Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 37: Anh có… thích cô gái nào chưa?




Sáng thứ hai trở lại trường, Thời Lạc thức khuya thiếu chút nữa đã dậy muộn.

Lương Thục Nghi ở ngoài cửa dỗ rất nhiều lần, bảo cô mau mau rời giường, cùng Đường Kỳ Thâm tới trường, nhưng trong phòng lại không có chút động tĩnh nào.

Sau đó vẫn là Đường Kỳ Thâm rửa mặt ăn sáng xong liền lên lầu, lười biếng dựa ở cạnh cửa nhẹ gõ vài cái, Thời Lạc mới mang theo quầng thâm mắt mở cửa ra.

Đêm qua, cô va chạm với Đường Kỳ Thâm ở dưới lầu xong liền chạy về phòng, máu nóng cả người đều sôi trào.

Thiếu nữ yêu thầm, tâm tư đều rất diệu kỳ, những chuyện trước giờ không để ý, bây giờ tùy tiện gặp phải một chuyện thôi cũng có thể hưng phấn rất lâu.

Sau khi trở về phòng, cô liền túm lấy Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm, ba người ở trong nhóm nhỏ lải nhải mấy tiếng đồng hồ.

Tới hơn nửa đêm, năng lực chiến đấu như tiêm máu gà của Ôn gà con và Diệp gà con quả nhiên không có mạnh mẽ bằng Thời Lạc.

Vài tin nhắn gửi đi không còn ai đáp lại cô nữa, Thời Lạc lại không chịu nổi cô đơn, quay ra quấy rầy đám Phạm Vũ Triết.

Nói chuyện phiếm với hai tên thẳng nam chết tiệt Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc, đương nhiên không thể nói về mỹ phẩm dưỡng da các kiểu được, Thời Lạc vốn cũng không muốn nói chuyện phiếm về cái này, cô chỉ đơn giản là muốn nghe mấy câu trêu chọc linh tinh như kiểu “con dâu nuôi từ bé” hoặc là “cô vợ nhỏ” từ hai người họ mà thôi.

Nghe xong sẽ giả vờ tức giận mắng hai câu, thật ra là đang trốn sau màn hình trộm cười.

Giống như bọn họ càng trêu, chuyện này càng sẽ trở thành sự thật, cô càng nghe càng cảm thấy sung sướng.

Chẳng qua đêm nay Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc đều không có tinh thần, lúc Thời Lạc nhắn tin, bọn họ vừa mới rời khỏi quán cafe internet.

Cuối tuần, là lúc hai vị đỉnh cấp học ngu cuồng hoan.

Hai người vừa mới xà vào nhau liền lôi kéo đi chơi game, từ thứ bảy chơi thây đêm suốt sáng tới hết ngày chủ nhật, lúc tới tối chủ nhật thì đã có chút không dậy nổi tinh thần nữa.

Cuối cùng mới đánh xong game, hai vị thiếu gia tạm chấp nhận ăn xong mì trứng lạp xưởng xa hoa ở quán cafe internet, liền râu ria xồm xoàm bắt xe trở về Ninh Thủy Loan.

Tới tiểu khu rồi thì đường ai nấy đi, ai về nhà nấy.

Khoảng cách giữa hai căn biệt thự có một đoạn dài, Phạm Vũ Triết một người đi đường chán muốn chết, ôm điện thoại bắt đầu xem “phương thức vận động” mà bạn cùng phòng KTX mới gửi mấy hôm trước.

Xem tới trầm mê, trong lúc nhất thời cũng coi nhẹ bạn cùng bàn của hắn.

Buổi tối về mở lịch sử trò chuyện ra, bạn cùng phòng dũng cảm của hắn đã gửi cho hắn chương 8 của “phương thức vận động” kia.

Khóe môi cong lên nụ cười tà râm, không đứng đắn tới mức người nhìn mà giận sôi!

Thứ tốt như thế này, đương nhiên là phải chia sẻ cho anh em thân yêu của mình rồi, đặc biệt còn là ở trong đêm khuya trước khi đi ngủ thế này là thời cơ thích hợp nhất để share mấy thứ đen tối như vậy.

Hắn liên tiếp chọn mấy cái video, tính toán gửi đi cùng một lúc, thế nhưng lúc này, Thời Lạc vừa vặn nhắn tin vào trong nhóm.

Phạm Vũ Triết nào biết hơn nửa đêm rồi cô còn nổi điên cái gì, vừa không chú ý, mấy video liền share hết ở trong nhóm chung.

Lịch sử lại lần nữa hiển thị.

Phạm Vũ Triết dừng vài giây, cảm thấy lúc này mặc dù đã nhanh tay thu hồi, đống video đó của hắn ít thì cũng phải hai mươi cái, thu hồi từng cái một thì cũng phải mất vài phút.

Thời Lạc chắc chắn thấy rồi.

Phạm Vũ Triết tự biết bản thân sa ngã, cũng đâm lao theo lao luôn.

Phạm Vũ Triết: [@Tiếu Hoặc, trước khi ngủ đi xem đi, hữu ích cho cả thể xác lẫn tinh thần, đám con gái tự động bỏ qua đi nhá.]

Đám con gái trừ Thời Lạc ra thì hai người kia đều đã ngủ.

Thời Lạc hưng phấn tới mức ngủ không được, nhìn thấy lời này của Phạm Vũ Triết liền nhịn không được tiện tay ấn vào.

Bìa của video đều rất bình thường, nền trắng chữ đen, thật sự là mấy chữ mục lục đơn giản như phương thức vận động.

Cô chui trong chăn, lười biếng ấn một cái, giây tiếp theo liền sợ hãi tới mức ném văng điện thoại ra xa 10 mét.

Nhân sinh của Thời Lạc lần đầu tiên thống hận chất lượng điện thoại của mình quá tốt như vậy, ném trên đất cách xa 10 mét rồi mà thế mà lại không hỏng.

Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kêu to “ê ê a a” của con gái mang theo tiếng khóc nức nở ở phía xa xa, ngôn từ tuy rằng cô nghe không hiểu lắm nhưng vẫn nghe được ra là tiếng Nhật.

Tới lúc này rồi, cô còn không biết “phương thức vận động” rốt cuộc là cái gì thì Thời Lạc thật sự không xứng làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội.

Cũng may âm thanh điện thoại cô không tính là lớn, Đường Kỳ Thâm ngủ phòng bên hẳn là không nghe thấy.

Cô từ trên giường nhảy xuống, mặt đỏ tới mức có thể xuất huyết, đi chân trần chạy chậm qua nhặt điện thoại về, trực tiếp ấn tắt máy.

Phòng ngủ nháy mắt khôi phục lại an tĩnh, nhưng trái tim nhỏ của Thời Lạc lại không thể bình tĩnh lại nổi.

Nếu nói vừa rồi trong nháy mắt khi đụng phải Đường Kỳ Thâm chỉ là nai con chạy loạn, lúc này phỏng chừng trong ngực đã có một màn nai con đâm nhau đến vỡ đầu chảy máu, đi đời nha ma.

Một khắc khi ấn mở video, Thời Lạc bị bắt nhìn thấy vài giây hình ảnh, không chỉ nhìn thấy mà còn cmn bị khắc luôn vào trong đầu.

Mấy hình ảnh kiểu này cả đời cô chưa từng xem qua, cho dù đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng miêu tả trong tiểu thuyết lại chưa từng k1ch thích như vậy.

Thời Lạc vừa thẹn vừa nóng, ghét bỏ ném điện thoại “đã bị ô uế” lên sofa nhỏ, dẫm chân trần trở lại trong ổ chăn.

Cô ôm cái chăn ngập tràn mùi hương của Đường Kỳ Thâm, tay nắm thành quyền đè ở bên môi, không tự giác cắn cắn.

Đâu là thói quen từ nhỏ của cô, chỉ cần gặp phải chuyện khẩn trương, lo âu, đau lòng hoặc là thẹn thùng, cô đều sẽ theo bản năng cắn một cái lên chỗ xương ngón tay.

Đường Kỳ Thâm ngủ ở ngay phòng bên cạnh, cô đỏ mặt, nỗ lực ức chế không cho mình nhớ lại những hình ảnh vừa rồi.

Như vậy là không đúng, Thời Tiểu Lạc Lạc! Tư tưởng này của mày nhất định phải thanh tỉnh!

Nhưng mà không có chút tác dụng nào cả.

Vài giây hình ảnh luôn sẽ lướt qua đầu cô, sau đó là xúc xảm kỳ diệu khi “chị em” của mình đụng phải cơ bụng của Đường KỲ Thâm lúc nãy.

Thời Lạc gặm tay, mặt càng thêm nóng.

Hơn nửa đêm, cô mới mơ mơ màng màng đi ngủ, lại mộng vài giấc mộng to gan.

Trong mộng, cô với Đường Kỳ Thâm vất vả lắm mới đợi tới ngày tốt nghiệp, người đàn ông luôn luôn lạnh lùng nay lại nhẫn nại tính tình, đối xử với cô cực kỳ ôn nhu.

Thậm chí 5 giờ sáng ngày hôm sau, cô cũng bị bản thân hạnh phúc đến cười tỉnh.

Sau khi tỉnh lại liền cảm thấy tội ác tày trời, bắt đầu tự mình tỉnh táo lại, sau khi tỉnh lại một nửa liền nhấc tay đầu hàng, cảm thấy cảnh trong mơ cũng quá mức mỹ diệu rồi.

Đường Kỳ Thâm ở trong mộng, vừa làm chuyện nào đó rất thoải mái, vừa ôn nhu gọi cô là “bảo bảo”.

“Bảo bảo, có thể không?”

“Có thể có thể có thể!! Anh cứ tùy tiện đi!!”

Hu hu, cô có tài đứng gì mà có thể nghe được Đường Kỳ Thâm gọi cô một tiếng “bảo bảo” chứ!!

Tận dụng thời cơ, không được lãng phí.

Thời Lạc nhìn thời gian, quyết định ngủ tiếp một tiếng, muốn tiếp tục mơ giấc mộng thiếu nữ ban nãy.

Này vừa ngủ, liền không có cách nào trả lời lại thanh âm lạnh lùng hơi trầm xuống của Đường Kỳ Thâm gọi cô dậy ở bên ngoài cửa.

Cô bất chợt tỉnh lại từ giấc mộng, lại nghe được thanh âm không mang theo tình cảm của Đường Kỳ Thâm, trong nhất thời liền có chút không quen.

Thiếu nữ còn buồn ngủ bò dậy từ trên giường, lười biếng cọ tới cạnh cửa, cứ như vậy trực tiếp mở ra.

Lúc này lại tới phiên Đường Kỳ Thâm trước giờ luôn bình tĩnh thất thần.

Mái tóc rong biển của cô lộn xộn rối tung ở sau lưng, trên người mặc áo phông to rộng của anh, cổ áo hỗn độn rời rạc hơi xệ xuống bệ bên, vai ngọc non mịn hơi lộ ra bên ngoài.

Hầu kết thiếu niên theo bản năng hơi động, sau đó lại dời mắt: “Xuống lầu, bữa sáng không kịp ăn, đã đóng gói một phần cho em rồi, mang lên xe rồi ăn.”

Hu hu, ngữ khí lạnh như băng, sao anh không gọi cô là bảo bảo chứ!

Tức giận.

Nhưng mà giây tiếp theo, Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt duỗi tay kéo cổ áo bị xệ xuống của cô trở về.

Nhiệt độ hơi lạnh trên đầu ngón tay thiếu niên tiếp xúc với làn da mịn màng của Thời Lạc làm cô hơi co rúm lại, sau đó liền đỏ bừng cả mặt.

A a a a!! Vừa rồi lúc giấc mơ kết thúc, anh cũng như thế này mà kéo cổ áo giúp cô nha!!

*

Thiếu nữ vẫn còn đang đắm chìm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại, vẫn luôn giữ một phân kích động cùng thẹn thùng này từ nhà cho tới trường.

Đường Kỳ Thâm mặt không biểu cảm ngồi ở ghế sau, Thời Lạc vội vàng ăn bữa sáng.

Cô ăn một lát mà vụn bánh rớt đầy xuống chân váy đồng phục, thiếu nữ luống cuống tay chân tìm khăn giấy lau.

Đường Kỳ Thâm mặt không đổi sắc vươn một bàn tay giúp cô lấy giấy lau sạch sẽ, sau đó lại duỗi tay hứng dưới khuôn mặt nhỏ của Thời Lạc.

Thời Lạc: “?”

Đường Kỳ Thâm: “Hứng cho em.”

Hu hu hu!! Vành tai Thời Lạc đỏ hồng, này mà như trước đây, cô chắc chắn cảm thấy anh sẽ mắng cô không vệ sinh, nhưng mà hiện tại…

Thời Lạc li3m li3m môi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, không hiểu sao mà hơi co quắp, sau một lát, thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ vang lên: “Kỳ Thâm ca ca…”

“Hửm?” Đường Kỳ Thâm đầu cũng không nâng.

“Cái đó, anh có… thích cô gái nào chưa?” Thời Lạc dò cái đầu nhỏ ra, mắt trông mong nhìn chằm chằm sườn mặt của Đường Kỳ Thâm.

Ỷ vào anh đang rũ mắt, cô nhìn vô cùng quang minh chính đại.

Thân thể Đường Kỳ Thâm rõ ràng hơi cứng lại, nhưng Thời Lạc không nhận ra, vẫn như cũ nghiêng đầu nhìn anh.

Anh giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, một lúc sau mới ngẩng đầu.

Trong nháy mắt khi anh ngước qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt tìm tòi của Thời Lạc, người sau có tật giật mình, mím môi, nhanh chóng thẳng người không dám nhìn anh.

“Từng có.”

Từng… có?

Thời Lạc có chút không rõ lắm: “Là, là mối tình đầu sao?”

“Ừ, mối tình đầu.”

Đường Kỳ Thâm thật sự không hiểu có phải hôm nay mình uống lộn thuốc hay không mà cư nhiên nguyện ý nói mấy chuyện này với cô.

Trái tim Thời Lạc đập nhanh hơn nhiều, nuốt nước miếng, trong lời nói lắp còn mang theo chút mong đợi: “Vậy… bây giờ anh còn thích cô ấy sao?”

“Thích.”

Hai mắt Thời Lạc sáng lên: “Thích bao nhiêu?!!”

“Rất thích.” Đường Kỳ Thâm không có loại ngữ khí hưng phấn như cô, vẫn luôn là bình đạm.

Cái này làm Thời Lạc không nhịn được hưng phấn: “Có phải là thích kiểu muốn sủng cô ấy như bảo bảo hay không!”

Ánh mắt Đường Kỳ Thâm hơi xuất thần, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, cô vừa hỏi xong, anh bất chợt bật cười: “Ừ, thích kiểu muốn khiến cô ấy thành bảo bảo.”

Vậy nhất định chính là bổn bảo bảo rồi!! Bảo Bảo Thời Lạc nghĩ như thế.

“Bảo bảo nhà anh… không phải, ý em là, cô gái anh thích chắc chắn rất xinh đẹp đúng không?”

Giống như em vậy!

“Ừ, xinh đẹp.”

He he, tính tình Đường Kỳ Thâm không quá tốt mà ánh mắt lại không tệ nha.

Thời Lạc không nói nữa, chỉ là dọc theo đường đi, khóe môi đều nhịn không được điên cuồng cong lên.

*

Rất nhanh, xe đã tới ngã tư đường gần cổng trường học.

Có điều vận khí không ttố lắm, chú Lưu vừa mới tới thì vừa lúc là đèn đỏ.

Vì tiện cho an toàn của học sinh, các con đường lớn gần Tam Trung đều lắp đèn đỏ, mà thời gian chờ tương đối dài.

Sáng nay lúc ra cửa đã muộn rồi, mắt thấy sắp tới thời gian đi học.

Thời Lạc ngó ra ngoài cửa sổ xe, nhìn đám học sinh đang đeo cặp sách đi tới cổng trường cách đó không xa, lúc này dù xe bốn bánh có đắt tiền thế nào thì cũng không thể bằng hai bánh được!

Thời Lạc có hơi sốt ruột, nghe nói hôm nay là thời gian trực của học sinh ban 13.

Ban 13 trước giờ đều có cạnh tranh với bọn họ, chủ nhiệm hai lớp cũng tranh đấu gay gắt, thêm nữa trước đó còn đồn rằng ban 13 có hot boy bởi vì theo đuổi bạn nữ trong lớp cô mà bị trừ điểm, liên lụy tới cả lớp đều tức giận, đem tội lỗi đổ hết lên đầu ban 14 bọn họ.

Cuối tuần, ủy viên trong lớp thông báo rằng tuần này tới lượt ban 13 trực, mọi người nhất định phải cẩn thận, vạn nhất bị bắt được đuôi là phỏng chừng điểm cũng sẽ bị trừ tới số âm mất.

Thời Lạc quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Kỳ Thâm: “Kỳ Thâm ca ca, anh không sợ tới trễ sao?”

Đường Kỳ Thâm nhắm hai mắt, thực bình tĩnh tựa lưng vào ghế ngồi: “Hội trưởng hội học sinh được miễn chấm công.”

Thời Lạc: “…”

Cũng không phải là đặc quyền gì, chỉ là chuyện như tuần tra này, ngẫu nhiên cũng cần anh phải ra mặt, cho nên thời gian của anh sẽ không bị quản thúc.

Thời Lạc do dự nửa ngày, vẫn tính xuống xe chạy tới trường trước.

Đã qua tháng 11, tháng này, đại đa số học sinh đều đã thay đồng phục mùa đông.

Thời Lạc mặc váy đồng phục Lương Thục Nghi đã sửa xong cho mình, chạy chậm mấy bước về phía cổng.

Đường Kỳ Thâm vốn còn bĩnh tĩnh tự nhiên ngồi trên xe đợi, vừa nghiêng đầu liền thấy làn váy của cô tung bay trong gió, anh đen mặt, cũng theo xuống xe.

Lúc anh đi tới ven đường thì Thời lạc đã nhảy tới cửa.

Trong nháy mắt khi cô vào cửa, thật sự không nhịn được dừng lại thở hổn hển mấy hơi.

Nhìn thời gian, may mà chưa trễ.

Thời Lạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, kéo lại làn váy hơi lộn xộn, đang định chậm rãi về lớp.

Không nghĩ tới, cổng trường kiểm tra kỷ luật, vừa vặn có hai người là ban 13.

Trong đó không biết xui xẻo sao mà có cả Nhan Chính bị chủ nhiệm lớp nhét vào đội kỷ luật để lấy công chuộc tội.

Lúc Nhan Chính gọi Thời Lạc lại, Thời Lạc vẫn không nhận ra hắn.

Chỉ là cảm thấy người này dường như rất quen mắt, nghĩ không ra là đã gặp qua ở đâu.

Lúc này, Nhan Chính không tự giới thiệu nữa, ánh mắt đảo qua cô từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm túc cầm sổ nhỏ mở miệng nói: “Váy đồng phục quá ngắn, trừ điểm.”

Thời Lạc: “???”

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Lạc: “Mau lên!! Mau lên!! Mau gọi em một tiếng bảo bảo nào!!!!”

Đường Kỳ Thâm: “…”