Xe taxi chạy đến phố Trường Lâm, dừng ngay trước ngõ Vãn Bình, nhưng Kiều Uyển Lâm lại không xuống xe.
Bề ngang ngõ vẫn như trước đây, cậu phóng mắt nhìn sang, cây cột điện kia vẫn đứng sừng sững ở đó, mưa gió bào mòn những vết rạch mà kéo để lại, từng tờ quảng cáo mới đè lên che mất.
Căn nhà cũ được sơn mới, tiệm sườn xám Nhuế Chi đã đóng cửa, lầu một đã đổi thành bưu cục vận chuyển nhanh. Ban công lầu hai không trồng hoa nữa, phơi đầy quần áo, cầu thang dẫn lên sân thượng cũng bị chủ mới gỡ bỏ.
Ba mẹ Tiểu Nhạc ly hôn từ lâu, cuối ngõ gió yên sóng lặng đến mức khiến người ta cảm thấy vô vị.
Tiệm ăn Ngô Ký ngược lại vẫn nổi tiếng từ đó tới giờ, mở rộng thành hai căn, giá cả bánh hàu và xíu mại cũng tăng lên theo thời gian. Còn có cửa hàng tiện lợi kia, ông chủ tuổi đã cao, đóng cửa ngày càng sớm, chưa tới mười giờ đã bắt đầu đuổi người rồi.
Hàng xóm trong ngõ có người chuyển đi, có người rời trần thế, trong ngõ hơn nửa là gương mặt mới, nơi nào cũng toát lên vẻ vật còn người mất.
Chú tài xế tò mò hỏi: “Đây là khu nội thành cũ, cậu từng ở đây à?”
Kiều Uyển Lâm không lên tiếng, đã từng ở, nhưng đó là chuyện tám năm trước rồi.
Năm đó cậu mới mười sáu tuổi, là cái tuổi mà gia đình và trường học là tất cả thế giới của cậu. Cậu không được học trường mình muốn, ba mẹ chia tay, thế giới của cậu nứt ra một khe hở, sau đó một người tên Lương Thừa đã đột nhập vào trong.
Sau khi Lương Thừa đi, cậu chuyển vào phòng ngủ hướng nắng, máy điều hòa, cây xương rồng, chìa khóa lắc lư trong ổ khóa ngăn kéo bàn, nhìn thấy cái gì cũng thẫn thờ, không cách nào thoát ra được.
Cậu nằm mơ trên chiếc giường đó, khi tỉnh dậy thì ướt đẫm mồ hôi, trên gối ướt, trên mặt cũng ướt.
Nửa đêm cậu mở tất cả đèn ở lầu hai, lục lọi cả phòng như vừa bị trộm ghé thăm, lật tung chậu rửa trong phòng tắm, đập vỡ chậu hoa chó trắng trên ban công, sau một trận giày vò, rốt cuộc cũng không tìm được một chút dấu vết nào Lương Thừa đã từng tồn tại.
Kỳ nghỉ hè ngây ngô dại dột kết thúc thì cậu cũng chuyển đi.
Sau đó Lâm Thành Bích đón Vương Nhuế Chi tới ở chung, tiệm sườn xám được bán đi, cậu cũng chưa từng tới đây nữa.
Tám năm quả thật không tính là ngắn, đối với một người bị bệnh tim thì càng đáng quý hơn, vào ngày cậu thật sự đón tuổi mười bảy, cậu đã quyết tâm xóa bỏ Lương Thừa khỏi kí ức của mình.
Đến tận hôm nay, cậu đã làm mờ giọng nói và gương mặt của người kia, quên đi những tháng ngày vừa qua, gạt bỏ mọi vui buồn hờn giận của thời niên thiếu không thể quay lại ấy.
Nhưng vì sao Lương Thừa lại quay về, còn dùng thân phận hoang đường ấy xông vào cuộc sống của cậu.
Kiều Uyển Lâm không hiểu nổi, mở to mắt đến nỗi cay xót, cậu thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
Ba ngày sau, Kiều Uyển Lâm chạy xong một cuộc phỏng vấn thì quay về, đầu đội nắng gắt chui vào tòa nhà ban tin tức, tình cờ gặp được phóng viên Lôi Quân Minh ở tổ Một.
Bọn họ là bạn đại học, Lôi Quân Minh lớn hơn Kiều Uyển Lâm một khóa, lúc trước ở kênh khác, năm nay được điều tới ban tin tức.
Kiều Uyển Lâm chủ động chào hỏi: “Đàn anh.”
Lôi Quân Minh đeo mắt kính gọng nhỏ, trông rất trí thức, nói: “Tổ bọn anh mua đồ uống, anh mua cho em ly trà chanh, để trên bàn em đó.”
“Tốt quá, em đang khát đây.” Trong kỳ thực tập Kiều Uyển Lâm rất được mọi người chăm sóc, “Cám ơn đàn anh.”
Về đến phòng làm việc tổ Hai, Kiều Uyển Lâm hút hết nửa ly trà chanh rồi bắt đầu sắp xếp lại nội dung phỏng vấn hôm nay.
Điện thoại vang lên, Kiều Văn Uyên gọi tới, cậu bấm nghe máy rồi để sang một bên.
Không cần nghe cũng đoán ra, Kiều Văn Uyên đang quở trách chuyện cậu chuồn sớm khỏi hôn lễ, nói hết năm phút vẫn chưa cúp, cậu mới cầm lên nghe.
Đúng lúc Kiều Văn Uyên đang nói tới chuyện thứ hai, về nhà. Trước khi kết hôn, căn nhà ở Bác Ngự Viên đã bán đi, đổi sang một căn rộng rãi hơn, đủ cho một gia đình vào ở.
Trước mắt Kiều Uyển Lâm đang ở trong một chung cư gần đài truyền hình, tiền thuê khá đắt, với tiền lương hiện giờ của cậu thì khó mà gánh nổi, trước tình thế kiếm ít mà tiêu nhiều cậu cần tìm một nơi ở mới.
Cậu biết Kiều Văn Uyên muốn hâm nóng lại quan hệ cha con, cậu cũng không có ý làm đứa con bất hiếu, nhưng mà đối mặt với Hạ Tiệp ở “nhà mới” thì đúng thật là hơi gượng.
Quả nhiên, Kiều Văn Uyên lấy tiền cản trở cậu, nói: “Tiền thuê nhà đắt như thế, bây giờ con mới kiếm được bao nhiêu đồng đâu?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Hết đợt này con làm đơn xin vào chung cư nhân viên, không cần ba phải bận tâm.”
“Ở chung với người khác sao con chịu nổi.” Kiều Văn Uyên dìm trước thương sau, “Ngoan ngoãn về nhà đi, trong nhà có canh nóng cơm nóng, sức khỏe có vấn đề thì ba và dì Hạ có thể chăm sóc cho con, chẳng lẽ không bằng con ở bên ngoài sao?”
Kiều Uyển Lâm từ nhỏ đã bướng bỉnh, nói: “Con ở một mình bên ngoài mấy năm rồi, quen rồi.”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài, nói đến cùng thì Kiều Văn Uyên vẫn quan tâm đến con trai, tạm dỡ bỏ tư thái của phụ huynh: “Học xong rồi, công việc cũng ổn định rồi, bây giờ ba còn có thể ép con làm gì được nữa, chỉ bảo con về nhà ở thôi. Ngày cưới ba đã thấy con không ổn rồi, con ấm ức, trách ba tìm mẹ kế cho con.”
Kiều Uyển Lâm không thể giải thích nguyên do thật sự được, huống hồ còn đang ở chỗ làm. Kiều Văn Uyên nhường một bước, bảo cậu về nhà ăn bữa cơm, cậu đồng ý xong thì cúp máy.
“Tiểu Kiều.” Tổ trưởng đi tới, “Làm phiền cậu vất vả một chuyến vậy, mang tài liệu được phê duyệt này đến cho sếp Tôn.”
“Sếp Tôn” là con chim đầu đàn của bộ phận phỏng vấn, Tôn Trác, bởi vì ba ông nằm viện nên mấy ngày gần đây hành tung bất định. Còn người mới làm chân sai vặt là chuyện rất bình thường, Kiều Uyển Lâm nói: “Dạ được, tan làm xong em đi ngay.”
(Chương 1 sếp của Kiều Uyển Lâm là nữ nhưng Bắc Nam có nói do bị đãng trí nên chương này lỡ viết thành đàn ông, nên từ giờ sẽ đổi thành đàn ông luôn)
Tổ trưởng dặn dò: “Nhiệm vụ là lấy cho được chữ ký, chuyện này liên quan đến lộ phí công tác ở Bắc Kinh đấy.”
Bắc Kinh sắp có một hội nghị quy mô lớn, trong tổ điều vài người đến đó phỏng vấn, Kiều Uyển Lâm nhanh trí nghĩ, nếu như cậu có thể đi thì chuyện về nhà ở sẽ có thể hoãn lại một cách hợp lý.
Trước giờ cậu hành động rất quyết tuyệt, lập tức nói: “Tổ trưởng, đã chọn được người chưa, em muốn tự ứng cử mình.”
“Giờ vẫn còn người xung phong đi công tác nữa à.” Tổ trưởng nói, “Đặc biệt là theo hội nghị, cường độ cao vất vả lắm đấy nhé.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Không sao đâu ạ, em từng ở Bắc Kinh mấy năm, đã quen đường quen nẻo rồi.”
Tổ trưởng đang rầu vì chọn người, liền đồng ý: “OK, vậy cậu viết đơn xin đi, sáng mai nộp chung với tài liệu kia luôn.”
Sắp xếp tư liệu xong thì Kiều Uyển Lâm tan làm, lên xe taxi gặm nốt cái hamburger còn dư buổi trưa, nửa đường sếp Tôn gửi định vị tới, đang ở ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện Nhược Đàm.
Không hổ là bệnh viện tư nhân cao cấp nhất thành phố, xa hoa hơn bệnh viện của Kiều Văn Uyên nhiều, đâu đâu cũng có đèn đóm sáng choang. Kiều Uyển Lâm chạy thẳng đến khoa ngoại tim mạch, đèn tín hiệu đỏ trên phòng phẫu thuật chói mắt nổi bật giữa hành lang trắng sạch.
Tôn Trác nhắm mắt ngồi trên ghế, áo sơ mi nhàu nhũ, gương mặt to bóng dầu. Kiều Uyển Lâm quay đầu đi tới máy bán hàng tự động mua một ly cà phê, dùng hương thơm gọi ông tỉnh dậy.
“Ây… tới rồi à.” Tôn Trác hé mở mắt.
Kiều Uyển Lâm đưa tài liệu và bút lên, hỏi: “Sếp ăn cơm chưa?”
“Phẫu thuật xong rồi tính sau, gần sáu tiếng đồng hồ rồi.” Tôn Trác ký tên rồng bay phượng múa, “Chịu thôi.”
Kiều Uyển Lâm không tiện rời đi ngay nên ngồi đợi cùng. Người già đụng tới phẫu thuật thì khả năng nguy hiểm cao, huống hồ còn là bệnh tim, cậu đồng cảm lo lắng theo.
Kết quả vừa ngồi đợi là không đi được luôn, Tôn Trác còn một đống tin nhắn công việc nên nhét điện thoại cho cậu, đọc ra đại ý rồi bảo cậu gọt giũa câu chữ lại rồi trả lời.
Gửi xong email cuối cùng, Kiều Uyển Lâm cũng buồn ngủ rồi, nhân lúc này nói: “Sếp, thời gian không còn sớm nữa ——”
Vẫn chưa nói xong thì đèn hiệu trên phòng phẫu thuật tắt lịm.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tôn Trác thẳng lưng, xông tới cửa vội vàng hỏi: “Bố tôi thế nào rồi?”
Người xuất hiện đầu tiên là một cô y tá, nói: “Phẫu thuật khá thành công, ông nhà tuổi tác đã cao, phải chút nữa mới tỉnh.”
Kiều Uyển Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, bác sĩ mổ chính đi ra sau, tuy mệt nhọc nhưng vẫn anh tuấn, biểu cảm nhăn nhó, áo blouse trắng vắt trên cánh tay, bảng tên bị che một nửa chỉ lộ ra một chữ “Thừa”.
“Bác sĩ Lương.” Tôn Trác tới cảm ơn lia lịa.
Rất chân thành nhưng bác sĩ Lương không nghe vào được chữ nào. Mấy ngày nay bị ông Tôn làm phiền, hoàn thành xong bổn phận, đưa “lão phật” vào phòng bệnh, anh cũng chẳng còn sức lực nào khách sáo với người nhà bệnh nhân nữa.
Nhưng mà bên cạnh người nhà bệnh nhân có thêm một người, khiến anh càng không thể nào qua loa thoát thân được.
Bác sĩ Lương đứng sững một chỗ, không trả lời ngay, cũng không rời đi, mà nhìn Kiều Uyển Lâm cách anh mấy bước, ánh mắt tập trung suốt sáu tiếng đồng hồ lại lần nữa trở nên nghiêm túc.
Sau khi gặp lại ở tiệc cưới, không ngờ còn tình cờ gặp lại ở hoàn cảnh này.
Kiều Uyển Lâm cũng không kịp chuẩn bị, cũng may người trưởng thành đều đã tu luyện được sự trầm tĩnh, cậu xách balo lên, chuẩn bị nói tạm biệt.
Nhưng Lương Thừa lại ngáng chân trước, gọi cậu lại: “Kiều Uyển Lâm.”
“Ủa?” Tôn Trác hỏi, “Bác sĩ Lương, hai người quen nhau à?”
Lương Thừa vốn chẳng để ý đến lời nhắc nhở của đồng nghiệp, lúc này mới nhớ ra Tôn Trác làm trong ban tin tức của đài truyền hình, đoán được sơ sơ, chọn một đáp án đúng trên danh nghĩa, trả lời: “Tôi là… anh trai của em ấy.”
Tôn Trác tưởng là anh em họ, bảo rằng thật có duyên, sau đó thì vào phòng bệnh thăm ông lão.
Trong khu chờ đợi của người nhà bệnh nhân chỉ còn lại hai người, bên ngoài cửa sổ màn đêm đã treo trên cao, liếc mắt xuống phố Ninh Duyên xe cộ đông đúc, nơi mà hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Cổ họng Lương Thừa khô khốc, nhưng không dám đi khỏi để lấy nước, nên cứ để cổ họng khàn đặc đó nói chuyện: “Chú Tôn là lãnh đạo của em à?”
Kiều Uyển Lâm “Dạ” một tiếng.
Đi làm chưa đủ hay sao còn chạy tới bệnh viện với người ta, Lương Thừa hỏi: “Chính thức làm việc thấy thế nào, có mệt không?”
Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng mở miệng: “Bình thường.”
Ước mơ trong quá khứ song song với hiện tại, bàn tay phải cầm dao phẫu thuật của Lương Thừa siết thành nắm đấm, nói: “Lần trước gấp gáp chưa có cơ hội hỏi em, mấy năm nay sức khỏe thế nào rồi?”
“Như cũ.” Kiều Uyển Lâm trả lời.
Lương Thừa nói: “Đã kiểm tra tổng quát mùa hè chưa?”
Làm cùng với kiểm tra sức khỏe khi xin việc rồi, Kiều Uyển Lâm nói: “Cám ơn anh đã quan tâm, nhưng em không phải bệnh nhân của anh. Trời không còn sớm nữa, em về trước đây.”
“Đúng lúc anh tan làm.” Lương Thừa dừng lại một chốc, “Anh tiễn em.”
Kiều Uyển Lâm mím môi mỉm cười, lịch sự giống như đang từ chối người lạ: “Không cần phiền anh, chắc chúng ta không chung đường đâu.”
Lương Thừa nhìn bóng lưng Kiều Uyển Lâm, hình như em ấy cao lên rồi, trông rắn rỏi nhanh nhẹn hơn trước, nhưng thân hình gầy gò vẫn giữ lại chút cảm giác thiếu niên.
Chiếc mô tô cũ kia qua tay bán đi tới đâu rồi, bây giờ chạy một cuốc mất bao nhiêu tiền, năm tệ một bài hát rốt cuộc là lời hay lỗ?
Kết quả kiểm tra sức khỏe thế nào rồi, ra khỏi bệnh viện đi về hướng đông hay hướng tây, trong câu “không chung đường” có bao nhiêu phần điềm nhiên và ghim thù?
Tất cả anh không thể nào biết được.
Sau đó Kiều Văn Uyên gọi tới một cuộc điện thoại, Kiều Uyển Lâm hiểu rằng mình trốn không thoát nữa, sáng sớm thứ Bảy cậu xách một giỏ trái cây đến thăm nhà mới.
Tiểu khu xa hoa, cây xanh tỏa bóng mát, gần đó là khu thương mại náo nhiệt, từ lễ cưới đến nhà ở, Kiều Uyển Lâm nhìn ra được, ba cậu rất coi trọng mối quan hệ này.
Nhưng cũng không cần phải dán một hàng chữ “hỉ” trên cửa sổ chứ, từ xa đã chói mù mắt người ta rồi.
Kiều Uyển Lâm ấn chuông cửa, người mở cửa là Hạ Tiệp, không trang điểm, tóc vấn buông lơi sau đầu, là sự dịu dàng mà từ nhỏ đến giờ cậu chỉ từng nhìn thấy trong phim truyền hình.
Hạ Tiệp cười nói: “Mau vào đi, trên đường đi chắc nóng lắm nhỉ.”
Huyền quan tận mấy mét vuông, Kiều Uyển Lâm vừa thay giày vừa nhìn ngó xung quanh, rộng rãi, đậm phong cách Mỹ, chỉ là nhà mới nên chưa có hơi người.
Kiều Văn Uyên từ phòng bếp đi ra, nói: “Sườn đã ướp, mực đã khía.”
Kiều Uyển Lâm suýt nữa nhả một câu “Âu siệt”, ăn cơm bảo mẫu làm mười mấy năm, vậy mà có một ngày nhìn thấy Kiều Văn Uyên xuống bếp. Bây giờ chạy về nhà còn kịp không, liền hỏi: “Ba, ba bảo con tới là để ăn cơm ba nấu hả?”
“Thôi nói nhảm đi.” Kiều Văn Uyên tháo tạp dề, “Nếu con còn biết đạo hiếu thì đáng lẽ phải làm cho ba ăn mới đúng đấy.”
Hạ Tiệp sợ bọn họ sẽ cãi nhau, liền sắp xếp: “Ngồi xuống nghỉ ngơi cả đi, lão Kiều, không phải anh đã hứa làm trợ thủ của em sao, bóc tỏi đi. Uyển Lâm, hôm nay thử tay nghề của dì nhé.”
Bàn ăn là bàn sáu người, ở giữa trải một tấm khăn trải bàn thêu hoa, nhà người bình thường bày bình hoa hay mâm trái cây, còn nhà này thì bày máy đo huyết áp, máy đo đường huyết và một chai nước rửa tay sát trùng loại lớn.
Kiều Văn Uyên làm lãnh đạo luôn cố gắng đạt được sự cân bằng, không thiên vị bên nào, nên hỏi: “Hạ Tiệp, em gọi cho Lương Thừa chưa, bảo nó tới cùng ăn cơm đi.”
“Gọi rồi.” Hạ Tiệp nói, “Nhưng mà có một ông già khó tính vừa sáng đã tìm nó, nên đến bệnh viện tăng ca rồi.”
Kiều Văn Uyên nói: “Gọi thêm lần nữa đi, hỏi buổi trưa đã hết bận chưa.”
Hạ Tiệp đến phòng khách cầm điện thoại đi ra ngoài, Kiều Uyển Lâm bất mãn nói: “Không phải chỉ gọi mình con tới ăn cơm à?”
“Người một nhà cả mà, đông người náo nhiệt.” Kiều Văn Uyên tưởng rằng cậu ganh tị, “Chắc chắn là ba thương con nhất, được rồi, đừng có mặt chù ụ nữa, vào phòng ngủ xem có cần trang trí thêm gì không.”
Kiều Uyển Lâm không hề đồng ý chuyển tới nên vẫn ngồi bất động. Bầu không khí dần trở nên lúng túng, cầm lên một quả kiwi, cố ý làm lông dính đầy tay để vào phòng bếp rửa.
Tiếng nước át đi tiếng bước chân, Hạ Tiệp đi vào, chu đáo đưa cho một chiếc khăn.
“Cám ơn dì.” Kiều Uyển Lâm lau sạch tay, xếp thoăn thoắt một miếng đậu hũ vuông vức.
Hạ Tiệp nhìn thấy, nói: “Lương Thừa vẫn chưa làm việc xong, không tới được.”
Câu này hơi đột ngột, Kiều Uyển Lâm dựa vào trực giác hỏi: “Có phải dì đã biết con và Lương Thừa quen nhau từ trước rồi đúng không?”
Hạ Tiệp gật đầu, lễ cưới kết thúc Lương Thừa đã nói với bà, do dự giây lát, bà nói: “Lương Thừa nói rằng con đã biết chuyện, dì rất ngạc nhiên, bởi vì chuyện này nó tuyệt đối sẽ không nói với người khác. Xem ra, hai đứa con từng rất thân thiết.”
Kiều Uyển Lâm không muốn nhớ lại những ngày tháng ấy, liền phủ nhận: “Không có, con chỉ biết chút chút thôi ạ.”
Hạ Tiệp cầm quả kiwi lên lột vỏ, cắt thành những miếng đẹp đẽ đặt trên đĩa, vô cùng tự nhiên vặn mở lọ sữa đặc rưới lên, nói: “Như vậy sẽ không chua nữa.”
Nói xong, hai người đều sững lại giây lát.
Kiều Uyển Lâm nhìn Hạ Tiệp, mẹ của Lương Thừa, một người chu đáo tỉ mỉ, hiền từ dễ gần như thế, vì sao năm xưa lại chưa bao giờ xuất hiện?
“Uyển Lâm?” Hạ Tiệp gọi cậu.
Kiều Uyển Lâm lắc đầu, vẫn chưa thể nào gạt bỏ nút thắt trong lòng, dứt khoát tỏ rõ: “Dì Hạ, dì kết hôn với ba con rồi, trên danh nghĩa dì là mẹ con, nhưng con… không thể xem dì là người thân được.”
Hạ Tiệp không hề bất ngờ, dịu giọng nói: “Làm mẹ quá thần thánh, dì không dám gánh đâu, nhưng mà dì sẽ xem con như con trai mình.”
“Không liên quan đến dì, là vấn đề của con thôi.” Kiều Uyển Lâm không biết bà có hiểu không, “Rất lâu trước đây con đã quen biết Lương Thừa, nhưng đã là quá khứ rồi, con chưa từng nghĩ sẽ gặp lại như thế này. Hơn nữa bây giờ trên pháp luật anh ấy là anh trai con, con khó mà chấp nhận được.”
Hạ Tiệp hiểu hết, nói: “Con không cần phải khó xử, Lương Thừa mãi mãi là con trai dì, nhưng trên luật pháp không có bất kì quan hệ gì với dì và con cả.”
“Sao cơ?” Kiều Uyển Lâm không hiểu gì.
Hạ Tiệp nói với cậu: “Lương Thừa sinh ra ở bệnh viện phụ sản nơi dì làm việc, bị bố mẹ ruột vứt bỏ, nên dì nhận nuôi nó.”
Kiều Uyển Lâm há hốc miệng kinh ngạc.
“Năm đó sau khi xảy ra chuyện…” Hạ Tiệp nói tiếp, “Dì đã hủy bỏ quan hệ mẹ con với Lương Thừa.”