Tâm Nhận

Chương 81: Cả Đời Yêu Thương (kết)




Mấy tháng mang thai, Hứa Nhận trực tiếp vứt chuyện công ty ra sau đầu, cả ngày ở nhà chế biến đủ loại món ăn cho Trình Trì, việc tay chân cũng do một mình anh ôm đồm, ngay cả khi Trình Trì cầm cốc uống ngụm nước, anh cũng sợ cô cầm quá nặng.

Dương Tĩnh nói: "Nào có ai chiều vợ như anh, vợ tôi mang thai, cũng không cẩn thận như vậy."

Hứa Nhận lắc đầu, nói: "Cậu có mời bảo mẫu không?"

Dương Tĩnh nói: "Không, mời người về nhưng không hài lòng, mẹ cô ấy đến chăm sóc cho cô ấy."

"Ừ, còn tôi phải tự tay làm lấy."

Dương Tĩnh giật mình hiểu ra.

Trình Trì không có mẹ, Hứa Nhận muốn tự tay chăm sóc cho cô.

Hứa Nhận thương cô.

----

Ba ngày trước ngày dự tính sinh, bên Thượng Hải có chút việc gấp, Trình Chính Niên bảo Hứa Nhận đưa Trình Trì về biệt thự, buổi tối xuống máy bay rồi đến đón cô, dù sao lúc nào trong nhà cũng có người, có thể hỗ trợ chăm sóc.

Trình Trì ôm bụng to trở về, dì Đào vội vàng ra đỡ cô.

Vào phòng, chợt nghe thấy tiếng Cello độc tấu như mưa rền gió dữ.

Cô thoáng hoảng hốt, nhìn về phía dì Đào: "Em cháu về rồi à?"

"Đúng vậy." Dì Đào gật đầu: "Nhị tiểu thư biết cháu chuẩn bị sinh, cố ý ngồi máy bay từ nước ngoài trở về đấy."

Đúng lúc này, tiếng đàn Cello độc tấu đột nhiên im bặt, Trình Gia từ trên ban công đi vào, nhìn Trình Trì từ trên cao, cô ta mặc một cái váy dài tối màu, trông tối tăm rợn người.

"Chị." Trình Gia nhàn nhạt chào cô một tiếng.


"Em về từ bao giờ thế?" Trình Trì ngồi xuống sô pha.

"Mới hôm qua ạ."

"Có bị lệch múi giờ không?"

"Em không sao đâu chị, hôm nay em ngủ cả ngày, có khi đến tối lại không ngủ được."

Trình Gia từ trên tầng đi xuống, ngồi bên cạnh Trình Trì, duỗi tay xoa bụng cô, nở nụ cười: "Bé cưng à!"

"Đúng vậy." Trình Trì cười vô cùng hạnh phúc.

"Thật tốt quá, là bé trai hay bé gái hả chị?"

"Hứa Nhận muốn con gái."

"Chị bây giờ thật là hạnh phúc." Trình Gia ôm chặt eo Trình Trì, dán mặt vào bụng cô, lẩm bẩm nói với cái bụng của cô: "Bé cưng à, chào con nhé!"

"Dì là dì nhỏ đây!"

"Sau này dì dạy con kéo đàn Cello được không?"

Trình Gia ôm chặt bụng Trình Trì, Trình Trì cảm thấy có phần không thoải mái, cô biết tính tình Trình Gia cực đoan, có lẽ biểu đạt tình cảm cũng rất cực đoan, cô không nhịn được đẩy đẩy cô ta: "Em gái, chị muốn nghỉ ngơi."

Trình Gia vẫn ôm chặt lấy cô, Trình Trì cảm thấy hơi khó thở.

"Trình Gia." Cô gắng sức đẩy cô ta ra.

Lúc này Trình Gia mới buông tay: "Chị, em thật sự vô cùng vui vẻ!"

Trình Trì đứng dậy nói: "Chị về phòng ngủ đây."

"Em kéo đàn Cello có ảnh hưởng đến chị không?" Trình Gia hỏi.

Trình Trì lắc đầu, cô chỉ muốn mau chóng về phòng, Trình Gia làm cô cảm thấy không thoải mái.

Dì Đào đến đỡ cô, Trình Trì hỏi: "Bố cháu đâu rồi ạ?"

"Trình tiên sinh đang ở công ty, chắc ông ấy sắp về rồi."

Trình Trì gật đầu, trở về phòng, đóng cửa lại.

Phút chốc, ngoài cửa truyền đến tiếng Cello.

Trình Trì khẽ nhíu mày, tuy rằng mấy năm nay quan hệ giữa cô với Trình Gia đã bình thường trở lại, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cùng với tiếng đàn Cello độc tấu của Trình Gia, Trình Trì dần dần ngủ say.

Khi Hứa Nhận xuống máy bay, đã là 10 giờ tối, anh sợ Trình Trì đã ngủ, cho nên không gọi điện thoại cho cô, mà gọi vào điện thoại bàn trong biệt thự, người nhấc máy là Trình Gia.

"À, chị em hả, chị ấy ngủ rồi!"

"Anh Hứa Nhận không phải lo lắng, chị ở nhà sẽ không sao đâu, ngày mai anh Hứa Nhận đến đón chị ấy cũng được."

Đúng lúc Hứa Nhận chuẩn bị cúp điện thoại, Trình Gia đột nhiên bật cười: "Anh Hứa Nhận, anh còn nhớ kế hoạch ba năm của em không?"

Hứa Nhận nhớ tới, thời còn học cấp ba, cô ta có kể với anh về kế hoạch ba năm, kế hoạch là trong vòng ba năm sẽ giết chết Trình Trì.

"Thật ra, không phải kế hoạch ba năm đâu, là..." Trình Gia khàn giọng nói: "Thật ra là kế hoạch mười năm đấy!"

Trong lòng Hứa Nhận đột nhiên trầm xuống, đầu bên kia điện thoại, Trình Gia cười khanh khách: "Em đùa anh Hứa thôi! Ngủ ngon nhé!"

Cúp điện thoại, bóng đêm trong mắt Hứa Nhận càng ngày càng sâu, dây cung trong lòng chợt đứt, anh bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng với tài xế: "Đi đến biệt thự nhà họ Trình! Mau!"

----

Buổi tối hôm đó, biệt thự Trình gia bốc lên một ngọn lửa.

Mọi người xung quanh chạy ra vây xem, trừ tiếng còi xe cứu hỏa và còi cảnh sát, bọn họ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Cello độc tấu trong vụ cháy lớn, giống như đang tiếp sức cho ngọn lửa thiêu rụi.

Khi xe Hứa Nhận đuổi đến cổng, cả căn biệt thự đã hoàn toàn biến thành một biển lửa!

Có vài chiếc xe cứu hỏa đỗ trước cổng biệt thự, đội cứu hỏa ôm vòi nước ra ra vào vào, xung quanh chắn đầy dải phân cách.

"Trong nhà còn có người!"

"Tiểu thư còn ở bên trong!" Dì Đào nằm trên cáng khóc to: "Mau cứu tiểu thư! Tiểu thư còn ở bên trong!"

Tim Hứa Nhận chìm vào vực sâu, giống như cả thế giới của anh đều bị ngọn lửa lớn này nuốt hết, đốt thành tro bụi.

Anh lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh xe, cởi áo vest ra, ôm vòi nước phun một lúc, đồng thời cũng dội nước lên người mình, cầm cái áo ướt đẫm, trực tiếp xông vào toà biệt thự hừng hực lửa!

"Tiên sinh anh không thể đi vào, quá nguy hiểm!" Nhân viên cứu hoả ngăn Hứa Nhận lại.

Hứa Nhận sớm đã điên rồi, căn bản không ai ngăn được anh.

"Vợ của tôi đang ở bên trong! Tôi muốn cứu cô ấy!"

Đôi mắt anh đỏ bừng, trong mắt là ngọn lửa hừng hực.

Hứa Nhận lập tức xông vào đám cháy.

Nhân vien cứu hoả còn không có kịp ngăn Hứa Nhận lại, lại có một người đàn ông cũng xông vào trong ngọn lửa, hiện trường vô cùng lộn xộn.

"Em gái!" Trình Lệ Minh điên cuồng hét to, theo Hứa Nhận lao vào toà biệt thự đang cháy.


Trong nhà dày đặc khói đen, anh dùng áo che mũi lại, trực tiếp đi lên tầng.

Tiếng đàn Cello bên tai chợt trở nên dồn dập, giống như vô số linh hồn chết oan đang kêu gào, đang cười vui.

Hứa Nhận đá văng cửa phòng Trình Trì, trong phòng cũng dày đặc khói và lửa, Trình Trì mặc váy ngủ dài, chân để trần, đứng bên cửa sổ, một tay chống lên tường, một cái tay khác ôm chặt lấy bụng mình, vừa thấy Hứa Nhận đến, cô gần như sụp đổ, khóc lóc gào to: "Hứa Nhận! Sao anh lại tới đây!"

"Không phải sợ, anh Nhận cứu em ra ngoài!" Hứa Nhận đi đến, ôm ngang Trình Trì lên, đồng thời nhét cái áo ướt vào trong lòng ngực: "Em che mũi lại đi."

Mặt Trình Trì đầy nước mắt: "Anh Nhận, em sợ."

"Không sợ, mạng anh Nhận còn, mạng em cũng sẽ còn."

Trình Trì cắn răng, che kín bụng mình.

Hứa Nhận ôm Trình Trì vướng phải một xà nhà cháy ở phía trước, xà nhà cháy nghiêng sang, hoàn toàn ngăn cản đường đi của anh.

Hứa Nhận bị bất ngờ, đột nhiên lùi lại ra sau mấy bước.

"Hứa Nhận, anh không nên tới." Trình Trì cắn môi dưới, cố gắng không khóc: "Chúng ta không ra được."

Khói đặc hun làm Hứa Nhận không mở được mắt, anh dựa vào tường, dùng sức ho khan, đồng thời hạ thấp Trình Trì, tránh cho khói đặc hun đến cô.

"Đừng sợ." Hứa Nhận cúi đầu khẽ an ủi cô: "Không phải sợ."

Trình Trì ôm lấy cổ anh, dán mặt vào ngực anh, cảm nhận làn da nóng bỏng của anh, nghe nhịp tim đập điên cuồng của anh.

"Em không sợ, anh ở đâu, em sẽ ở đó, cho dù chết, chúng ta cũng không xa rời!"

Hứa Nhận cắn răng, nặng nề hôn lên trán cô: "Không chết được!"

Nhưng mà đúng lúc này, Hứa Nhận nghe thấy tiếng nói hoảng loạn của Trình Lệ Minh từ phòng khách truyền đến: "Trình Trì! Em đang ở đâu!"

Hứa Nhận hô to một tiếng: "Trình Lệ Minh, ở đây!"

Trình Lệ Minh nghe thấy tiếng nói, cuống quít lên tầng.