Lâm Thiên Long không phải kẻ ngốc, nghe Liễu Dịch Trần nói vậy đương nhiên hiểu ra, nhẹ buông tay y ra, mặt mày nghiêm túc nói: “Ngươi cho rằng, bọn họ là nội gián?”
“Ta không biết nữa.” Liễu Dịch Trần lắc đầu, y cũng không có cách nào cam chắc được. “Nói thế nào thì nói, thời điểm họ đến là vào hơn hai tháng trước, thời gian cũng quá trùng hợp rồi.”
“Ngươi cho rằng bọn họ đến là có mục đích? Là bản danh sách kia sao?” Sắc mặt Lâm Thiên Long âm trầm như nước.
Liễu Dịch Trần im lặng một lúc, lắc đầu: “Nếu như là vì bản danh sách kia, không lí do gì lại đến đây tìm ngươi cả. Hiện giờ theo tin tức truyền ra bên ngoài thì ngươi đã đến Vân Nam rồi.”
“Gì cơ?” Lâm Thiên Long trợn mắt há mồm. Hắn chạy đến Vân Nam khi nào kia chứ.
Thấy vẻ mặt của hắn, Liễu Dịch Trần không khỏi bật cười, “Lẽ nào ngươi cho rằng hai người chúng ta trốn khỏi huyện Bình An là hết chuyện rồi sao? Nếu không phải Lưu đại nhân sau khi nhận được thư, phái người giả trang thành ta và ngươi thì chúng ta đã sớm bị phát hiện rồi.”
Lâm Thiên Long mồ hôi đầm đìa, hắn thực sự không ngờ tới, Lưu đại nhân kia còn có chiêu này.
“Vậy nên, nếu tổ chức kia muốn bắt ngươi, thì hẳn sẽ xuất hiện ở Vân Nam mới phải.” Liễu Dịch Trần không hiểu, sao hai người kia lại có mặt ở đây.
————
“Tỷ tỷ, tỷ thấy gã lão đại ban nãy thế nào?” Một thanh niên có gương mặt giống Như Nguyệt vài phần lên tiếng, vừa mân mê viên thuốc trong tay, vừa lơ đãng hỏi.
“Chỉ là một tên mãng phu, không có sức uy hiếp gì.” Như Nguyệt lạnh lùng nói. “Thế nhưng phu nhân của hắn thì có chút phiền phức đấy.”
“Phiền phức gì cơ?” Thanh niên quay đầu qua, trong mắt lóe lên một tia thâm độc.
“Tỷ không nhìn ra được ả ta nông sâu thế nào.” Vẻ mặt Như Nguyệt rất nghiêm túc.
“Ầy.” Thanh Niên bĩu môi khinh thường. “Võ công cao cường thì đã làm sao? Võ công có cao hơn nữa, đệ cũng chẳng tin ả chống lại nổi phệ hồn của tỷ đệ ta.”
“Nhưng ngộ nhỡ…” Như Nguyện có phần thả lỏng.
“Được rồi mà tỷ, ông trời đã cho chúng ta cơ hội này, chúng ta ngàn vạn lần không được bỏ lỡ, không ngờ cái tên kia còn quay lại nơi này, còn chẳng phải cơ hội tốt để ta lập công sao, chỉ cần lấy lại bản danh sách đó, sẽ củng cố địa vị của chúng ta trong tổ chức.” Trong đôi mắt hẹp dài của thanh niên lóe lên vài tia phấn khích.
“Hà, nếu thực sự có thể lấy được bản danh sách kia, thì sẽ không phải chôn chân dưới trướng cái lão già khú đế mãi không chết kia nữa rồi.” Vẻ mặt của Như Nguyệt trong phút chốc trở nên hiểm độc.
“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ tên kia để bản danh sách ở đâu?” Thanh niên tiếp tục hỏi.
“Ai mà biết được chứ…” Như Nguyệt bĩu môi. “Nói không chừng hắn căn bản không biết chữ, đã vứt đi từ lâu rồi.”
“Ấy! Không phải chứ.” Thanh niên giật nảy mình, bọn họ ẩn náu ở đây là để lấy bản danh sách kia. Nếu như bị vứt đi rồi thì rất phiền phức.
Thở dài một hơi, Như Nguyệt có chút đau đầu, ban nãy nghe tin Lâm Thiên Long trở về, nàng còn chẳng dám tin vào tai mình, vốn cho rằng nơi này là chỗ không có hi vọng nhất, dẫu sao, làm gì có kẻ nào đang bị quan phủ truy nã lại chạy về hang ổ của mình không, thé nhưng không ngờ lá gan của Lâm Thiên Long lại lớn đến vậy, thế mà về thật.
Nhưng sau khi gặp hắn, Như Nguyệt chỉ cảm thấy ong đầu thêm, cái tên này vừa nhìn liền biết ngay là một gã mãng phu điển hình, không có chút tâm kế, thế nhưng có khả năng nhất chính là bị mù chữ, vậy thì bản danh sách kia rất có nguy cơ bị vứt đi rồi.
Dù nói sao đi nữa, thì bị vứt đi vẫn tốt hơn là rơi vào tay quan phủ. Như Nguyệt nghĩ vậy, lại không kìm nổi oán giận tổ trưởng tổ 13, cũng chính là gã quan huyện bị giết kia. Khó khăn lắm mới phát triển được nhiều “hạt giống” như thế, vậy mà lại không báo cáo đúng lúc, chắc là định báo cáo nhiều thêm vài cái tên, hi vọng có thể được cấp trên ban thưởng, ai ngờ rằng, bản danh sách còn chưa trình báo thì đã mất mạng rồi.
Đáng chết! Như Nguyện căm tức nghĩ, mất bản danh sách, thì không thể liên lạc được với các “hạt giống” này, may rằng tên tổ trưởng này trước khi bị giết cũng đã mang về một lô bột Trường Sinh, thế nhưng, đã qua hơn hai tháng, phỏng chừng đám “hạt giống” kia cũng sắp đâm chồi rồi, nếu không kịp thời cung cấp bột Trường Sinh cho họ, thì đám “hạt giống” ấy, chắc đều bị bại lộ mất thôi.
Vừa nghĩ tới cái lão già khú đế mãi không chết nhân cơ hội đẩy mình đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này, Như Nguyệt liền tức đến nghiến răng nghiến lợi. Rồi sẽ có một ngày… nàng nhất định cho lão già kia đẹp mặt.
Thấy vẻ mặt Như Nguyệt thay đổi thất thường, thanh niên thức thời không lên tiếng, nhìn viên thuốc dần thành hình trong tay mình, lòng uất ức vô cùng, ở cái nơi chết tiệt cần cái gì là không có cái đó này, hắn đã chịu đủ rồi, nữ nhân ở đây chẳng đẹp đẽ gì cho cam, chẳng có người nào xem thuận mắt. Thế nhưng lại vì vướng cái thân phận “bần dân” của mình lúc này, nên hắn chẳng thể đến xóm làng chơi tầm hoan được, thực sự không chịu nổi nữa.
Mạnh tay ấn một cái, khiến viên thuốc vụn ra thành nhiều mảnh, thanh niên nhìn tỷ tỷ đang đăm chiêu suy nghĩ, quyết định tối nay lén đi tìm chút lạc thú.
Trong tiểu viện của Lâm Thiên Long có một ôn tuyền tự nhiên, cũng không lớn cho lắm, thế nhưng rất tiện tắm rửa, vậy là Lâm Thiên Long thẳng thừng dựng hàng rào xung quanh ôn tuyền, biến nơi này thành chỗ ngâm người của mình.
“Thiên Long…” Đôi cánh tay trắng bóc quấn lấy eo Lâm Thiên Long.
“Làm… làm gì đấy…” Lâm Thiên Long run lên, nước đọng trên ngực rơi xuống ôn tuyền, làm nổi lên vài gợn sóng.
“Chẳng làm gì cả…” Đôi mắt phượng hẹp dài của Liễu Dịch Trần chớp chớp, miệng khẽ mỉm cười, ôm lấy Lâm Thiên Long từ phía sau, ngón tay kẹp chặt lấy hai trái đỏ trước ngực hắn.
Trán Lâm Thiên Long nổi gân xanh, không khỏi muốn mắng lớn, cái tay không làm gì của ngươi đang làm gì hả.
“Cút ngay, lão tử còn chưa tắm xong.” Huých khuỷu tay một cái, tuy Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng tránh được, nhưng dù gì cũng phải tránh khỏi người hắn, Lâm Thiên Long bơi ra xa một chút, vứt cho y một ánh nhìn khinh thường, tiếp tục tắm rửa.
Liễu Dịch Trần liếm khóe môi, cũng chẳng vội đi theo hắn, ôn tuyền này chẳng lấy gì làm rộng, dài khoảng 7 thước, rộng khoảng 5 thước, chứa hai đại nam nhân tuy không vấn đề gì, nhưng muốn cách nhau một cự li dài thì hoàn toàn không thể. Lại mò đến, hai tay choàng lấy vòng eo cường tráng của Lâm Thiên Long, cọ xát mấy cái, rắn chắc, mạnh mẽ, sờ thích lắm.
“Cút ngay…” Lâm Thiên Long hết đường tránh, chỉ đành trừng mắt nhìn y, nếu y hành động quá trớn, thì cũng đành tùy y thôi. Lấy hai bánh xà phòng màu vàng của Liễu Dịch Trần từ trong giỏ nhỏ để bên bờ, nhẹ nhàng chà vài cái lên tóc. Nhúng một ít nước, nhanh chóng nổi lên vô số xà phòng.
Liễu Dịch Trần vuốt ve làn da có phần thô ráp dưới tay mình, phần thân đã cứng một nữa len lén cọ vào mông Lâm Thiên Long. Quy đầu trơn trượt cọ xát vài lần, côn th*t to lớn đã hoàn toàn trướng lên.