Kiều Uyển Lâm tức thì hết luôn cơn ngái ngủ.
Vị khách thuê phòng này hay ho thật, đến thì vô hình đi thì mất dạng, y như là cô hồn, còn để chữ lại tạo cảm giác tồn tại. Định hù dọa người ta à? Cậu vứt lung tung cái gì?
Cậu bực bội ngồi dậy, vừa đúng đối diện với bàn sách. Tất cả đồ ăn vặt trên bàn đều được thu vào một túi, đồ ăn dở thì dùng kẹp khóa kín miệng bao, không thiếu mất cái nào.
Cho nên người kia không chỉ không ăn mà còn thu dọn cho cậu?
Kiều Uyển Lâm vo tròn giấy, thầm nhủ, người anh em này mắc bệnh sạch sẽ à?
Cậu ôn từ vựng xong thì đi rửa mặt, phòng tắm không lớn, bên cạnh gương là giá để đồ, phía trên có tổng cộng bốn chiếc khăn lông. Ba cái trong số đó được gấp y hệt như trong khách sạn năm sao, chỉ có cái của cậu là méo xẹo như đống bùi nhùi.
Cậu sợ có khi người kia còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nữa.
Rửa mặt xong, Kiều Uyển Lâm bắt chước gấp thành một miếng đậu hũ, khi sắp thành công thì phía sau tòa nhà truyền tới tiếng la thất thanh của một cô gái.
Cậu sợ đến nỗi run cầm cập, chiếc khăn lông thành hình trong tay cậu quay trở về hình dạng kỳ quái ban đầu.
Bữa sáng vẫn là cháo gạo kê, hai bà cháu ngồi trên bàn vuông trong phòng bếp ăn sáng, Kiều Uyển Lâm cứ mải dỏng tai nghe, hỏi: “Bà ngoại, bà có nghe thấy tiếng thét không?”
Vương Nhuế Chi bình tĩnh nói: “Ờ, không có gì đâu.”
Một giọng nam cao nghe rất đau đớn từ phía sau tòa nhà truyền tới, Kiều Uyển Lâm nói: “Bà nghe đi, không có chuyện gì thật hả?”
Vương Nhuế Chi nói: “Phía cuối ngõ có hai con hẻm ngày nào cũng đánh lộn, hàng xóm chẳng ai giúp đỡ được, người ta còn chê nhiều chuyện, bây giờ mọi người cũng quen cả rồi.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Con đi xem thử được không?”
Từ nhỏ cậu đã thích hóng hớt, Lâm Thành Bích nói tính cách này của cậu di truyền từ bà, có tố chất làm phóng viên. Kiều Văn Uyên lại không vui, ông toàn có ý đồ bồi dưỡng cậu đi trên con đường y học.
Kiều Uyển Lâm mới húp được nửa bát cháo thì tiếng ầm ĩ đã dừng lại.
“Ăn chậm thế, mọi người giải tán hết rồi kìa.” Vương Nhuế Chi nói.
Kiều Uyển Lâm tiếc nuối nói: “Lần sau nhất định sẽ bắt kịp.”
Vương Nhuế Chi nhắc nhở cậu, nói: “Chỗ bà cách trường học con xa lắm đấy, ngày mai thứ hai con đừng có mà đi trễ.”
Kiều Uyển Lâm không lo lắng gì, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu gần đây tạm rời chức vị công tác, làn gió chủ nghĩa vô kỷ luật đang được thịnh hành. Với lại cậu không có ngày nào là không đi trễ, đã buông xuôi việc đấu tranh từ lâu rồi.
Hàn huyên vài câu lặt vặt, Vương Nhuế Chi sực nhớ ra bèn hỏi: “Này, tối qua ngủ thế nào, ngủ chung một phòng với người ta không mất ngủ chứ?”
“Không ạ, ngủ rất ngon.”
“Vậy thì được.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Ngoại, người thuê phòng tên gì vậy?”
“Ngủ chung một đêm rồi mà không chào hỏi gì à?” Vương Nhuế Chi cười nói, “Tên Lương Thừa, lớn hơn con bốn tuổi, hai mươi rồi.”
Kiều Uyển Lâm nhẩm tính, hai mươi tuổi, vậy chắc là sinh viên đại học, đi sớm về muộn chắc là đang ôn thi.
Vương Nhuế Chi nói: “Tính cách của Tiểu Lương không được cởi mở lắm, không thường chủ động tìm bà nói chuyện. Hầy, dù sao thì đám trẻ bọn con không phải đang lưu hành cái kiểu đó sao, ‘ngầu’ đó?”
Ngầu gì mà ngầu.
Kiều Uyển Lâm thầm sỉ vả một câu, không nói gì nữa, ăn sáng xong rồi lên lầu.
Cuối hành lang là ban công, gió bên ngoài lùa vào rất thoải mái, cậu đi tới vén drap giường đang hong khô trên giá phơi, có thể nhìn thấy đầu ngõ xanh um.
Trên ban công trồng một vài loại cây, Kiều Uyển Lâm nhớ Vương Nhuế Chi ghét đất bẩn, không thích dọn dẹp, lần trước cậu tới có mấy chậu sắp chết tới nơi rồi, không ngờ hôm nay lại trở nên lộng lẫy rực rỡ như thế này.
Bên tường mắc một cầu thang sắt, leo lên trên chính là sân thượng, buổi tối rất thích hợp để ngắm sao.
Kiều Uyển Lâm đứng đó một lúc, điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở thoại: “Thầy giáo Tom online, lớp số học sắp bắt đầu rồi đó!”
Cậu về phòng ngủ học trực tuyến, hai buổi nửa tiếng mỗi cuối tuần, vừa nghe giảng bài vừa luyện tập, sau khi kết thúc là làm bài tập và đánh máy chuyên đề. Để tránh đắm chìm quá sâu, cậu sẽ đặt một đồng hồ báo thức ba tiếng đồng hồ.
Báo thức vang lên, Kiều Uyển Lâm nghỉ ngơi một lúc, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế duỗi eo.
Cậu thích nghe nhạc rock, đeo tai nghe lên, bật âm lượng thật lớn.
Một chiếc mô tô rẽ vào đầu ngõ, tắt máy ngoài tiệm sườn xám. Lương Thừa xuống xe, lấy bánh khoai môn treo trên xe xuống rồi đi tới cuối ngõ. Đi được một nửa con ngõ không tính là sâu, Lương Thừa đừng dưới chân tường, đối diện một cánh cửa, gập ngón trỏ lại, ngậm vào môi, huýt một tiếng sáo.
Lát sau, một cậu bé chừng tám, chín tuổi mở cửa chạy ra, la lên: “Anh Lương Thừa!”
Lương Thừa ngồi xổm xuống, chia miếng bánh khoai môn hình tam giác ra làm hai, đưa cho cậu bé miếng lớn.
Cậu bé tên Tiểu Nhạc, nhận lấy miếng bánh khoai môn cắn một cái, kể lại: “Ba mẹ em đã cãi nhau xong rồi, hôm nay đập vỡ một cái phích nước. Em trốn trong tủ, bọn họ đi rồi em mới ra.”
Lương Thừa “Ừm” một tiếng, ăn nửa miếng nhỏ còn lại. Anh vươn ngón tay khẳng khiu ra, cúi xuống nhìn váng dầu trên đầu ngón tay.
Tiểu Nhạc đã quen tính cách lầm lì của anh nên tự mình ăn, thỉnh thoảng liếc anh một cái, quan sát một lúc thì phát hiện: “Anh ơi, hôm nay trông anh uể oải quá, còn có quầng thâm nữa kìa.”
Lương Thừa nói: “Ngủ không ngon.”
Tiểu Nhạc nghĩ một lúc: “Tối qua ba mẹ em đâu có cãi nhau đâu.”
Giọng điệu Lương Thừa rõ là biếng nhác, nói: “Tối qua trong phòng anh có một con cún chạy vào.”
“Thích thế.” Tiểu Nhạc ngưỡng mộ cầu xin, “Nó còn ở đó không? Anh ơi, anh bế cún con lại cho em xem thử được không?”
Lương Thừa nói: “Không được.”
“Sao thế ạ?”
Lương Thừa đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, lừa dối nhóc con: “Anh sợ nó cắn anh.”
Tiểu Nhạc nghiêm chỉnh chỉ chiêu: “Em thấy trong truyện tranh nói, nếu anh đối xử tốt với cún con, thì cún con sẽ thích anh đó.”
Lương Thừa khó mà chịu nổi dầu mỡ trên ngón tay, dùng mu bàn tay cốc đầu Tiểu Nhạc một cái, nói: “Sau này đọc sách nào có nhiều chữ ấy, bớt xem truyện tranh nhảm nhí đi.”
Ánh mặt trời phủ một lớp vàng nhạt lên mặt đất, Lương Thừa mặc kệ mát mẻ dưới bóng râm, phơi nắng quay về tiệm sườn xám.
Vương Nhuế Chi thấy anh về, ở sau bàn may gọi anh lại, nói: “Tiểu Lương, sao buổi sáng đi sớm thế?”
Lương Thừa nói: “Con có chút chuyện.”
Vương Nhuế Chi khách sáo hỏi: “Uyển Lâm tới ở không ảnh hưởng đến con chứ?”
Lương Thừa không lên tiếng, đang nghĩ xem “Uyển Lâm” là ai.
Vương Nhuế Chi vội vàng khen cháu ngoại một chút: “Uyển Lâm ngoan lắm, không phải đứa trẻ thích nghịch ngợm đâu. Chỉ là từ nhỏ sức khỏe không tốt, chưa từng làm việc nặng nhọc, cũng có hơi lười…”
Nói nói một hồi thành ra chẳng giống đang khen gì cả, bà thấy thế liền thôi: “Tóm lại là Uyển Lâm ở chung một phòng, con khoan dung với nó nhiều hơn chút nhé.”
Lương Thừa chỉ muốn rửa váng dầu trên tay, không nói được hay chưa, vén rèm lên đi vào trong, rửa tay xong lên lầu ngủ bù.
Màng nhĩ của Kiều Uyển Lâm chịu đủ kích thích từ nhạc rock rồi, cậu tắt nhạc đi, vẫn còn lưu luyến lắc lư hai cái trên ghế, sau đó móc một cái bánh ngàn lớp lòng đỏ trứng từ trong túi ra.
Xé bao bì ra, cậu nhớ đến tờ giấy kia.
Mặc kệ anh ta, anh ta về trễ lắm, trước khi ngủ cậu dọn dẹp sạch sẽ là được rồi.
Kiều Uyển Lâm cắn một cái, thoáng thấy cái ống đựng bút bằng sứ trắng đã ố vàng ở góc bàn, sau khi ông ngoại qua đời, bút bên trong cũng được đốt cùng, bây giờ chỉ còn lại một chiếc chìa khóa nhỏ.
Cậu đổ ống lấy chìa khóa ra, cắm vào ngăn kéo bàn, ông ngoại từng có một bộ chủy thủ, sợ cậu lục lọi lung tung nên giấu ở trong này.
Mở ra rồi, một vài món đồ cũ vẫn còn được giữ lại, nhưng mà có thêm vài bộ giấy tờ cậu chưa từng thấy.
Tờ trên cùng lật úp lại, cậu cầm lên, đang định lật xem chữ trên bìa ngoài, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một câu lạnh lùng không được thân thiện lắm.
“Bỏ xuống cho tôi.”
Kiều Uyển Lâm giật thót tim, da gà sau lưng dựng hết cả lên.
Cậu bỏ giấy tờ về lại ngăn kéo, ăn nốt nửa cái bánh ngàn lớp còn lại, vừa đứng dậy thì Lương Thừa đã đi tới.
Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị khách thuê phòng xa lạ này —— Cao hơn cậu một cái đầu, gương mặt anh tuấn sắc sảo, pha lẫn với hai cảm giác vừa thiếu niên vừa thanh niên.
Cậu nuốt bánh ngàn lớp xuống, giọng nói cũng trở nên dinh dính sóng sánh như lòng đỏ trứng, chào hỏi: “Hi, anh là Lương Thừa khách thuê phòng phải không?”
Lương Thừa vươn tay ra, đóng ngăn kéo lại.
Kiều Uyển Lâm giải thích: “Tôi không biết đó là giấy tờ của anh.”
Lương Thừa quét mắt lên bàn, giấy gói, vụn bánh, chai sữa chua lợi khuẩn lăn từ trong túi ra… tờ giấy anh để lại bị vo thành một cục vứt bừa trên sàn.
Kiều Uyển Lâm thầm nhủ, tiêu rồi, lúng túng nói: “Anh về sớm thật đấy.”
Lương Thừa lùi một bước ra đến bên giường, rồi ngồi xuống, mặc dù đã chuyển thành ngước lên nhưng dáng vẻ hất cằm tăng một chút kiêu ngạo.
Anh mở miệng hỏi: “Cậu định ở trong phòng này bao lâu?”
Kiều Uyển Lâm cũng không chắc, trong lúc ấp úng bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ anh ta đang uyển chuyển hạ lệnh trục khách với cậu.
Cậu chợt nghĩ tới dấu gạch đỏ tươi trên lịch.
Kiều Uyển Lâm lôi Vương Nhuế Chi ra, nói: “Đây là nhà của bà ngoại tôi mà.”
Lương Thừa nói: “Đây là phòng mà tôi bỏ tiền ra thuê.”
Lần đầu tiên Kiều Uyển Lâm bị người ta làm bẽ mặt như vậy, không nén được giận, hỏi: “Anh trả bao nhiêu tiền phòng, tháng này sẽ giảm bớt cho anh.”
Lương Thừa nói: “Tôi không cần.”
Kiều Uyển Lâm: “Vậy chứ anh muốn như thế nào?”
Lương Thừa trả lời: “Tôi không quen ngủ chung với người khác.”
Nói đến đây là đủ hiểu rồi, nhưng Kiều Uyển Lâm vẫn cố giằng co chút nữa: “Có đến mức đó không, không phải tôi chỉ ở có một đêm thôi à?”
Lương Thừa nói: “Nhưng đã khiến tôi cảm thấy như một năm rồi.”
“Tôi ngủ đạp trúng anh sao?” Kiều Uyển Lâm nhặt cục giấy dưới đất lên, “Với lại, anh có ý kiến thì nhắc nhở thân thiện là được rồi, uy hiếp ai đây chứ?”
Lần này Lương Thừa không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu xa nhìn đống rác trên bàn.
Kiều Uyển Lâm tức đến nỗi quên giải thích chuyện bày bừa đồ ăn vặt tối qua. EQ của vị khách này quá thấp, không biết nói chuyện, khắt khe không có đạo lý, nếu đã như thế, cậu cần gì phải rước bực cực thân?
“Khéo quá, tôi cũng không thích ngủ chung với người khác.” Cậu nói, “Bây giờ tôi sẽ chuyển đi.”
Kiều Uyển Lâm xắn tay áo lên dọn dẹp, nhét bài tập vào cặp đeo lên lưng, cầm đồ ngủ lên, cổ tay quấn dây sạc, cầm vở và laptop lên “cáo từ”.
Cậu bước thẳng đến phòng ngủ đối diện, bực bội đá lên cửa.
Xung quanh là một mảnh vắng lặng, ánh sáng mờ tối, bụi bay lẩn quẩn, bảy, tám thùng hàng chưa dỡ chất đống trên sàn, khiến căn phòng càng trở nên chật hẹp.
Kiều Uyển Lâm đi đến bên giường, chỉ vỏn vẹn có ba bước chân là đã thấy hơi hối hận rồi.
Cậu đứng ở góc giường, nghĩ căn phòng này đến cả một cái bàn cũng không có, làm sao làm bài tập đây?
Nhưng ban nãy cậu tuyên bố phóng khoáng quá, khí thế cũng hừng hực, nên tuyệt đối không thể quay về được.
Trừ phi tên họ Lương kia đích thân tới mời cậu.
Đang nằm mơ thì Lương Thừa ở bên ngoài gõ cửa.
Kiều Uyển Lâm vui mừng, thật sự tới mời cậu về hả? Cũng đúng thôi, tốt xấu gì cậu cũng là cháu ngoại của chủ nhà, đắc tội với cậu có gì tốt đâu?
Vậy cậu cũng không hơn thua nữa, chịu thu dọn đồ ăn vặt, ăn xong sẽ lập tức vứt thùng rác, cũng chịu gọi cái tên Lương Thừa cách cậu một kỳ Thế Vận Hội một tiếng “anh”.
Kiều Uyển Lâm lập tức hết giận, mở cửa ra.
Khung cảnh cầu hòa trong tưởng tượng không hề diễn ra, trước cửa không có ai, Lương Thừa đã về phòng đối diện rồi. Cậu vừa cúi đầu, trên tay nắm cửa treo một túi đồ ăn vặt to tướng cậu quên cầm đi.
Rầm, cửa phòng đối diện đóng sầm lại.
Sau giờ trưa, nhiệt độ tăng cao, trong phòng nóng hầm hập, Lương Thừa nằm trên giường ngủ. Gò má ngưa ngứa, anh nhặt lên một cọng tóc mềm mại trên gối.
Dài hơn của anh, nhạt hơn của anh.
Lương Thừa thầm nhủ, cún con rụng lông rồi.