Nhà Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm ở hai hướng khác nhau.
Ôn Vũ vốn tính gọi cho tài xế nhà mình tới đón, kết quả điện thoại hết pin tự động tắt máy, bảo cô ấy đọc số điện thoại cũng không nhớ nổi, cho nên Tiếu Hoặc và Phạm Vũ Triết đành phải chia ra, phân công nhau hộ tống hai cô nương này về.
Đám người đi tới ven đường chào tạm biệt nhau xong, Tiếu Hoặc đưa Ôn Vũ ra đầu ngõ cửa sau Tam Trung.
Cậu ta với Ôn Vũ không quá thân thiết, đa số đều là bởi vì Thời Lạc mới dẫn theo cô đi chơi cùng.
Hai người đi một đường, cũng trầm mặc cả một đường.
Tính tình Tiếu Hoặc không biết ồn ào như Phạm Vũ Triết, về phương diện hiểu được tâm lý chị em rồi làm bầu không khí trở nên sinh động gì đó, cậu ta chỉ có thể cam bái hạ phong với anh em tốt của mình.
Bình thường, Ôn Vũ cũng không hay chủ động nói chuyện với cậu ta, mỗi khi mọi người cùng nhau đi chơi, cô luôn nép ở bên cạnh Thời Lạc với Diệp Tầm Tầm.
Đại khái là lúc trước chuyển trường kết phải bạn xấu dẫn tới trong lòng cô có bóng ma tâm lý không nhỏ, tuy nói cô với Thời Lạc vẫn ồn ào tới vui vẻ như trước, nhưng cá tính kiêu ngạo trước kia thật ra đã thu liễm hơn rất nhiều.
Rút đi vẻ điêu ngoa ngụy trang, từ tận trong xương cốt, Ôn Vũ vẫn có thể coi là một cô gái tương đối tự ti.
Trước kia khi cô ghen ghét trào phúng Thời Lạc, phần nhiều cũng là bởi vì cảm thấy hâm mô khi xung quanh Thời Lạc có nhiều bạn tốt tới như vậy.
Đáng tiếc, bản thân không có cách nào hòa nhập, cũng không có cơ hội được trải nhiệm.
Hiện tại tình hữu nghị trong sáng này đã nằm trước mặt cô như một lẽ đương nhiên rồi, cô lại khó tránh khỏi có chút lùi bước.
Tình bạn thuần khiết lại nhiệt tình như vậy, Ôn Vũ cô nào xứng chứ! Nào có thể xứng!
Tiếu Hoặc không hé răng, cô cũng không nói một lời, hai người đi cách nhau một mét trên lề đường, cô còn tận lực dựa sát vào bên tường, nỗ lực kéo dài khoảng cách giữa hai người hơn một chút.
Tiếu Hoặc một tay đút túi, đang gọi điện thoại cho tài xế trong nhà.
Gió đêm thổi tới, Ôn Vũ cảm thấy có chút lạnh, nhíu nhíu mày, Tiếu Hoặc nhìn thoáng qua cô, cho rằng cô uống quá nhiều nên buồn nôn.
Quãng đường trầm mặc rốt cuộc cũng có người nói chuyện: “Muốn nôn à? Tôi đi mua cho cậu chai nước nhá?” Cậu ta chỉ chỉ vào quầy bán quà vặt đối diện.
Ôn Vũ vốn tính từ chối, nhưng còn chưa đợi cô mở miệng thì Tiếu Hoặc đã đi qua bên đó.
Tiếu Hoặc vừa mới rời đi, từ ngõ nhỏ sau lưng liền có một làn sóng nhỏ vừa mới tan cuộc đi ra.
Đám người đi thẳng về phía cô, bầu không khí trong nháy mắt mang theo mùi rượu nồng đậm.
Bọn họ nói cười đều là những lời thô bỉ tục tĩu, câu chuyện hài th ô tục tới nỗi nghe vào tai cũng cảm thấy chướng.
Ôn Vũ theo bản năng đứng gọn sang một bên, nhường đường cho bọn họ.
Nhưng không thể không nói, ban đêm mà vào cái giờ này, một cô gái đứng lẻ loi ở ven đường như vậy là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Lúc Tiếu Hoặc mua nước trở về thì thấy Ôn Vũ bị hai tên con trai túm chặt cổ tay, kéo vào chỗ tối.
“Mẹ nó, con nhỏ này thoạt nhìn còn rất xinh nha!”
“Tuổi còn nhỏ đi, vừa nhìn là biết học sinh cấp ba.”
“Sau ngõ này có một trường cấp ba đúng không nhỉ?”
“Má nó chứ, mau nhanh nhanh đi, tao còn chưa từng chơi qua nữ sinh cấp ba đâu!”
“Đệch” Trong lòng Tiếu Hoặc lập tức nổi đóa, chai nước trên tay lập tức phi thẳng về phía bụng tên đang giữ chặt cổ tay cô, sau đó liền chạy nhanh về phía trước, một quyền lại một quyền đấm mấy phát lên mặt đối phương.
Lúc mấy con ma men kia phản ứng lại thì trong mũi đã chảy không ít máu.
Tiếu Hoặc không giỏi cái gì, nhưng đánh nhau thì tương đối lành nghề, trong nhà cậu ta có tiền, không sợ chút phí bồi thường này, mỗi quyền mỗi cước đều liều mạng mà đá.
Một lúc sau, chim qua tan hết.
Ôn Vũ sợ tới mức đứng sững ở bên cạnh, huyệt Thái Dương nảy lên thình thịch.
Tiếu Hoặc đứng bên cạnh xoa xoa cổ tay, biểu tình trên mặt không quá tốt đẹp, nhưng lời nói ra vẫn vô cùng kiêu ngạo, “Đám chó kia chắc bị thương không nhẹ đâu, ông đây đập cho chúng ngu luôn.”
“A!”
Ôn Vũ vội vàng đi qua xem.
Tiếu Hoặc vẫn còn muốn vớt vát hình tượng: “Không sao, cái tay này cầm đi xin cái giấy nghỉ học còn có thể nghỉ được một tuần đấy! Không lỗ tý nào!”
Hai người ngồi ở bên đường, bóng dáng kéo đến thật dài.
Có lẽ là do men say, Ôn Vũ có vẻ sầu lo đa cảm hơn mọi ngày, ngây ngốc ngơ ngác rũ mắt nhìn bóng dáng đen tuyền trên đất, thế mà lại có chút cảm động.
Cô hình như, thật sự có bạn rồi.
*
Con heo Corgi hèn mọn cuối cũng vẫn lựa chọn ngủ với anh rể.
Nguyên nhân không phải do nó, từ nhỏ nó đã bị Thời Lạc đưa tới nhà họ Đường, đã quen ở cạnh Đường Kỳ Thâm rồi.
Tuy nói Đường Kỳ Thâm đối với người hạy vật đều rất lạnh lẽo, nhưng tựa hồ rất có kiên nhẫn với nó, hành động cũng săn sóc yêu thương.
Thêm với đêm nay Thời Lạc lại kích động nhiệt tình không rõ lý do, bản thân hưng phấn cũng thôi đi, còn ôm nó lẩm bẩm liên tục, vừa lải nhải vừa vuốt lông chó.
Heo heo lo lắng lông mình bị cô vuốt trọc, dứt khoát kiên quyết không quay đầu đi sang phòng bên cạnh.
Trong ngực không còn đồ cho cô nắn b óp, thiếu nữ không chịu cô đơn nằm bò lăn một vòng giường rồi ngồi dậy, xỏ dép lê xong liền loẹt xoẹt đi về phía phòng tắm.
Thời Lạc đi tới cạnh cửa, cũng chưa có đi vào.
Đường Kỳ Thâm đưa lưng về phía cửa, hơi hơi cúi người, tay áo lông màu tối hơi kéo lên, để lộ ra nửa cánh tay đường cong tinh xảo, một tay anh đang dò vào trong nước, thay Thời Lạc thử độ ấm, bàn tay khớp xương rõ ràng còn lại đang điều chỉnh nút nhiệt độ ở bên cạnh bồn.
Thời Lạc cắn c ắn môi dưới, vành tai đỏ bừng dựa vào bên cạnh cửa, hai tay lay lay khung cửa, tim đập thực nhanh, tựa hồ không thể đè ép được sự khẩn trương không tên ở trong lòng, ngón tay bám vào thành cửa dùng sức, lòng bàn tay phấn nộn cũng bị ép cho trắng bệch.
Cô không tiếng động mà nhìn trong chốc lát, rõ ràng là hình ảnh rất bình thường, Đường Kỳ Thâm cũng không phải lần đầu chăm sóc cô, nhưng tâm cảnh hôm nay bất đồng, anh làm cái gì thì ở trong mắt cô cũng có vẻ câu người không giống thường ngày.
Đang xuất thần, Đường Kỳ Thâm đã đứng dậy, bọt nước tinh mịn chảy xuống đầu ngón tay anh, sau khi hội tụ thành một giọt lớn thì rơi ở trên nền nhà tắm.
Thời Lạc đỏ mặt, nhìn không chớp mắt, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lại cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Có lẽ là do ánh mắt phía sau quá mức mãnh liệt, hoặc là do Thời Lạc vừa đi tới sau lưng anh anh liền phát hiện ra, thiếu niên duỗi tay cầm giá đựng bình tắm gội xuống dưới, xoay người lười nhác liếc cô một cái.
Thời Lạc lập tức thu lại ánh mắt hoa si, giả vờ trấn định, hai tay giao nhau khoanh ở trước ngực, kiêu ngạo hất cằm nhỏ: “Nước không được quá nóng nhé, thiếu nữ xinh đẹp của chúng ta chỉ có thể tắm nước ấm thôi, như vậy mới tốt cho da!”
Đường Kỳ Thâm lười nhác liếc cô, không tỏ ý kiến, mà sau đó lại xoay người thay cô chỉnh lại độ ấm cô thích.
Chỉ là trào phúng sẽ luôn luôn không đến trễ: “Em còn rất có quy tắc đấy.”
Làn da em tốt cuối cùng được lợi còn không phải là anh à! Đúng là cảm động chết rồi! Vì anh, em phải trả giá quá nhiều!
Thời Lạc mím môi, nghĩ như vậy, khóe miệng cong cong lại không giấu được tươi cười, trong lòng yên lặng vì cô bạn gái tốt của dân tộc Trung Hoa, cũng chính là bản thân cô, hung hăng cho nghìn like.
Lúc cô đang tự bổ não, Đường Kỳ Thâm đã yên lặng thay cô chuẩn bị tốt tinh dầu, muối tắm và những thứ đồ dưỡng da sữa tắm hoa hòe lòe loẹt của con gái rồi.
Cô nhóc này bắt bẻ không chịu được, trước đến giờ anh không ít lần bị cô sai sử, bộ dáng phục vụ cũng bắt đầu quen chân quen tay hơn nhiều.
Dần dần, trong phòng tắm vốn chỉ có hơi nước bỗng nổi lên một mùi hương nhàn nhạt, Thời Lạc hồi hồn, hưởng thụ hít sâu một hơi.
Hương vị này cô rất quen thuộc nha, trước đây đối với cô mà nói thì nó cũng không quá đặc biệt, nhưng mà bây giờ, cô gái li3m li3m môi, chân nhỏ làm màu đá tới đá lui trên nền sàn, gương mặt hồng nhuận hỏi: “Có phải giống mùi anh hay dùng không?”
“Cái gì?”
“Mùi, mùi tinh dầu đó…”
Đường Kỳ Thâm dừng một chút, ngước mắt nhìn cô, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Không thích?”
Tất nhiên là thích rồi, Thời Lạc chỉ thiếu nước đốt pháo hoa chúc mừng thôi, đương nhiên sẽ không có bất cứ ý kiến gì, trong lòng thì yên lặng hò hét: Anh đổ vào, đổ vào hết cho em, một giọt cũng không được lưu lại, đổ vào hết cho bản công chúa!, ngoài mặt lại rụt rè nho nhỏ nói: “Thực ra thì cũng không nguyện ý lắm, có điều em sẽ cố chấp nhận, cũng không phải là không thể…”
“Ồ, thật ra cũng không cần miễn cưỡng, có thể dùng mùi giống mẹ anh, không thích dùng mùi của con Corgi nhà em cũng…”
“Ôi ôi ôi! Đừng! Đã cho vào rồi, đổi nữa thì lãng phí lắm!” Bất ngờ chưa kìa, tiểu công chúa ăn chơi tiêu xài như nước nay lại có thể thốt ra hai từ “lãng phí” cơ đấy.
Môi mỏng Đường Kỳ Thâm hơi mím, buồn cười: “Không sao, chút tiền đó, nhà anh vẫn lãng phí nổi.”
Đường Kỳ Thâm nói xong, tay đã đụng tới cái nút xả nước, Thời Lạc vội vàng chạy qua ngăn cản, bĩu môi dậm dậm chân, vừa cản còn vừa cởi áo len bên ngoài ra ném sang bên cạnh, tính bá vương cưỡng ép nhảy vào tắm.
Kết quả không chú ý, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa là rơi vào trong bồn tắm, Đường Kỳ Thâm một tay kịp thời vớt được người ôm vào trong ngực.
Thời Lạc vừa ngã chính là chìm vào trong ngực anh, sửng sốt trong chớp mắt, trái tim nhỏ lại bắt đầu điên cuồng đập mạnh.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp chớp chớp, dịch dịch tầm mắt ra chỗ khác, mặt đỏ tới mức như sắp nhỏ ra máu, thanh âm tinh tế nũng nịu nói thầm: “Lãng phí là không tốt mà, chúng ta vẫn không nên vi phạm truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa…”
Đường Kỳ Thâm không nhịn được cong cong môi, cũng không trêu cô nước, may mà lực cánh tay của thiếu niên đủ lớn, giữ nguyên tư thế này đứng dậy cũng không phí bao nhiêu sức lực.
Anh ôm người đặt sang bên cạnh bồn rửa tay, sau đó quay người ra ngoài.
“Tắm xong thì đi ngủ sớm chút.”
“Anh đi đâu vậy?” Thời Lạc trông mong nhìn chằm chằm bóng dáng của anh.
Đường Kỳ Thâm quay đầu nhướng mi, “Muốn anh giúp em tắm?”
Thời Lạc: “…”
Thiếu nữ mặt ngoài trầm mặc cũng không đại biểu cho nội tâm của cô cũng trầm mặc, anh tắm đi, có bản lĩnh thì anh tới giúp em tắm đi, anh tới, anh tới đây!
Đường Kỳ Thâm thấy cô không hé răng, tính rời đi, lại nghe thấy cô kiêu căng nói: “Giúp em lấy quần áo để thay đi.”
Bước chân Đường Kỳ Thâm hơi dừng, khóe môi cong lên, rất có hứng thú hỏi một câu: “Lần này là muốn qu@n lót dâu tây hay là công chúa Bạch Tuyết?”
“…?!!!!!!! Lưu manh!!!!!!”
Thiếu niên khẽ cười một tiếng rồi ra ngoài.
Lúc Thời Lạc đang ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng của mình, trái tim đập mạnh mới hơi hơi hoãn lại.
Trong không khí vẫn là mùi hương cô quen thuộc lại đặc biệt thích, giống y như mùi trên người Đường Kỳ Thâm, thiếu nữ cẩn thận c ắn môi dưới, hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa rồi, nhịn không được kích động ô ô vài tiếng, gương mặt đỏ bừng.
Sao lại lưu manh thế chứ, cô rất thích anh lưu manh như vậy nha.