Tam Nhật Triền Miên

Chương 9




“Nhị vị khách quan, đến nơi rồi.” Tiểu nhị dừng lại trước một căn phòng, rồi mở cửa ra.

“Cảm ơn.” Liễu Dịch Trần cảm ơn hắn, rồi yêu cầu thêm nước ấm, sau đó xua hắn đi.

Đợi y quay đầu lại thì phát hiện, Lâm Thiên Long khoanh hai tay trước ngực, đang ngồi dựa vào thành ghế nhắm nghiền hai mắt.

“Lâm huynh, chắc không phải huynh định ngồi thế này cả đêm chứ.” Liễu Dịch Trần có phần dở khóc dở cười hỏi.

“…” Lâm Thiên Long không thèm để ý tới y, chỉ im lặng ngồi yên chỗ đó.

“Lâm huynh, cái giường này đủ cho hai người ngủ mà, ta đảm bảo không lặp lại việc ngày hôm đó.” Liễu Dịch Trần gượng cười nói. Hai ngày nay Lâm Thiên Long vô cùng đề phòng y.

Lòng Lâm Thiên Long có chút xao động, hai ngày này, hai người vô cùng hiểu ý mà im lặng không chắc đến việc xảy ra hôm đó. Đối với Lâm Thiên Long mà nói, trong việc này kẻ nhục nhã là hắn, thế nhưng hắn cũng biết việc này chẳng thể trách Liễu Dịch Trần, hơn nữa mình là nam nhân, bị đâm vào mông cũng chẳng phải việc to tát gì, cho nên hôm ấy mới nói ra câu “thanh toán xong”.

Thế nhưng, Liễu Dịch Trần lại cứ quyết không nhận, trái lại còn tìm ra thứ lí do lạ đời để bám theo hắn, Lâm Thiên Long không phải thằng ngốc, bởi lúc đó thần trí đang rối loạn mới để Liễu Dịch Trần lừa gạt qua ải, sau đó cẩn thận nghĩ lại, cái lí do cứu mạng mà Liễu Dịch Trần đưa ra căn bản chẳng lọt tai tí nào.

Mà mặt khác, chuyện hôm đó, hắn tuy không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết hai nam nhân làm việc như vậy là không bình thường, bản thân bị cưỡng bức đương nhiên không còn gì để nói, còn Liễu Dịch Trần tuy lúc đó bị xuân dược không chế, nhưng hành sự xong lại không có chút phản cảm nào, khiến hắn nảy ra một suy nghĩ kì quái.

… Lẽ nào y thích mình.

Thế nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn gạt bỏ, điều kiện của mình so với Liễu Dịch Trần phải nói là một trời một vực, bản thân chẳng qua chỉ là một sơn tặc, còn y thì là bộ khoái có tiếng của huyện Quan Hà, tướng mạo hắn cục cằn, có lúc còn có thể dọa trẻ con khóc thét, mà Liễu Dịch Trần lại đẹp đến nhường ấy, mặc một bộ y phục bình thường cũng vẫn là một mỹ công tử, cho dù là ở phương diện nào, Liễu Dịch Trần đều không thể để mắt tới hắn.

“Lâm huynh? Lâm huynh?” Giọng nói của Liễu Dịch Trần đánh thức Lâm Thiên Long khỏi dòng suy nghĩ, mở mắt ra, vừa hay đối diện với một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Lâm Thiên Long cứ như trong phút chốc biến thành nữ nhân, mặt đỏ hồng cả lên, tới lúc hắn lấy lại tinh thần thì Liễu Dịch Trần đã nhẹ cười bước tới bên giường rồi.

Lâm Thiên Long nghĩ một lát, ngủ ngồi suốt đêm cam chắc chẳng thoải mái gì, thế nhưng cùng Liễu Dịch Trần chung chăn chung gối lại càng khiến hắn lo lắng, nói sao thì hắn cũng đánh không lại Liễu Dịch Trần, nếu như y thực sự hạ thủ, thì cái mông của mình…

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Thiên Long hận không thể lập tức tát cho mình một cái, rốt cuộc bản thân đang nghĩ cái gì vậy, cho dù Liễu Dịch Trần kia có thích đàn ông, cũng chẳng thích dạng người như mình đâu, lúc đó là do trúng xuân dược hết cách mà thôi, bây giờ đã tới tiểu trấn rồi, nếu y thực sự có nhu cầu thì hoàn toàn có thể tới kĩ viện mà, so ra thì tiểu quan trong kĩ viện đẹp hơn hắn nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui đều không thấy sai chỗ nào, vậy mình còn lo lắng cải của nợ gì nữa chứ.

Lắc lắc đầu, Lâm Thiên Long không khỏi tự giễu, bị nam nhân đâm một hồi thì thấy mình là nữ nhân rồi sao? Thế nào lại nghĩ có người tiếp tục thi bạo mình.

Đã nghĩ thông, Lâm Thiên Long đường nhiên cũng chẳng e ngại nữa, dứt khoát cởi áo xuống, để trần thân trên mà nằm lên giường.

Liễu Dịch Trần thấy Lâm Thiên Long hình như đã thả lỏng rồi, không còn căng thẳng như trước nữa, đáy lòng cũng thở phào một hơi, nếu Lâm Thiên Long cứ đề phòng  y như vậy, y cũng khó mà hạ thủ nha.

Bên cạnh vang lên tiếng cởi y phục “loạt xoạt”,  lòng Lâm Thiên Long bỗng dưng lại căng thẳng, hắn liền bịt hai tai giả vờ ngủ, hắn chăm chú lắng nghe tiếng động bên cạnh, chuẩn bị ngỗ nhỡ Liễu Dịch Trần có hành động kì lạ nào, thì có thể tức thời phản kích lại.

Tiếng động bên cạnh dần dần nhỏ đi, Liễu Dịch Trần chỉ cởi bỏ ngoại y rồi nằm xuống bên cạnh hắn, rất nhanh liền vang lên tiếng thở nhẹ nhàng, hình như Liễu Dịch Trần ngủ rồi.

Lâm Thiên Long thầm thở phào một hơi, thân thể căng cứng cũng thả lỏng, hô hấp dần trở nên bình ổn.

Cơ thể người nằm bên tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, vấn vít nơi cánh mũi hắn, thứ mùi hương thanh nhã này khiến Lâm Thiên Long rất thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Chính vào lúc Lâm Thiên Long thiếp đi, kẻ đáng lẽ ra đang nằm ngủ là Liễu Dịch Trần bỗng dưng mở mắt, thấy hô hấp người nằm bên đã bình ổn, liền khẽ nhếch mép cười.

Cẩn thận ngồi dậy, y ra tay như điện xẹt, điểm huyệt ngủ của Lâm Thiên long. Lâm Thiên Long nghẹo cổ sang một bên, ngủ càng sâu hơn.

Thở ra một hơi dài, Liễu Dịch Trần vươn tay cởi bỏ đai lưng của Lâm Thiên Long, lật người hắn lại một cách nhẹ nhàng linh hoạt, cởi quần hắn xuống xong, liền phơi ra cặp mông mượt mà.

Mông của Lâm Thiên Long thiệt là cong, lúc này đây trên bề mặt mang một vài vết hằn, hôm đó trong sơn động, tuy rằng Liễu Dịch Trần đã hết sức cẩn thận, nhưng rốt cuộc do không gian có hạn, đệm cỏ kia vẫn hằn lên người hắn kha khá dấu tích.

Cận thận từng li từng tí mà mở hai phiến mông, Liễu Dịch Trần nhìn thấy “cổng vào” nho nhỏ từng bị mình chà đạp.

Huyệt khẩu có chút sưng đỏ, hơi hơi lồi ra ngoài, những nếp nhăn xung quanh bị hành vi thô bạo của y hôm đó mà có vài vết rách nhỏ, cứ như Lâm Thiên Long chưa từng xử lí nơi đó lần nào vậy, tới bây giờ mà vẫn chưa khép miệng hoàn toàn, trải qua cả ngày trời bôn ba, có vẻ lại rách ra rồi, chầm chậm chảy ra vài vệt máu.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, lòng Liễu Dịch Trần không khỏi có chút hổ thẹn. Y thực sự rất có hứng thú với Lâm Thiên Long, nhưng y nào có ý nghĩ chiếm đoạt thân thể hắn trong thời gian ngắn như vậy, chẳng quả sự việc xảy ra ngày hôm đó quá mức đột ngột, không cách nào khống chế nổi, y chỉ còn biết cứ dùng vũ lực chiếm đoạt hắn trước đã.

Vốn cho rằng ngày thứ hai sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần đã chuẩn bị sẵn để hắn chém cho hai nhát đao rồi, nhưng điều làm y kinh hỉ ấy là thái độ của Lâm Thiên Long dường như không tức giận như mình tưởng tượng, trong lòng y cảm thấy vô cùng may mắn, liền lập tức soạn ra một cái lí do để quấn lấy hắn, Lâm Thiên Long đã không hề bài xích nam nhân, vậy y đương nhiên nắm được cơ hội lớn rồi.

Liễu Dịch Trần chìm đắm trong dòng suy nghĩ, khóe môi vẽ nên một nét cười mê hoặc chúng sinh, tới tận lúc Lâm Thiên Long vô thức nói mớ, y mới tỉnh táo trở lại.

Nhẹ nhàng đụng chạm huyệt khẩu một chút, cơ thể Lâm Thiên Long hơi co rút lại, đôi hàng lông mày rậm nhíu lại thành một đường, khiến Liễu Dịch Trần đau lòng không thôi.

Lấy ra một lọ thuốc từ trong túi áo, cẩn thận bôi lên hậu huyệt của Lâm Thiên Long, ngay cả vác nhăn cũng được bôi kĩ càng, thuốc bôi xong nhanh chóng phát huy tác dụng, các vết rách nhỏ dần dần khép miệng lại, sau đó không còn chảy máu nữa.