng có thể nhìn ra được lúc này đã ngủ say.

Thời Lạc nhìn chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên ma xui quỷ khiến thò tay vào trong chăn, sờ tới bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, sau đó lại tự chủ trương mười ngón đan xen.

Gương mặt nháy mắt đỏ bừng.

Nhưng mày giây tiếp theo, thiếu niên trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên siết chặt lòng bàn tay, Thời Lạc lập tức không thể rút tay ra được, trái tim cô hoảng hốt co rút lại trong chớp mắt, nhất thời không biết nên hô hấp thế nào, cô gái thật cẩn thận ngước mắt liếc anh một cái, Đường Kỳ Thâm vẫn ngủ như cũ.

“Kỳ Thâm ca ca, anh tỉnh rồi sao?”

Vẫn như cũ không có ai đáp lại cô, anh không phải đang giả vờ, lòng bàn tay siết chặt chỉ là động tác trong mơ theo bản năng mà thôi.

Thời Lạc nhẹ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc bình ổn lại tâm tình nhìn anh mới thấy hàng mày cau chặt lúc nãy của anh tựa hồ đã giản ra.

Cô đắc ý li3m li3m môi, trên mặt khó nén được vui vẻ.

Tựa hồ là anh vô thức đáp lại khiến cô càng có thêm nhiều dũng khí hơn, Thời Lạc thật cẩn thận thò cả tay cả chân vào trong ổ chăn của Đường Kỳ Thâm, trái tim đập bình bịch, hai tay thành thật nhẹ ôm bên eo anh, khuôn mặt đỏ ửng dán ở trong ngực anh, trong lòng mặc niệm: “Là mẹ Đường bảo em lên với anh, không phải em cố ý sờ mó anh đâu nhé…”