Tâm Nhận

Chương 31: Tận tình (10)




“Giao chứng minh thư của Hứa Nhận ra đây!”

Trình Trì đá văng cửa sân thượng, quát một tiếng.

Bấy giờ, Trình Gia đang ngồi trên ghế, hai đầu gối tách ra, tiêng đàn cello trầm thấp trong lòng ngực đột nhiên im bặt.

Cô ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn Trình Trì, thoáng kinh ngạc: “Em cứ tưởng rằng người trở về, sẽ là anh Hứa Nhận đấy! Không ngờ lại là chị, thật đáng ghét!”

Trình Trì không muốn nhiều lời với cô ta, bước lên vài bước, nắm cổ tay mảnh khảnh của cô ta, kéo cô ta từ ghế trên lên, đàn cello trong lòng ngực chợt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Chị nói một lần cuối cùng, chứng minh thư đâu, giao ra đây!” Giọng Trình Trì đè xuống rất thấp, rất lạnh.

“Chị, chị buông em ra!” Trình Gia vẫn mỉm cười, tuy rằng ý cười rất miễn cưỡng.

“Chị như vậy, thật là không thục nữ!”

“Thục nữ?” Trình Trì trực tiếp cầm lấy dao gọt hoa quả trong đĩa trái cây trên bàn nhỏ bên cạnh, nắm tay phải Trình Gia, ấn mạnh xuống bàn: “Em có tin hôm nay chị sẽ đập hỏng tay em hay không?”

Mày liễu Trình Gia dựng ngược, cắn răng lắc đầu: “Không tin, chị không dám.”

Trình Trì không nói hai lời, cô cầm cổ tay Trình Gia, ấn cả tay cô ta xuống bàn, mu bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay mở ra.

“Em gái, hôm nay chị muốn chơi một trò chơi với em, tên là gõ ngón tay.” Trình Trì cười lạnh nói: “Ai khóc trước, người đó thua.”

Trình Trì vừa dứt lời, dao gọt hoa quả sắc nhọn trong tay, đã dừng ở giữa năm ngón tay của Trình Gia.

Phập phập phập phập!

Dao nhỏ cắm xuống từng khe hở giữa ngón tay, tốc độ càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh!

“Yên tâm, kỹ thuật của chị rất tốt.”

Trình Trì tăng nhanh tốc độ, lưỡi dao sắc nhọn đi từ khoảng cách giữa ngón út và ngón áp út đến ngón trỏ và ngón cái của Trình Gia.

Phập phập phập phập phập phập phập phập!

Mặt bàn gỗ bị đâm tạo thành vô số vết nứt, vụn gỗ bay tứ tung.

Trình Gia mở to hai mắt nhìn, nhìn dao nhỏ nhanh chóng xen vào giữa năm ngón tay cô ta, hoa cả mắt.

Tròng mắt cô ta trừng đến suýt rơi ra ngoài, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn rút tay về.

“Cẩn thận, em gái.” Trình Trì nhìn đầu ngón tay cô ta, ánh mắt dữ tợn: “Đừng lộn xộn, dao nhỏ không biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”

Động tác của Trình Trì càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh!

Tâm lý chịu đựng của Trình Gia đã đạt tới cực hạn.

“Cho chị! Em cho chị!” Cô ta run giọng thét lên: “Chứng minh thư! Cho chị là được! Dừng lại! Chị, đồ điên này! Mau dừng lại!”

“Phập” một tiếng, dao nhỏ bị Trình Trì cắm thật sâu xuống bàn.

Trình Gia đột nhiên rút tay về, lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, va vào đàn cello bên cạnh, ngã xuống mặt đất.

Đàn cello phát ra một tiếng vang dài khinh bỉ.

Cô ta nỗ lực đứng lên, rút chứng minh thư trong túi áo ra, ném xuống trước mặt Trình Trì, hét to: “Cầm đi! Dù sao chị cũng đã không giúp được anh ấy! Em từng tìm hiểu rồi, đến muộn nửa giờ sẽ không thể vào trường thi, chị không giúp được anh ấy!”

Ánh mắt Trình Trì phát lạnh, cúi người nhặt lên, trên chứng minh thư, Hứa Nhận mặc một chiếc áo phông đen, bộ dáng gầy gò, xương gò má lộ ra rõ hơn hiện tại, đôi mắt to, tựa như hồ xanh sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.

Trình Trì ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Gia đang run bần bật, cắn răng: “Em… Ghét anh ấy như vậy sao?”

“Ghét, ghét chết đi được!” Trình Gia hét to về phía cô: “Ai thích chị, em đều ghét!”

Đúng là đồ điên.

“Nếu ông già biết em giấu chứng minh thư của Hứa Nhận, không biết chiếc mặt nạ ngoan ngoãn này của em, còn có thể giữ được hay không.” Trình Trì khinh miệt châm chọc một câu, xoay người đi.

Phía sau, Trình Gia đã đỡ ghế đứng lên, nhìn bóng dáng cô, đột nhiên cười lạnh, khiến người khác sởn tóc gáy: “Nếu ông già biết chị vì giúp Hứa Nhận lấy chứng minh thư, không tham gia thi đại học, không biết ông ấy có thể… Giận chó đánh mèo Hứa Nhận hay không?”

Trình Trì chợt quay đầu lại, chỉ thấy Trình Gia chật vật cười lạnh: “Thế nên chị, cuối cùng chúng ta lại đạt được mục đích chung, đúng không? Chuyện này, chúng ta phải giữ bí mật giúp nhau nhé!”

“Trình Gia.” Trình Trì gọi tên cô ta, quay đầu, bình tĩnh nói: “Chị biết bố sớm hơn em ba năm, chị nói ông ấy sẽ không, em tin không?”

———-

Khi Trình Trì tới trường, đã qua bốn mươi phút thi đại học.

Cô lấy lại chứng minh thư và giấy chứng thi của bản thân, nhưng đã không vào được trường thi, đây là quy định, cô đơn giản cũng không nói gì nhiều, cầm túi đựng bút trong suốt của mình, mua bao thuốc lá trong cửa hàng tạp hoá xung quanh, ngồi xuống dưới tàng liễu rủ bên sông nhỏ đối diện trường học, đợi giờ thi kết thúc.

Giờ phút này, tâm trạng lại rất bình tĩnh.

Bất kể thế nào, cô đã từng cố gắng, so với việc không hiểu gì chán chường ngồi yên trong phòng thi hai tiếng đồng hồ, ít nhất ba môn thi trước, cô đã lưu loát viết xong một chữ cuối cùng, sau đó kiểm tra lại từ đầu tới cuối cho đến khi kết thúc giờ thi, nửa giây cũng không bỏ phí.

Như vậy… Cũng coi như không làm thất vọng mấy ngày nay, cô chong đèn thức đêm cùng anh, anh tình nguyện lãng phí thời gian hết lòng giảng đề cho cô.

Tuy rằng vẫn không cam lòng, nhưng mà…

Trình Trì ấn tàn thuốc xuống mặt đất dập tắt, vẽ ra một đường vết bẩn màu đen.

Không hối hận.

Với Trình Trì mà nói, có lẽ chỉ là chứng kiến sự cố gắng, mà đối với Hứa Nhận, đây là cơ hội duy nhất của anh.

Là tiền đồ rộng lớn… Của anh.

———-

Hứa Nhận vừa mới buông tai nghe không lâu, chủ nhiệm giám thị đã vào phòng thi, đặt chứng minh thư xuống góc bàn bên phải của anh, thầy giám thị đi tới, thẩm tra đối chiếu tin tức trên chứng minh thư và giấy chứng thi, liếc Hứa Nhận một cái, xoay người trở về vị trí của mình.

Bút của Hứa Nhận, khựng lại trên bài thi.

Anh cùng với chứng minh thư mất mà tìm lại được kia, nhìn nhau chừng một phút đồng hồ.

Anh dời ánh mắt đi, rơi xuống bài thi một lần nữa.

Đó là một câu hỏi trắc nghiệm mức độ khó.

Ngòi bút thoáng run rẩy, nặng nề khoanh đáp án C, lực viết bút quá mạnh, suýt chút nữa xé rách bài thi.

Tay trái của anh nắm chặt chứng minh thư trong lòng bàn tay, làn da trên mu bàn tay bắt đầu trắng bệch, đau đớn dữ dội.

Anh đè giọng xuống thật thấp thật trầm.

“Cảm ơn.”

Nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng lại dùng hết toàn bộ sức lực của anh.

———-

Trình Trì chán chường ngồi bên bờ sông, nhìn bờ sông lóng lánh sóng nước, phản chiếu ánh mặt trời lặn ở phía Tây.

Mãi đến khi tiếng chuông kết thúc giờ thi vang lên, tâm trạng cô mới thả lỏng.

Kết thúc, tất cả đều kết thúc.

Tuổi trẻ ngông cuồng, ngày tháng buông thả, vào lúc này đều đã trần ai lạc định (1).

Cô đứng dậy, đi lên bờ sông, cuối cùng xoay người nhìn thoáng qua cảnh hoàng hôn. Ngày mai, sẽ là một ngày mới, sinh mệnh cô sẽ bắt đầu lại một lần nữa.

Khi Hứa Nhận đi ra khỏi cổng trường, bước chân hơi hoảng loạn, cách một cái xe rồng nước mã quốc lộ, anh và cô đối diện nhau từ xa.

Cô nở nụ cười, vẫy vẫy tay với anh.

Hứa Nhận đeo cặp sách của anh, chạy đến giải phân cách cho người đi bộ, lo âu đợi đèn xanh.

Từ trước đến nay Trình Trì chưa từng thấy anh lộ vẻ gấp gáp như vậy, thời gian trước, anh tựa như một bức tranh thuỷ mặc cổ, đạm bạc bình tĩnh, giống như không có bất cứ thứ gì có thể khiến anh thể hiện cảm xúc mãnh liệt, cả người anh, chỉ độc hai màu trắng đen.

Rốt cuộc đèn đỏ cũng chuyển, Hứa Nhận xuyên qua dòng người trên đường lớn, cất bước đi về phía cô.

Bước đi vội vàng, hít thở dồn dập.

Nhưng đến nơi cách cô hai mét, bước chân dần dần chậm lại.

Anh dừng lại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Các học sinh điên cuồng trào ra khỏi cổng trường, lướt qua bên người anh, hò hét, hoan hô, sôi nổi.

Trình Trì túm góc áo, cố gắng nói gì đó, cổ họng cô chua xót.

“Hứa Nhận, thi tốt chứ…”

Lời cô còn chưa dứt, anh lao mạnh về phía cô.

Trình Trì bị anh ghì chặt vào trong lòng ngực.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm cô, dùng hết sức như vậy, giống như cơ bắp toàn thân đều gồng lên, run rẩy…

Trình Trì phát hiện, sức lực của anh, lớn kinh khủng.

Cơ thể của cô, xương cốt và máu thịt của cô, sắp bị anh bóp nát.

Anh đặt cằm lên vai cô, hai tay vòng lấy ôm cánh tay và lưng cô, cô bị bắt ngửa đầu, đón nhận cái ôm chặt này của anh, cả người vô cùng khó chịu, nhưng không nỡ đẩy ra.

Trên đường có không ít thí sinh thi xong đi ngang qua người bọn họ huýt sáo.

“Nhìn cái gì… Chưa từng thấy yêu sớm à?”

Khi Trình Trì cười nói những lời này, chợt nghe thấy một tiếng khịt mũi rõ ràng.

Cô hơi ngẩn ra, thử hỏi.

“Hứa Nhận, có phải anh đang khóc hay không?”

Hứa Nhận không nói gì.

Tim Trình Trì đột nhiên siết lại, cô vỗ vỗ lưng anh: “Thật ra bản thân em không muốn thi nữa, tiếng Anh của em thật sự quá nát, cho dù đi vào thi, nhất định sẽ khoanh C hết…”

“Trình Trì.” Giọng anh nghèn nghẹn giọng mũi, nói: “Anh tuyệt đối không để em thất vọng.”

“Em…” Cô dừng một chút, tay xoa lưng anh: “Em biết.”

———-

Hứa Nhận nắm tay Trình Trì, bước dài đi qua đường, đi đến cửa hàng tiện lợi, nói với cô: “Em đứng bên ngoài chờ anh nhé.”

“Vâng.”

Trình Trì chờ anh, nhìn bóng dáng anh, lưu luyến bên giá hàng cạnh quầy thu ngân, trên giá xếp ngay ngắn…

Các loại bao cao su khác nhau.

Gần như bị thiêu bỏng, cô cuống quít dời ánh mắt, khuôn mặt ửng hổ, như thiêu như đốt.

Liếc qua, Hứa Nhận đã tính tiền, đến lúc đi ra, trong túi phồng phồng căng căng.

Đương nhiên Trình Trì không hỏi anh mua gì, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, hai người một trước một sau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đi trên đường.

Đi được khoảng một km, Hứa Nhận dừng lại trước cửa một khách sạn.

Anh quay đầu lại nhìn Trình Trì, Trình Trì nhìn khách sạn, lại nhìn anh, cúi đầu, mặt nóng bừng.

“Ở đây được không em?” Anh hỏi.

“Được ạ.”

Vì thế anh nắm tay cô, đi vào khách sạn.

Người phụ nữ trước quầy lễ tân liếc hai người họ một cái, uể oải nói: “Chứng minh thư.”

Hai người đồng thời kéo túi đựng bút trong suốt, lấy chứng minh thư ra đưa.

Người phụ nữ kia nhìn chứng minh thư, lại nhìn hai người, sau khi xác định đã trưởng thành, mở cho họ một phòng giường lớn.

Hứa Nhận cầm thẻ phòng, kéo Trình Trì đi vào trong hành lang.

Cành cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, Hứa Nhận mở cửa phòng, để Trình Trì đi vào trước.

Phòng sạch sẽ ngăn nắp, ở giữa đặt một cái giường lớn, đập thẳng vào mắt.

Cô hít sâu một hơi, nhưng không kiềm chế được nhịp tim đập cuồng nhiệt.

Hứa Nhận cắm thẻ phòng vào khe lõm lấy điện, sau đó “Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại, tim Trình Trì theo tiếng đóng cửa kia, run lên.

Cô nhìn vào phòng vệ sinh, lại đi đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống một cô mèo nhỏ tò mò, che dấu sự bất an và rung động trong nội tâm.

Hứa Nhận đi đến bên cửa sổ, “Xoạt” một tiếng, kéo rèm cửa lại.

Trình Trì lùi ra phía sau hai bước, ngồi xuống mép giường, không biết nói gì, ấp úng hỏi anh: “Phòng này, bao nhiêu tiền hả anh?”

“158.” Anh đi tới bên người cô, tay chống lên giường, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà.

“Ồ.” Trình Trì cảm nhận được giường bên người lõm xuống, cô thấp thỏm xoay người, cầm điều khiển từ xa.

“Xem TV nhé.”

Cô đỏ mặt nói, giống như đây là cái cớ tuyệt vời có thể che dấu động cơ không trong sáng này.

“Ừ.” Hứa Nhận gật đầu.

Trình Trì cầm điều khiển từ xa, ấn xuống cái nút màu đỏ bật TV.

Trong nháy mắt màn hình TV sáng lên, điều khiển từ xa bị Hứa Nhận đoạt lấy, ném vào góc tường, ngay sau đó, anh ấn bả vai cô, đè cô xuống giường.