Tam Nhật Triền Miên

Chương 112




Nuốt nửa viên thuốc giải, Liễu Dịch Trần đã miễn cưỡng có thể đứng dậy, thế nhưng, dựa theo suy đoán, y hẳn là không thể vận công, cho nên, tuy y đã vận khí được ba thành công lực, nhưng vẫn một bộ dáng yếu đuối, di chuyển khó khăn.

“Đi, chơi hắn.”

Ikeda chỉ về phía Lâm Thiên Long, nói với Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần ngẩn ra một lúc, y không ngờ gã người Nhật lại đưa ra yêu cầu này.

Lâm Thiên Long cũng sửng sốt, thế này… là thế nào?

Ngược lại bốn thị vệ và thị đồng kia có vẻ đều hiểu ý tứ của chủ nhân, vẻ mặt không chút kinh ngạc, chỉ có thị đồng là cúi gầm mặt, lộ ra vẻ không đành lòng.

“Nếu như ta làm rồi, có phải ngươi sẽ thả hắn ra không.” Nhìn thẳng vào mắt Ikeda, Liễu Dịch Trần thấp giọng nói.

“Cái đó còn xem tâm tình của ta nữa.” Ikdea lộ ra hàm răng trắng bóng.

Dối trá!

Liễu Dịch Trần rõ ràng hơn ai hết, đối phương dù thế nào cũng không thể để lại nhân chứng sống, thế nhưng, chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi, y có thể hồi phục bảy thành công lực, đến lúc đó — y lạnh lùng nhìn xung quanh — những tên khốn nhìn thấy Thiên Long khỏa thân, đừng kẻ nào mong sống sót.

Có chút lảo đảo tiến lại gần Lâm Thiên Long, hai tay hắn bị trói ngược ra sau, lúc này toàn thân loa lồ nằm trên mặt đất, bởi mới rồi giãy dụa nên chảy ra rất nhiều mồ hôi, lại thêm mặt đất đầy bùn, nên trên người hắn lúc này có rất nhiều vết bùn.

“Thiên Long, nhẫn nại một chút.” Liễu Dịch Trần kề sát bên tai Lâm Thiên Long, nhỏ giọng nói, hai tay lướt lên núm vú của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lâm Thiên Long hoảng hốt nhìn động tác của Liễu Dịch Trần, gương mặt không che giấu được sự kích động, tên gia khỏa này, không định làm trước mặt bao nhiêu người thật chứ…

“Thiên Long, tin tưởng ta, nhắm mắt lại.” Giọng nói của Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng như thôi miên, khiến Lâm Thiên Long thuận theo mà nhắm hai mắt lại. “Ở đây chỉ có hai chúng ta, nhớ tới ta, yêu ta.”

Liễu Dịch Trần cúi đầu ngậm lấy nhũ tiêm đáng yêu, nhẹ nhàng cắn mút, hai cánh tay thon dài một ôm lấy eo Lâm Thiên Long, một dịu dàng vuốt ve dục vọng mềm nhũn. Tài tình lợi dụng góc độ cơ thể, che chắn tầm nhìn của người khác.

Từ góc nhìn của Ikeda, chỉ có thể trông thấy nam tử ngăm đen nhắm nghiền mắt, mặt đỏ ửng.

Liễu Dịch Trần dùng giọng nói dịu dàng an ủi Lâm Thiên Long, bàn tay linh hoạt khiêu khích dục vọng của hắn. Thần sắc của Lâm Thiên Long dần thả lỏng.

“Thiên Long, ta yêu ngươi.” Nhẹ nhàng kéo mảnh vải rách bịt miệng Lâm Thiên Long xuống, Liễu Dịch Trần vươn lưỡi làm dịu đôi môi khô của đối phương.

“Ư….” Lâm Thiên long phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, cơ thể dần nóng lên, phân thân dưới bẹn cũng sung huyết phồng lên, lấp đầy lòng bàn tay của Liễu Dịch Trần.

Bị cơn động tình của Lâm Thiên Long câu dẫn mà kích động, Liễu Dịch Trần dùng côn th*t đã sưng tướng, cách một lớp quần cọ cọ vào đùi Lâm Thiên Long.

Lòng bàn tay có cảm giác trơn trượt, Liễu Dịch Trần cúi đầu xuống nhìn, hóa ra phân thân của Lâm Thiên Long dưới sự âu yếm của y đã tiết ra rất nhiều dịch thể trong suốt, không kìm được thấp giọng cười một tiếng, mà Lâm Thiên Long như biết được nguyên nhân của tiếng cười ấy, mặt đỏ cả lên.

Ikeda lặng im ngồi trên ghe, nhìn hai người cùng chuyển động, mắt lóe lên niềm hưng phấn, nhìn gương mặt đỏ au của Lâm Thiên Long, lại cảm thấy hưng phấn lạ kì, liền kéo thị đồng xuống, thị đồng lập tức ngoan ngoãn ngậm lấy côn th*t to đen của hắn, nhẹ nhàng liếm mút, giúp hắn được thoải mái nhưng không bắn ra.

Ngón tay linh hoạt ấn vào huyệt khẩu đóng chặt, huyệt khẩu dần dần thả lỏng hơi hơi hé ra, chớt lấy cơ hội, một ngón tay đâm mạnh vào trong cơ thể Lâm Thiên Long, khiến hắn kêu lên đau đớn, thở một hơi thật dài, ép bản thân thả lỏng.

Trong gian phòng yên tĩnh, hơi thở hổn hển của Ikeda bởi những tiếng nước vang lên trong từng đợt xuyên xỏ mà trở nên dồn dập.

“Ư… chậm…” Tiếng rên rỉ trong vô thức khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao, mặt Ikeda cũng nhuộm sắc đỏ hưng phấn.

Thị đồng ngoan ngoãn trông thấy gương mặt của Ikeda lập tức nhả côn th*t trong miệng ra, đứng sang một bên, Ikeda liếm môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhấc thanh đoản kiếm trên khay lên, đi về phía Liễu Dịch Trần.

Thị đồng nhắm chặt mắt, không dám nhìn tiếp…

“Ưm… Thiên Long…” Liễu Dịch Trần tựa như chìm trong bể dục vọng, híp mắt lại hôn lên mặt Lâm Thiên Long, không hề chú ý tới Ikeda đang tiến lại gần.

Im lặng đứng phía sau hai người, mắt thấy Liễu Dịch Trần cởi bỏ đai lưng, tựa như muốn cắm vào cơ thể đối phương, mắt Ikeda liền lóe lên niềm hưng phấn, đột nhiên giơ cao đoản kiếm, nhắm thẳng vào tim Lâm Thiên Long.

Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào ngực nam nhân, Ikeda kích động muốn đạt đến cao trào, giữa lúc ái lữ tình nồng, giết một người trong số đó, rồi cưỡng gian người còn lại, vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng, hò hét bất lực của kẻ còn sống, cả đời này hắn cũng không quên được.

Phập—

Sao lại… thế này…?

Ikeda sửng sốt nhìn đoản kiếm đáng lẽ phải đâm vào tim Lâm Thiên Long, lúc này đang cắm trên ngực mình, nhất thời không thể phản ứng lại…

Một bàn tay trắng trẻo đang nắm lấy cổ tay hắn, hơn nữa cổ tay còn bị cong vẹo không bình thường, đoản kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim mình…

Không đúng… đừng… không thể nào…

Đau khổ, tuyệt vọng, đều nên xuất hiện trên mặt người khác, ta — Ikeda Hayashi, tướng quân Mạc phủ tương lai, sao có thể chết được?

Trước mắt càng lúc càng tối, Ikeda tựa như cảm nhận được toàn bộ sinh mệnh của mình đang bị rút kiệt theo dòng máu tràn qua nơi ngực trái. Cảnh tượng trước mặt ngày một mơ hồ, chỉ có nụ cười lạnh lùng mang theo sát ý của Liễu Dịch Trần là in hằn trong đầu hắn…

Đáng sợ… quá…

Rầm một tiếng, tiếng thi thể của Ikeda đổ xuống mặt đất thức tỉnh những người xung quanh. Mặt bốn võ sĩ không giấu được nỗi kinh hoàng, sao có thể… Ikeda đại nhân võ công cao cường sao có thể chết.

Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng đặt Lâm Thiên Long bị y điểm huyệt ngủ, đang chìm trong mê man xuống, sát khí phóng ra bốn phía, ánh mắt lạnh như băng nhìn những người đối diện.

Bốn võ sĩ nhìn nhau, trong mắt tràn ngập nỗi hoảng sợ, ngay đến Ikeda đại nhân cũng đã chết rồi, bọn họ sao có thể lại đối thủ của y, thoáng do dự, Liễu Dịch Trần đã cầm chặt đoản kiếm lao tới.

Vội vàng nghênh chiến, lại thêm tâm tư hoảng sợ, bốn võ sĩ căn bản không chặn được sát chiêu mạnh mẽ của Liễu Dịch Trần, thoát cái, máu tươi lũ lượt đổ xuống. Chỉ có thị đồng kia vẫn yên lặng đứng tại chỗ, kinh hoảng lại mang theo bình tĩnh nhìn Liễu Dịch Trần.

Mặt đát xám ngắt bị máu tươi nhuộm đỏ, mỗi bước đi của Liễu Dịch Trần đều in lại một dấu chân máu, chậm dãi lại gần thị đồng.