Tâm Nhãn

Chương 44: Kiều Uyển Lâm ngước cằm: Cút đi đâu?”




Kiều Uyển Lâm giải thích: “Bọn em là bạn đại học, em nhỏ hơn anh ấy một khóa.”

Lôi Quân Minh chỉ lớn hơn một khóa mà phong thái chững chạc, thêm cả ngoại hình nho nhã, vừa nhìn đã thấy giống một người đi trước kinh nghiệm đầy mình, hắn nói: “Uyển Lâm tham gia câu lạc bộ báo chí trong trường, tôi là phó ban câu lạc bộ, gặp nhau mấy lần nên thân thiết.”

Hắn nói xong đưa bữa sáng tới, Kiều Uyển Lâm nhận lấy, nói: “Cám ơn đàn anh.”

Lương Thừa khoanh tay trước ngực, phô ra tất cả cơ bắp trên người, nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng có ăn uống ngay trong khu khám bệnh, mất vệ sinh, ngày mai tôi dẫn hai người đến nhà ăn công nhân viên.”

“Là do tôi thiếu suy nghĩ.” Lôi Quân Minh xấu hổ nói, “Làm phiền bác sĩ Lương rồi.”

Thang máy từ từ đi lên, đến khoa Ngoại tim mạch, sau khi cửa mở ra Lương Thừa dẫn đầu đi trước một bước, quay lại nhìn Kiều Uyển Lâm, hỏi: “Em không nói với đồng nghiệp anh là anh trai em sao?”

Đầu óc Kiều Uyển Lâm mù mịt, gia đình tái hôn, anh em kế, mà tính ra trên pháp luật cũng chưa phải, sao cậu có thể nói với người khác được chứ?

Bây giờ mà giải thích thì hơi kỳ quái, nên cậu chỉ gật đầu thôi.

“Cho nên đừng có khách sáo.” Lương Thừa rất có uy thế “đây là địa bàn của tôi, đừng ai hòng lộng hoành”, vừa lưu manh nhưng cũng vừa đoan chính, “Đi thôi, dạo một vòng đi.”

Trên tường dán bảng hướng dẫn chung, Kiều Uyển Lâm chụp lại một tấm, bỗng nhiên nhớ tới tờ bản đồ ở Đức Tâm. Cậu dẫn trợ giảng Lương đi dạo khu thí nhiệm, khu dạy học và cả thư viện, bây giờ đổi thành bác sĩ Lương thúc giục cậu đi nhanh lên.

“Tầng nào cũng đều rất rộng, chia thành bốn khu ABCD.” Lương Thừa vừa đi vừa nói, được bốn năm bước lại gia giảm tốc độ đợi Kiều Uyển Lâm theo kịp, “Vị trí của khoa Ngoại tim mạch rất tốt, lầu dưới là khu siêu âm và lấy máu, lầu trên là chụp CT/MR, phòng dược lâm sàng, rất dễ tìm.”

Lương Thừa dẫn cậu đi mỗi một phòng khám bệnh, chào hỏi tất cả những bác sĩ đang làm việc, có người thâm niên, có người trẻ tuổi, cả thực tập sinh, còn có những cô lao công đi khử trùng, chỉ cần ai còn thở anh đều không bỏ qua.

Đến văn phòng, có bốn người một phòng, bàn của Lương Thừa nổi bật nhất, gọn gàng ngay ngắn, không nhiễm bụi trần, ở góc bàn còn đặt một chậu cây xương rồng đang nở hoa.

Bác sĩ bàn đối diện họ Hồ, ngủ bù mới dậy, nói: “Ây cha, anh Lương của em ơi, sao anh còn chưa về nhà nữa?”

Lương Thừa nói đùa: “Bận lên truyền hình.”

“Dữ ta, quả nhiên người thành công đều không cần ngủ, em trực một đêm thôi đã muốn chết rồi.”

Bác sĩ Hồ cầm điện thoại lên: “Xe tới rồi, em đi đây.”

Lương Thừa mặc áo blouse trắng lên, đeo đồng hồ vào, làm việc liên tục bất kể ngày đêm, hôm nay đúng thật là ngày nghỉ của anh, bảy giờ là nên giao ban về nhà rồi.

Lôi Quân Minh chủ động nói: “Chỉ là thu thập tư liệu thôi, bác sĩ Lương không cần đi theo chúng tôi suốt đâu.”

Lương Thừa mở ngăn kéo lấy ra cuốn sổ ghi chép chuyên dùng để đi họp, quả thật là anh muốn đi một lúc, sáng nay có một cuộc nghiên cứu hóa trị ung thư thực quản, anh muốn đi nghe thử.

“Chắc khoảng hai tiếng đồng hồ.” Lương Thừa nói, “Xong việc anh sẽ quay lại.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Tụi em vào phòng bệnh được không?”

Lương Thừa nói: “Anh tìm cho tụi em một người, có chuyện gì cứ việc hỏi anh ta, anh ta biết hết.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, tổ trưởng Vạn gõ cửa đi vào, vì lên hình nên đặc biệt đi uốn tóc, kết quả không nhìn thấy máy quay đâu nên thất vọng tràn trề.

Chụp vài tấm hình ở khu khám bệnh xong, tổ trưởng Vạn dẫn bọn họ đến phòng bệnh. Đi ngang phòng y tá, có hai bác sĩ trực cũng ở đây, Kiều Uyển Lâm muốn tìm hiểu một chút suy nghĩ của mọi người về Lương Thừa.

Không biết là do tình đồng nghiệp sâu nặng hay là vì hình tượng của bệnh viện mà mọi người đều khen Lương Thừa nức nở. Tổ trưởng Vạn là người không biết xấu hổ nhất, nói: “Bác sĩ Lương là anh lớn của khoa Ngoại tim mạch, là nam thần của Nhược Đàm, tôi lấy lương tâm ra thề, tuyệt đối không nói điêu.”

Kiều Uyển Lâm cạn lời: “Bọn em quay phóng sự, không phải quay phim thần tượng.”

Y tá Lưu nói: “Phóng sự đều cần có năng lượng tích cực, tụi chị hiểu mà.”

Lôi Quân Minh nãy giờ vẫn lo chụp ảnh, nghe thế liền tạo chủ đề, hỏi: “Chẳng lẽ bác sĩ Lương có mặt nào không ‘tích cực’ à?”

Mọi người cười ha ha, Lôi Quân Minh uyển chuyển nói: “Không cần lo lắng, hôm nay chỉ là tán gẫu thôi, nội dung phỏng vấn chính thức phải lên kế hoạch và thỏa thuận, yên tâm đi.”

Một vị y tá họ Trần khác tiết lộ: “Đúng là bác sĩ Lương điểm nào cũng tốt cả, chỉ là anh ấy từng…”

“E hèm.” Bác sĩ Triệu cẩn thận hỏi, “Tổ trưởng Vạn, chuyện này nói được không?”

Kiều Uyển Lâm căng thẳng, cứ sợ mọi người sẽ moi ra chuyện cũ của Lương Thừa, cậu liền lấy lại bút ghi âm, định bấm nút tạm dừng.

Nhưng mà tổ trưởng Vạn đã nói: “Nói thế này đi, bác sĩ Lương là anh lớn, là nam thần không sai, nhưng thật ra anh ấy còn một biệt hiệu nữa —— Chàng trai vàng trong làng khiếu nại.”

Cả phòng đều cười rộ lên, Lôi Quân Minh ngớ ra một lúc cũng bật cười. Chỉ có dây thần kinh của Kiều Uyển Lâm đột nhiên thả lỏng, giơ tay lên lau mồ hôi, suýt nữa là muốn quay về khu khám bệnh lấy số luôn rồi.

Tổ trưởng Vạn cười khổ, từ khi Lương Thừa vào bệnh viện thì công việc của gã như rơi vào trận chiến Waterloo. Khiếu nại của một mình Lương Thừa chất đầy cả phòng, vấn đề là anh không bao giờ chịu thay đổi.

Lôi Quân Minh vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi: “Nguyên nhân khiếu nại phần lớn là gì, có sự cố nào nghiêm trọng chưa?”

Tổ trưởng Vạn lắc đầu: “Không có vấn đề gì về việc chữa trị cả, mà là vấn đề thái độ, hai người cũng gặp bác sĩ Lương rồi đó, tính cách lạnh lùng, đến cả cấp trên của các cậu, chú Tôn kia đến tìm cậu ta, cậu ta cũng chẳng nể mặt.”

Lôi Quân Minh nói: “Anh kể thử một chuyện kinh điển nào đó đi, chúng tôi ghi lại tham khảo.”

Tổ trưởng Vạn: “Kể một chuyện thôi nhé, để tôi chọn thật kỹ nào.”

“Chuyện nửa năm trước í!” Y tá Lưu nói, “Hôm đó là tôi trực ban, làm tôi sợ muốn xỉu luôn.”

Nửa năm trước, có một bệnh nhân sau khi phẫu thuật xuất hiện hội chứng cung lượng tim thấp, tình hình nghiêm trọng, không cứu được nữa. Khi đó Lương Thừa phụ trách một ca phẫu thuật khác, sau khi kết thúc, bị người nhà bệnh nhân cản lại, đòi sống đòi chết.

Lương Thừa liền nói, bệnh tình bệnh nhân quá nghiêm trọng, xin nén đau buồn, chấp nhận biến cố.

Bác sĩ Triệu nói: “Bình thường anh ấy đều nói như thế, hơn nữa đứa nhỏ này vốn không phải do anh ấy phụ trách.”

Nhưng mà Lương Thừa quá lạnh lùng, quá điềm nhiên, người nhà bệnh nhân không cách nào chấp nhận được, cho rằng bác sĩ đã không cố gắng hết sức. Tối đó tổng cộng mười mấy họ hàng bệnh nhân kéo tới bệnh viện, chen chúc chật kín phòng bệnh, đập nát phòng y tá.

Tình hình khó mà khống chế, người nhà yêu cầu Lương Thừa công khai xin lỗi nhưng bị Lương Thừa cự tuyệt.

“Ngay chỗ chúng ta đang đứng nè.” Tổ trưởng Vạn nói, “Ba của bệnh nhân vung gậy xuống, muốn hù dọa, nhưng không ngờ bác sĩ Lương né ra, gậy beng xuống vai một cái, bác sĩ Lương không kêu la gì, tất cả mọi người đều ngớ người.”

Y tá Lưu khẽ nói: “Sao có thể nhịn đau được đến thế cơ chứ.”

Bởi vì đã từng bị bạo lực nặng nề hơn rồi, Kiều Uyển Lâm lo lắng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tổ trưởng Vạn rầu rĩ nói: “Sau đó người nhà trút giận xong rồi, cũng tỉnh táo trở lại, tôi phải hòa giải tới trời sáng, đợi đến khi chúng tôi tiễn người nhà bệnh nhân ra khỏi bệnh viện…”

Trong màn sương sớm, ở đối diện đường, hơn ba mươi tên côn đồ áo đen quần đen, tên cầm đầu mặc áo sơ mi hoa hòe lòe loẹt.

Có một tên da ngăm đen như thùng tương đậu đi tới, tự xưng là anh em của Lương Thừa. Mọi người điếng hồn, sau đó không ai dám tới bệnh viện Nhược Đàm gây chuyện nữa.

Kể xong, Lôi Quân Minh nói: “Tôi hiểu vì sao chủ nhiệm Tôn lại chọn bác sĩ Lương quay phóng sự rồi, nhất định là có chỗ đáng xem.”

Kiều Uyển Lâm muốn nói gì đó, chợt sau lưng có tiếng ho nhẹ, Lương Thừa họp xong quay lại, đúng lúc nghe thấy một đám người đang tụ tập nhai lại “chuyện lạ” của anh.

Tổ trưởng Vạn vẫn chưa hết thèm “tám”, hỏi: “Còn cần tôi nữa không?”

Lương Thừa cân nhắc chốc lát rồi nói: “Anh dẫn Tiểu Lôi đi làm quen xung quanh, chụp thêm mấy tấm ảnh.”

Mọi người giải tán, Lương Thừa dẫn Kiều Uyển Lâm đi thăm phòng bệnh, tiện thể giới thiệu, giường số ba làm phẫu thuật van hai lá thêm rung tâm nhĩ; giường số tám mắc hội chứng giảm tưới máu tạng, phẫu thuật khả năng nguy hiểm rất cao; giường số mười một bán dụng cụ y tế, miệng suốt ngày ba hoa, làm phẫu thuật mở lồng ngực mới tỉnh dậy, nói kìm banh vết mổ làm anh ta đau, bác sĩ gây mê cố ý đi tới khinh thường anh ta.

Kiều Uyển Lâm nghe xong cười: “Anh bịa ra chọc em đúng không?”

Đúng là có hơi khoa trương, Lương Thừa nói: “Vậy em vui lên chưa?”

Ở khoa Ngoại tim mạch, đối diện với rất nhiều người mắc bệnh tim, Lương Thừa chỉ có thể như vậy để che giấu sự bi thương buồn khổ dày đặc trong bệnh viện, thậm chí không dám nhắc ai còn sống được bao lâu, ai đang ôm nỗi giày vò.

“Cám ơn anh.” Lần đầu tiên ở trong bệnh viện Kiều Uyển Lâm cảm thấy kiên định như thế.

Lương Thừa nói: “Em còn gì muốn tìm hiểu nữa không?”

Kiều Uyển Lâm nhớ tới người bệnh nhân không cứu được kia, hỏi: “Mỗi khi đối diện với cái chết của bệnh nhân, bác sĩ có cảm thấy thất vọng, hay thậm chí là muốn từ bỏ không?”

Đối với người thân bạn bè mà nói là đau buồn, nhưng ở nơi bệnh viện ngày nào cũng diễn cảnh sinh ly tử biệt này, bác sĩ sẽ xúc động hết lần này đến lần khác, hay là lâu dần con tim cũng trở thành sắt đá? Bác sĩ Lương lạnh lùng tới mức khiến người nhà bệnh nhân hiểu lầm, sẽ có cảm xúc như thế nào?

Lương Thừa nắm lấy cổ tay Kiều Uyển Lâm, dẫn cậu đến phòng chăm sóc đặc biệt, xuyên qua cửa kính, trên giường có một bé gái gầy yếu đang nằm, trên người cắm đủ các ống.

“Bệnh nhân nửa năm trước cũng là một bé gái.” Lương Thừa nói, “Bác sĩ không phải thần thánh, một bên cố gắng hết sức, nhưng có thể bên còn lại cũng đành bó tay. Cho nên một mặt là bác sĩ đấu tranh với số mệnh, một mặt phải hòa giải với số mệnh.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Hai mặt này đang đánh cược với nhau sao?”

“Là bổ trợ cho nhau.” Lương Thừa trả lời, “Anh đã từng đánh mất tất cả niềm tin, cho rằng số mệnh đã cướp mất cơ hội làm bác sĩ của anh, tưởng rằng mình sẽ không còn tư cách cầm dao phẫu thuật nữa. Sau này anh hòa giải với nó, bây giờ mỗi ngày anh đều đang đấu tranh với nó.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Bước ngoặt để anh hòa giải với nó là gì?”

Lương Thừa buông tay cậu ra, lòng bàn tay hướng lên trên: “Là vì có một người đã nói với anh, anh không phải người xấu.”

Lạch cạch, Kiều Uyển Lâm ấn nút “tạm dừng”, ánh mắt nhìn xuống bút ghi âm. Ghi âm đến đây là đủ rồi, cậu đã nghĩ được chủ đề nội dung phóng sự rồi.

Lương Thừa ngáp một tiếng, lòng bàn tay đang mở ra được Kiều Uyển Lâm đặt một viên kẹo bạc hà, đè lên những phân nhánh nhỏ trên đường tình duyên của chỉ tay.

Dùi mài trong bệnh viện hai ngày, Kiều Uyển Lâm và Lôi Quân Minh tiến hành thu thập và chọn lọc tư liệu, tổ quay phim tới khảo sát lấy cảnh, những công tác trong phóng sự đều đã đi vào hoạt động.

Có một người già trong phòng bệnh đã qua đời, người nhà khóc nức nở, y tá liên tục an ủi. Cùng lúc đó có một cậu bé đang huênh hoang kiêu ngạo trong khu khám bệnh, bị bác sĩ Lương châm chọc khiêu khích.

Cảm ơn và khiếu nại, sống sót và cái chết, không có lúc nào là không có mặt trên sân khấu. Năm phút trước khi kết thúc công việc, Kiều Uyển Lâm còn thu hoạch được một tin khiến người ta tiếc nuối.

Các cửa hàng đối diện bệnh viện làm ăn khá khẩm, bác sĩ Lương từng cùng một vị pháp y họ Trịnh hợp tác làm ăn, mở một cửa hàng bán hoa tươi, vì thẩm mỹ khác người, dù ở ngay trước bệnh viện nhưng kinh doanh không khá mấy. Sau khi qua tay người khác thì đổi thành bán vòng hoa áo liệm, làm ăn rất thịnh, ông chủ thành công mua một căn nhà ở Bình Hải.

Kiều Uyển Lâm cười gần chết, hoa tươi thì có hoa nào xấu đâu?

Người ta bảo, chủ yếu là nói tên hoa khó nghe, ai thăm bệnh lại tặng hoa chó trắng bao giờ, muốn trù người ta chết à!

Kiều Uyển Lâm lập tức nín cười, khi rời khỏi bệnh viện còn không thèm chào tạm biệt với Lương Thừa, ra khỏi bệnh viện trèo lên xe, Lương Thừa đuổi theo sau, cậu cách cửa kính mắng: “Sao anh không bị bắt đền chết luôn đi!”

Tan tầm đúng giờ cao điểm, xe taxi kẹt trên cầu vượt, Kiều Uyển Lâm kiểm tra lại tư liệu lần nữa, hỏi Lôi Quân Minh có cần bổ sung gì không.

Lôi Quân Minh nói: “Chuyện bác sĩ Lương xung đột với người nhà bệnh nhân, anh cảm thấy có thể thêm vào đó.”

Quan hệ giữa bệnh nhân với y bác sĩ cực kỳ nhạy cảm, chuyện này cũng đã kết thúc hơn nửa năm rồi, khó mà phục chế lại nguyên trạng, hơn nữa bịa đặt là tối kỵ trong nghề phóng viên, Kiều Uyển Lâm không tán đồng.

Lôi Quân Minh từ bỏ, cúi đầu nghịch điện thoại.

Đến đài truyền hình, Kiều Uyển Lâm phóng thẳng tới văn phòng của chủ nhiệm, nộp hết thành quả của hai ngày nay lên, nếu không có vấn đề gì thì có thể bắt tay vào suy nghĩ nội dung phóng sự.

“Vất vả rồi.” Tôn Trác ngả người ra sau tựa vào gối cổ, giơ tài liệu lên xem, “Nói thử đi.”

Kiều Uyển Lâm đứng trước bàn, lưng đeo balo và máy ảnh, trần thuật lại: “Cháu muốn xoay quanh mối liên hệ giữa bác sĩ, bệnh nhân và bệnh tật, lấy bác sĩ Lương làm trung tâm, trình bày cách chữa trị, tâm lý và một vài suy nghĩ từ góc nhìn y học.”

Tôn Trác đặt tài liệu xuống: “Vào đề rất tốt, thêm một chút ý mới sẽ càng hay hơn.”

Phóng sự không phải là chương trình giải trí, thứ quan trọng là sự chân thực, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Chú có ý kiến gì không ạ?”

“Nghe nói bác sĩ Lương hay bị nhận khiếu nại.” Tôn Trác mở điện thoại ra, “Tiểu Lôi gửi cho tôi một vài tài liệu, nếu bỏ vào phóng sự thì sẽ rất thu hút.”

Kiều Uyển Lâm liền nói: “Chú à, cháu thấy không thích hợp đâu.”

Tôn Trác nói: “Tại sao?”

Kiều Uyển Lâm đè mép bàn, trả lời: “Lương Thừa là lạnh lùng, không phải lạnh nhạt, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ hà khắc với bệnh nhân, cho dù có không thích thế nào đi nữa thì anh ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị. Cháu không ngại phỏng vấn chuyện anh ấy bị khiếu nại, nhưng cái cần thể hiện nên là thái độ của anh ấy và sự bất đắc dĩ mà các y bác sĩ khác thỉnh thoảng phải đối mặt, chứ không phải là làm lớn một câu chuyện cũ không cách nào chứng minh để thu hút người khác.”

Tôn Trác không dễ bị lay động như thế: “Cậu muốn nói là anh ta làm vậy vì có nguyên nhân ư?”

Kiều Uyển Lâm đáp: “Cháu đang nói đến trách nhiệm của một phóng viên, nguyên nhân dẫn đến kết quả, phân tích lợi và hại trong tình huống, mọi thứ đều có đủ mới là một bản tin tốt.”

Tôn Trác lẳng lặng nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Vậy cái này làm sao đây, bảo cậu thêm điểm thu hút thì cậu dùng một đống lý do để thoái thác, nếu như tôi thêm chuyện cũ của bác sĩ Lương vào có phải cậu sẽ trở mặt với tôi luôn không?”

Sắc mặt Kiều Uyển Lâm trắng bệch.

“Một cây gậy vung xuống cũng không chịu cúi đầu, có đám anh em như xã hội đen tới giúp, kẻ từng gây lỗi lớn bây giờ lại làm cái nghề thần thánh nhất thế giới, bác sĩ Lương đúng là rất đáng để đưa tin đấy.”

Kiều Uyển Lâm để lại một dấu tay đầy mồ hôi lạnh trên bàn, lùi bước ra sau, mới bắt đầu cậu đã lo lắng rồi, may mắn còn tiến hành được tới bước này, Tôn Trác lại giáng một gậy lên đầu cậu.

“Không được.” Cậu nén giọng, không cho bản thân mình hét lên, “Chủ nhiệm Tôn, không được đâu.”

Tôn Trác nói: “Bác sĩ Lương người ta còn chưa từ chối, cậu có thể trả lời thay người ta được à?”

Kiều Uyển Lâm quăng cặp xuống chân, lục điện thoại ra, ở trước mặt Tôn Trác bấm số Lương Thừa, sau đó nhấn mở loa ngoài.

Lương Thừa nghe máy, cậu nhìn chằm chằm Tôn Trác nói: “Phóng sự tới đây là dừng, anh không cần nhận phỏng vấn nữa.”

Ở trong điện thoại, Lương Thừa nhận ra được có gì không ổn: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Mọi lo sợ, phẫn nộ và tự trách của Kiều Uyển Lâm cùng lúc bạo phát, cậu quát lên: “Em vốn không hề muốn anh tham gia cái chương trình quái quỷ này!”

Mấy giây sau, Lương Thừa không hỏi gì hết, chỉ nói: “Được rồi.”

Vừa cúp máy, Tôn Trác tháo gối cổ xuống quăng lên bàn, mắng: “Cậu có biết mình đang làm cái gì không hả? Cậu còn muốn làm việc nữa không?!”

Kiều Uyển Lâm biết, cậu đang tự hủy đi sự nghiệp của mình, nhưng không chỉ vì Lương Thừa, mà còn là vì lương tâm của bản thân.

“Trông cậu yếu đuối chưa trải sự đời, không ngờ to gan quá đấy!” Tôn Trác chỉ ra cửa, “Nhặt túi của cậu lên, bộ phận phỏng vấn không cần cậu nữa!”

Kiều Uyển Lâm không nói một câu mềm mỏng nào, gương mặt tái nhợt đầy bướng bỉnh.

Tôn Trác tức đến nỗi mặt đỏ lừ, nhịn cơn tức giận: “Vì mối quan hệ với mẹ cậu, tôi cho cậu một cơ hội nữa, thuyết phục Lương Thừa hoàn thành phỏng vấn, hay là cút khỏi tổ Hai?!”

Kiều Uyển Lâm ngước cằm: “Cút đi đâu?”

Tôn Trác xé một tờ giấy, viết ngoáy hai hàng chữ, vo lại vứt vào người cậu, nói: “Thu dọn đồ đạc, ngày mai bắt đầu chuyển tới tầng mười hai.”

Kiều Uyển Lâm khom người nhặt lên, khóe miệng run run, đi thẳng ra ngoài không thèm ngoái đầu lại.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ dần đậm lên, bộ phận phỏng vấn quay về cảnh tiêu điều tĩnh mịch.

Hàng lông mày của Tôn Trác giãn ra, đưa tay nhấn phím cách trên máy tính, màn hình chợt bật sáng.

Trên đó là một bản tin chưa từng được phát sóng mười mấy năm trước, một cậu con trai giết chết cha nuôi, viết rất lai láng, ký tên là Lâm Thành Bích.

Năm đó Tôn Trác tốn rất nhiều công sức để ép bản tin này xuống, suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên mở lên lại.

Mãi lâu sau, ông bỗng dưng cảm khái: “Chị Lâm à, con trai chị không giống chị rồi.”