Tâm Nhận

Chương 60: Sụp Đổ (7)




Hai ngày trước khi Trình Trì đi, trong thôn chào đón hai vị khách đến từ thành phố.

Hai tên ngốc kia xuống máy bay ở sân bay Song Lưu của Thành Đô, không biết đường, Trình Trì ở trong nhà trưởng thôn gần nửa ngày, cầm điện thoại chỉ đường cho bọn họ, đầu tiên gọi taxi đến trạm hành khách gần quán trà để bắt xe khách, đến thành phố này này, tiếp tục đi xe buýt hoặc là trực tiếp thuê xe đến huyện này này, sau đó tìm người dân, theo xe bọn họ vào núi, kết quả hai người kia bị bất đồng ngôn ngữ, người ta lại không biết tiếng phổ thông, khoa tay múa chân, ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, không ai hiểu ý ai, cuối cùng hai người quyết định thuê phòng khách sạn ở lại trên huyện qua đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trình Trì đi nhờ xe vào trong huyện đón người.

Mấy năm không gặp, Bạch Du đã trổ mã thành một cô gái lớn, không còn trang điểm nổi loạn như thời còn trẻ, hiện tại theo đuổi phong cách Mori Girl (1), mặc một chiếc váy kẻ sọc rộng, nhìn trông rất nghệ thuật.

Cô ấy học chuyên ngành nhiếp ảnh ở đại học, công việc bây giờ rất thú vị, vào Nam ra Bắc, chụp phong cảnh cho tạp chí du lịch.

Sau khi Dương Tĩnh tốt nghiệp, anh ấy vào công ty bất động sản của bố, anh ấy là người có tính tình ngay thẳng, tửu lượng cũng tốt, tích lũy được không ít tài nguyên quan hệ tốt, cũng đạt được một số thành tựu.

Bạn bè ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thuở niên thiếu, nay mỗi người có cuộc sống riêng, nhìn khuôn mặt chín chắn trưởng thành của họ, Trình Trì chợt có cảm giác hoài niệm tang thương.

Bạch Du vừa nhìn thấy Trình Trì, kéo tay cô quan sát một lượt từ trên xuống dưới.

"Ôi chao, ôi chao ôi chao!" Cô ấy khoa trương cảm thán: "Trông quê quá! Ở trong núi ba năm, cậu như trở lại thời kỳ trước giải phóng ấy, mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời à!"

"Đâu có khoa trương như vậy?" Trình Trì cúi đầu nhìn lại bản thân, một cái áo thun màu trắng và quần kẻ bút chì, một đôi giày da màu đen, đều là đồ nhìn thấy rồi mua trong huyện, căn bản cũng không để ý xem có đẹp hay không, mặc vừa người dễ giặt là được.

Thật ra Trình Chính Niên thường gửi vào cho cô mấy bộ quần áo mới có giá trị xa xỉ, nhưng trong thôn không có tiệm giặt quần áo, những bộ quần áo sang trọng đó không chịu nổi ván giặt dày vò, cho nên chỉ đành để đó không dùng không mặc, năm rộng tháng dài, cũng trở thành dáng vẻ này, giáo viên nông thôn điển hình, so với phụ nữ trong thôn, cô đã chú ý thể diện hơn nhiều.

"Ngay cả trang điểm cũng không." Bạch Du tặc lưỡi lắc đầu, duỗi tay lau lau mặt cô: "Sa đọa, cậu thật sự quá sa đọa!"

"Được rồi." Dương Tĩnh cắt ngang lời Bạch Du nói, đi tới khoác bả vai Trình Trì đáng giá: "Nhan sắc chị Trì nhà chúng ta vốn rất đẹp, tuy bộ dàng này, thật sự rất xấu, nhưng sợ gì, tớ mang cho cậu quần áo đẹp đến đây, trở về thay, cho bọn nhà quê kia nhìn xem, thế nào gọi là tiên nữ hạ phàm!"

Bạch Du "Ái chà ái chà" cười xấu xa khinh bỉ Dương Tĩnh: "Cho dù Trình Trì có bảy tám chục tuổi thì trong mắt cậu cũng là người đẹp hết."

"Tất nhiên." Dương Tĩnh kiêu ngạo nhướn mày đáp trả cô ấy.

Nghe hai người đấu võ mồm, dường như lại được trở về năm mười bảy mười tám tuổi, trong lòng Trình Trì vô cùng vui vẻ, dẫn đường cho bọn họ, thuận miệng hỏi: "Tiểu Bạch, không phải cậu nói còn dẫn theo bạn trai đến đây à? Sao không thấy người đâu thế?"


Bạch Du giải thích: "Anh ấy á, anh ấy đi cùng đội ngũ bác sĩ, bây giờ chắc đã vào thôn rồi."

Bạn trai Bạch Du là bác sĩ, lần này biết bạn gái muốn vào trong núi đón bạn, cũng chủ động xin Sở Y Tế và bệnh viện được ra trận, mang theo đội ngũ bác sĩ tình nguyện đến kiểm tra sức khỏe cho người dân.

Đến ngã rẽ, mọi người đi nhờ máy cày của người dân, rầm rầm chở ba người vào thôn Ma Thủy, dọc đường Bạch Du không ngừng la hét, Dương Tĩnh bị xóc đến thất điên bát đảo, không nhịn được mà nói cái này còn có cảm giác mạnh hơn chúng ta đi đua xe nhiều.

Trình Trì nói: "Nghe cậu nói mới thấy đúng là đã lâu không đua xe, quay về đua một cuộc đi, hai cậu cứ chuẩn bị, ác mộng khúc cua sắp quay về rồi."

"Ác mộng khúc cua" là danh hiệu Trình Trì tự phong cho mình năm đó, Dương Tĩnh đã chê bai danh hiệu này rất nhiều năm.

"Mất mặt quá." Bạch Du lén ghé sát vào Dương Tĩnh: "Tớ mà về, đừng giới thiệu cô ấy với mấy người trong nhóm."

"Được." Dương Tĩnh nhất trí gật đầu.

"Hai người thì thầm gì đấy?" Trình Trì nhướn mày liếc bọn họ.

"Tớ nói, nhiều năm rồi cậu không quay về, chiếc xe kia cùng bị lão già nhà cậu bán đi, cũng không đến mức lái chiếc Honda nhỏ kia đua xe với bọn tớ chứ?" Bạch Du cười hỏi.

"Ai cần cậu quan tâm, người mua chiếc xe kia..."

Lời Dương Tĩnh nói đột nhiên nghẹn trong cổ họng, giống như hóc phải xương cá, mặt cũng đỏ bừng lên.

Trình Trì thấy anh ấy nói được một nửa, liền hỏi: "Cái xe kia của tớ làm sao?"

"Không làm sao." Dương Tĩnh liên tục lắc đầu: "Không làm sao cả, bán rồi thì mua mới, có phải chuyện gì lớn đâu, nếu thật sự không được, lấy chiếc Porsche của tớ mà lái."

Trình Trì nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh ấy, cười nói: "Dương Tĩnh, đừng đánh trống lảng mà hòng qua mắt tớ, tớ chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu chổng mông là tớ biết cậu đánh rắm rồi, cậu nói đi, Ferrari kia của tớ làm sao?"

Dương Tĩnh nghẹn đỏ mặt, nói: "Thật sự không có gì, người có thể mua nổi chiếc xe kia của cậu, cũng coi như trái đất tròn, vòng đi vòng lại mấy đời chủ, cuối cùng lại do một người bạn của tớ mua, bây giờ đang lái đấy, nếu cậu tiếc chiếc xe kia, tớ có thể hỏi anh ấy để chuộc về."

Trình Trì không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đúng là rất tiếc, dù sao chiếc xe kia theo tớ nhiều năm như vậy, giúp tớ thắng không ít trận đấu, nhưng hiện tại giúp tu sửa lại khu nhà dạy học của trường tiểu học thôn Ma Thủy, cũng rất đáng."

"Đấy lại phải nói, muốn sửa trường học, cậu có thể trực tiếp hỏi ông già tài trợ là được, bán xe làm gì, rõ thảm." Dương Tĩnh khó hiểu.

Trình Trì rũ mắt không nói chuyện, Dương Tĩnh còn muốn hỏi lại, Bạch Du dùng khuỷu tay chọc chọc anh ấy, ý bảo đừng hỏi.

Còn không hiểu cô sao, cô để lộ vẻ mặt này, nghĩa là đang nghĩ lại những chuyện trong quá khứ, liên quan đến những thứ không thể động vào kia.

Chiếc Ferrari màu đỏ tươi đó, cùng cô trải qua thời thanh xuân kiêu ngạo, mà nhớ lại những năm tháng bừng bừng khí thế đó, mỗi một hình ảnh, đều là anh.

Không thể nói, không nói được.

Đương hè mà lại lạnh như băng.

----

Máy cày chở khách vào thôn, dưới ánh mắt tò mò của người dân, Trình Trì dẫn hai người đến nơi mình ở, cô sống trong một ngôi nhà nhỏ cạnh trường tiểu học, xây xi măng, bên ngoài là một bức tường rào vuông vức, trong sân có mấy chú vịt con còn chưa rụng tóc máu, "Cạc cạc" tụ tập ở góc sân.

"Ái chà!" Bạch Du nhìn vịt con như nhìn vật thể lạ, chạy tới đuổi theo như một đứa trẻ: "Trình Trì, cậu nuôi hả?"

"Đúng vậy, tớ vốn định nuôi chó giữ nhà, nhưng nghĩ đến lúc đi rồi, không thể mang chó con đi được, đến lúc đó nhất định rất khó chịu, nên nuôi mấy con vịt, coi như giải sầu."

"Thế cậu không định mang mấy con vịt này về à?"

Trình Trì cười cười: "Sân sau biệt thự cũng nuôi được, nhưng mang đi rất phiền phức, đi máy bay cũng không thể mang lên." Cô nghĩ lúc đi dứt khoát mang cho nhà dân bên cạnh.

"Cho tớ một con đi." Bạch Du nói: "Tớ mang về nuôi chơi."

"Được, cậu mang đi mà nuôi, nuôi lớn tớ tới nhà cậu ăn vịt nướng."

"......"

Trình Trì dẫn hai người vào nhà, nhà không lớn, khoảng năm mươi mét vuông, bên cửa sổ có một cái bàn nhỏ vuông vức, trông giống bàn gỗ trong phòng học, mặt bàn có rất nhiều vết khắc, nhìn có vẻ đã từ rất lâu, trên bàn để mấy chồng sách dày, một cái ống đựng bút bằng gỗ, bên trong cắm mấy cái bút, bên tường có một cái tủ quần áo cũ, lại nhìn sang bên cạnh, chính là một cái giường đôi nho nhỏ, hoa văn chạm trổ rất đẹp.

Anh ấy ngồi xuống giường, nói: "Trình Trì, ba năm nay, cậu sống trong căn nhà nhỏ như thế này á? Thế thì đơn sơ quá!"

"Điều kiện thế này cũng coi như không tệ rồi, phần lớn nhà trong thôn là nhà gỗ, nhà tớ ở còn được người dân góp tiền mua xi măng xây, các cậu đến đây cũng thấy, nhà của họ, trên mái đều đắp bằng cỏ tranh, cứ đến ngày mưa, sẽ bị dột, nhưng họ lại chịu bỏ tiền, nhà mấy chục nhà mấy trăm, gom đủ hai vạn tệ để xây cho tớ cái nhà xi măng, hai vạn tệ..."

Trình Trì bất đắc dĩ cười cười: "Còn không bằng nổi một bữa cơm của tớ trước đây."

Nhưng chính hai vạn tệ này, đã khiến cô ở lại đây ba năm.

"Cái giường mà cậu đang ngồi, được mua lúc con trai nhà họ Vương bên cạnh lấy vợ, sau đó hai vợ chồng nhà họ Vương ra ngoài làm việc, bà Vương làm chủ, chuyển cái giường này đến cho tớ, cái giường này là đồ đáng giá nhất trong nhà họ đấy."

"Còn cái tủ quần áo này, cũng do người trong thôn mang đến." Trình Trì nhìn quanh nhà mình một vòng, dường như đều được nhà dân mang cho.

Cô là giáo viên ngữ văn duy nhất trong thôn, người trong thôn đối xử với cô, giống như đối xử với con gái vậy.

Trình Trì rót trà cho Dương Tĩnh và Bạch Du, Bạch Du chê cốc tráng men của cô, tự mang bình giữ nhiệt của mình ra, Dương Tĩnh lại không hề để ý, bưng lên uống một ngụm.

Trình Trì trò chuyện với bọn họ một lát về cuộc sống trong thôn, Bạch Du ngồi không yên, lại chạy vào trong sân trêu vịt con, Dương Tĩnh theo ra ngoài, chợt nhìn thấy một con rùa đen to bằng bàn tay trong cái chậu nhỏ bên giếng nước.

"Ấy! Cậu còn nuôi một con ba ba cơ à!"

Bạch Du chạy ra nhìn, cười nói: Cậu từng xem thế giới động vật chưa, ba ba cái gì, đây là rùa Brazil."

"Trình Trì, cậu mò được ở sông đấy hả?" Dương Tĩnh thò tay vào trong chậu, nhấc rùa đen lên: "Đúng lúc, tối cho vào nồi hầm, đã lâu lắm rồi ông đây không được ăn món dân dã."

Trình Trì cười khanh khách: "Nó tên là Sex, là tâm can bảo bối của Hứa Nhận, nếu cậu mang nó đi hầm..."

Cô đột nhiên dừng lại.

Tươi cười cũng cứng đờ trên mặt.

Dương Tĩnh và Bạch Dương cũng kinh hồn bạt vía, không dám thở mạnh một tiếng.


Không khí lắng đọng hai giây, Dương Tĩnh lúng túng thả lại rùa đen vào trong chậu.

Trình Trì rũ mắt, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Con rùa đen này do Hứa Nhận nuôi."

Hứa Nhận nuôi.

Hít thở, nhè nhẹ từng hơi từng hơi, đều vô cùng đau đớn.

Hứa Nhận.

Cách 6 năm, cô mới nói ra tên của anh.

Hứa Nhận.

Cuối cùng cô cũng rút ra được con dao nhỏ trong lòng.

Hai người Bạch Du Dương Tĩnh, vô cùng ăn ý liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chuyển sang đề tài khác.

Bọn họ tâm sự rất nhiều, ví dụ như Dương Tĩnh không biết xấu hổ theo đuổi thiên kim nhà ai, nửa đêm trèo tường bị anh cô ấy tẩn cho một trận tơi bời.

Lại ví dụ như Bạch Du lì lợm la liếm chạy tới phòng phẫu thuật của bệnh viện người ta cửa đổ bác sĩ, cuối cùng bác sĩ tức giận đi ra đẩy cô ấy lên tường gặm, gặm xong rồi, trực tiếp đóng gói khiêng về nhà.

Các bạn của cô, ngay cả yêu đương, cũng mang phong cách cường thủ hào đoạt, quả nhiên là bạn bè ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trình Trì yên lặng lắng nghe bọn họ kể chuyện, ngẩng đầu nhìn không trung.

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, chớp mắt một cái, đã trôi qua thật nhiều năm!

Hết chương 60

Tác giả có lời muốn nói:

Không còn ngược rồi chứ hả?

Chờ anh Nhận trở về hoành tráng...

(1): Phong cách Mori Girl (hay còn gọi là forest girl) là một trong những phong cách thời trang đường phố đến từ Nhật Bản, với trang phục được lấy cảm hứng từ rừng xanh. Những cô nàng Mori girl trông giống như nàng công chúa sống trong một khu rừng cổ tích, với váy đầm được phối nhiều lớp, hay váy dáng suông thoải mái, đồ đan, thêu, phụ kiện handmade... với những tone màu thiên nhiên làm toát lên vẻ đẹp tự nhiên mộc mạc của mình, mang lại vẻ đẹp điệu đà nữ tính kèm một chút hoang dã cho người mặc. Cùng với đó là sự kết hợp trang nhã của ren, bèo nhún tạo không khí hoài cổ vintage.