Toàn thể giáo viên và học sinh đều đang nhìn cử chỉ kích động của Kiều Uyển Lâm, mãi cho đến khi đoàn tàu vào trạm, chiếm lấy khoảng đường ray trống giữa hai bục đợi tàu.
Lương Thừa bị ôm chặt quá, không tìm được kẽ hở nào để đẩy Kiều Uyển Lâm ra, đành phải giơ tay lên nắm ót cậu, “lột” cậu từ trên người mình ra.
Sau khi “lột” ra, Kiều Uyển Lâm vẫn dính lấy, túm chặt lấy anh, hoảng loạn nói: “Anh đừng đi.”
Lương Thừa không thèm để ý, đưa vé cho nhân viên kiểm tra, đồng thời rút tay ra. Chỉ một giây thôi, Kiều Uyển Lâm lại dán tới cầm lấy tay anh.
“Anh đừng lên tàu.” Kiều Uyển Lâm cầu xin, “Ở lại đi, đừng đi.”
Lương Thừa không thể tưởng tượng được, tạm thời dùng từ “trùng hợp” để giải thích cho việc nhóc con này xuất hiện ở ga tàu lửa, nhưng lại liều mạng níu giữ anh như thế, chẳng lẽ có dây thần kinh nào chập mạch ư?
Lúc này, Kiều Uyển Lâm nói: “Em sai rồi.”
Lương Thừa: “…”
Kiều Uyển Lâm nói tiếp: “Em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em đi, anh ở lại đi, cho em thêm một cơ hội nữa nhé.”
Nhân viên đoàn tàu nhìn bọn họ, ánh mắt hơi vi diệu, cô khuyên nhủ: “Nếu cần thời gian suy nghĩ thì có thể đổi chuyến.”
“Không cần.” Lương Thừa không thèm nghĩ ngợi, “Buông ra.”
Kiều Uyển Lâm cúi đầu xuống, mặt ỉu xìu, nói: “Anh biết em có bệnh tim mà, không thể vận động mạnh, lúc nãy chạy tới đây… thấy khó chịu lắm.”
Cậu còn thở hắt ra một tiếng như thật, giống như hô hấp không được trôi chảy, nhân viên đoàn tàu lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong phạm vi công tác, nên nói với Lương Thừa: “Hay là quý khách dẫn bạn về nghỉ ngơi trước đi.”
Một phút sau, Lương Thừa trơ mắt nhìn đoàn tàu rời đi, tấm vé trong tay trở thành thừa thãi.
Anh giằng Kiều Uyển Lâm ra, nói: “Cậu đúng là tên khùng.”
Kiều Uyển Lâm tích trữ một bụng lời nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên đành phải gật đầu.
Lương Thừa cạn lời ngoảnh mặt đi, tàu lửa bên kia đến rồi, trong các cửa sổ đầy ắp người, học sinh trên buồng tàu đều dán mặt vào cửa kính quan sát bọn họ.
Bỗng nhiên anh nhìn thấy Đoạn Tư Tồn.
Đối mắt giây lát, sau đó Lương Thừa sải bước rời khỏi bục đợi tàu.
Kiều Uyển Lâm lập tức theo sau, cậu sợ Lương Thừa vẫn còn muốn bỏ đi, lại sợ nói nhiều sẽ chọc giận Lương Thừa, nên miệng cứ khép khép mở mở xoắn xuýt suốt dọc đường.
Ra khỏi ga xe lửa, Kiều Uyển Lâm thở phào một hơi. Lương Thừa không nhìn dàn xe taxi đang chờ hàng dài mà lên đại một chiếc xe buýt hai tầng.
Ngày hè nóng bức, tầng trên xe buýt rất ít người, Lương Thừa chọn một chỗ gần vách xe.
Kiều Uyển Lâm ngồi bên cạnh, mặt ghế phơi nắng nóng hầm hập, sau lưng cậu nhẹ bẫng như không, hít thở dưới ánh nắng chói chang càng thêm khó khăn. Cậu lén nhìn Lương Thừa, cảm thấy áy náy, liếc thêm cái nữa, lại thấy vui vui.
Lương Thừa nhìn ra ngoài xe, giống như một bức tượng điêu khắc không biết nóng lạnh. Khi xe bắt đầu khởi động càng không thể nào che giấu được tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, ngày càng chậm chạp của cậu, anh liền nhét balo sang.
Kiều Uyển Lâm lập tức túm lấy, ân cần nói: “Để em cầm giúp anh.”
Lương Thừa nói: “Trong đó có nước.”
Kiều Uyển Lâm lấy ra một chai nước khoáng, uống mấy ngụm cảm thấy đỡ hơn nhiều. Cậu không nói “Cám ơn” mà nói “Xin lỗi”.
Lương Thừa không ừ hử gì.
Cậu nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Chuyện lần trước, em xin lỗi.”
Lương Thừa không muốn nghe lần thứ hai, nói: “Cậu mặc sống mặc chết không cho tôi đi, chỉ là vì một câu xin lỗi?”
“Không hẳn là vậy.” Kiều Uyển Lâm đáp, “Chuyện ở Lĩnh Hải anh Ứng đã nói cho em hết rồi, mấy ngày nay em rất hối hận. Tại sao ban đầu anh không giải thích?”
Lương Thừa nói: “Cậu là gì của tôi mà tôi phải giải thích?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Nhưng nếu anh nói với em thì em sẽ không hiểu lầm, cũng sẽ không đuổi anh đi.”
Sớm muộn gì cũng phải đi, chủ động hay bị động thì có gì khác nhau đâu, Lương Thừa nói: “Chẳng sao cả, không có ai sẽ thuê một nơi cả đời được.”
Kiều Uyển Lâm nghẹn lời một lúc, lau mồ hôi đang chảy ròng ròng, bỗng nhiên hỏi: “Vậy anh có hối hận đã từng cứu em không?”
Cuối cùng Lương Thừa cũng có phản ứng, tầm mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài chợt xoay lại, đối mắt với cậu.
Kiều Uyển Lâm nói: “Em đã biết rồi, ba năm trước người cứu em là anh.”
Lương Thừa lại dời tầm mắt đi, thừa nhận: “Cậu đã cao hơn một khúc rồi.”
Kiều Uyển Lâm bức thiết hỏi: “Anh đã nhận ra em rồi ư?”
Đêm đầu tiên Kiều Uyển Lâm chuyển tới, Lương Thừa ở đầu giường đè góc chăn, mượn ánh đèn bàn nhận ra khuôn mặt này anh đã từng nhìn thấy, khi Kiều Uyển Lâm chau mày, hình ảnh đứa trẻ non nớt đau đớn chợt hiện lên trong trí óc anh.
Lần đầu gặp lại, Lương Thừa đã nhận ra rồi.
Kiều Uyển Lâm rất kích động: “Anh đã nhận ra từ lâu rồi, vì sao lại không nói?”
Bởi vì từ lúc sơ cứu đến lúc rời khỏi, rồi trong suốt ba năm nay, anh chưa từng mong đợi nhận được lời cảm ơn, anh hỏi ngược lại: “Có quan trọng không?”
“Quan trọng! Em vẫn luôn hy vọng tìm được anh.” Kiều Uyển Lâm nói, “Em chỉ nhớ mang máng anh mặc đồng phục trường trung học số Bảy, sau khi ra viện em đã đến trường số Bảy vô số lần. Mười giờ rưỡi các anh hết tiết tự học buổi tối, ở cổng trường có một tấm biển bằng đá khắc tên trường, chú bảo vệ ngoài cổng là họ Triệu, mỗi thứ Bảy đều có kiểm tra, sau khi kết thúc các nam sinh đều chơi bóng rổ đến lúc chập tối.”
Lương Thừa tưởng rằng mình đã quên mất những ngày tháng không thể quay lại đó, nhưng giờ phút này chúng vẫn hiển hiện ngay trước mắt anh.
Kiều Uyển Lâm liệt kê ra xong, tiu nghỉu nói: “Nhưng em vẫn không thể tìm được anh, lúc đó anh đi đâu vậy?”
Lương Thừa không trả lời câu hỏi này, mà nói: “Bây giờ cậu tìm được rồi.”
“Đúng vậy.” Kiều Uyển Lâm nói, “Cho nên em muốn anh ở lại.”
Lương Thừa hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
Kiều Uyển Lâm dùng sức ấn mu bàn tay anh, tư thế như kết nghĩa kim lan, sau đó tình sâu ý đậm nói: “Em muốn báo đáp anh, ân nhân.”
Bọn họ về đến ngõ Vãn Bình.
Kiều Uyển Lâm ôm balo của Lương Thừa, từ xe buýt chuyển sang taxi, vừa xuống xe ở đầu ngõ đã mệt đến nỗi vịn cột điện.
Lương Thừa một tay đút vào túi quần, tay còn lại cầm chai nước đã uống cạn, trên đường Kiều Uyển Lâm ôm balo không dám lỏng tay, thở hổn hà hổn hển, thỉnh thoảng anh lại phải “tưới” cho hai ngụm nước.
Ném chai rỗng vào thùng rác, anh hỏi: “Đưa balo cho tôi được chưa?”
“Đến nhà rồi nói.” Kiều Uyển Lâm nhích nhích balo trên vai, “Em đeo giúp anh, anh cũng tiết kiệm sức.”
Lương Thừa ngước mắt nhìn nơi gọi là “nhà”, căn nhà đó vẫn xám xịt tàn tạ, chỉ có biển hiệu là rực rỡ hơn một chút, cửa sổ phòng ngủ trên lầu hai đang đối mặt với anh.
Tiệm sườn xám đang kinh doanh, Kiều Uyển Lâm đẩy cửa vào, hô lớn: “Bà ngoại, bà xem ai về nè!”
Vương Nhuế Chi đang thay một bộ sườn xám mới cho ma-nơ-canh, gỡ kính lão xuống, kinh ngạc nói: “Tiểu Lương?!”
Kiều Uyển Lâm nói: “Bà ngoại, Lương Thừa sẽ chuyển về đây.”
“Được, được chứ.” Vương Nhuế Chi không biết nguyên nhân, cứ đồng ý trước, “Chuyện gì thế, không phải hôm nay con đi tham gia hoạt động của trường sao?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Kế hoạch thay đổi, lát nữa con sẽ giải thích với bà.”
Vương Nhuế Chi đặt ma-nơ-canh xuống, vui mừng nói: “Được rồi, về là tốt rồi, hai đứa thay giày trước đi.”
Hôm đó Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm cãi nhau, bánh trôi sữa không ai ăn, hôm nay Vương Nhuế Chi quyết định sẽ nấu lần nữa.
Kiều Uyển Lâm không kịp chờ đợi mà chui vào bếp, nói với Vương Nhuế Chi người từng cứu cậu chính là Lương Thừa, kể đến đoạn gặp nhau ở ga tàu, dọa cho bà giật thót tim.
Lương Thừa đứng ở huyền quan, hai chùm chìa khóa treo ở trên tường, trên mỗi móc chìa khóa có thêm một nút kết bình an, dùng dây buộc cúc áo sườn xám mà bện thành.
Đây là bài tập môn nghệ thuật tuần trước của Kiều Uyển Lâm, chìa khóa của cậu treo dây màu vàng nhạt, nghe nói có ý nghĩa xuất hành bình an, cậu lại làm một cái màu xanh lam nhạt móc vào chùm chìa khóa Lương Thừa đã từng dùng.
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm, Kiều Uyển Lâm nói: “Bà ngoại, bỏ nhiều sữa bớt nước đi.”
Vương Nhuế Chi: “Còn cần con dạy à?”
“Có óc chó không bà?” Kiều Uyển Lâm hỏi, “Rắc một ít hạt óc chó, cho bổ não.”
Vương Nhuế Chi nói: “Phiền phức, đừng bổ nữa, bà sợ con thông minh quá hóa rồ.”
Lương Thừa lẳng lặng nghe, trên đường đi, anh rõ ràng có thể dễ dàng giật lại balo, đuổi Kiều Uyển Lâm đi, nhưng loanh quanh luẩn quẩn lại quay về chỗ này.
Không chỉ vì lời cam kết của Trình Lập Nghiệp, mà anh không thể không thừa nhận, ở đây có hương vị “gia đình” mà đã lâu anh chưa được nếm trải.
Bánh trôi sữa thơm ngon mềm dẻo, Lương Thừa ăn xong trước, lên lầu cất đồ, giường và tủ quần áo trong phòng ngủ đều trống trơn, chỉ có bàn học là chất đầy sách vở.
Dưới bàn có thêm một giỏ rác, vứt bao bì đồ ăn vặt, anh đi đến trước cửa sổ, trên chậu xương rồng có dán một cái bảng, ghi chép ngày tưới nước.
Kiều Uyển Lâm gõ cửa đi vào, thu dọn vật dụng trên bàn, vừa gấp gọn đề thi, Lương Thừa nói: “Không cần dọn đâu.”
“Em có thể làm bài tập ở phòng này hả?”
“Ừm.”
Kiều Uyển Lâm mừng rỡ, nói: “Máy tính cũ rởm quá rồi, sau này anh dùng laptop của em nè.”
Lương Thừa hỏi: “Sao không đổi phòng đi?”
Kiều Uyển Lâm không nói rõ được, cậu đi tới, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên lông mi cậu thành màu nâu, cậu nói đùa: “Anh từng ở trên giường bóp cổ em, em sợ gặp ác mộng.”
“Lạ thật.” Lương Thừa cũng đùa hỏi, “Bóp cổ khó chịu hơn, hay là chạy bộ khó chịu hơn?”
Kiều Uyển Lâm so sánh một lúc rồi nói: “Vẫn là chạy bộ, thật sự đây là lần đầu tiên em chạy đó, sợ anh đi mất, kết quả suýt nữa em tự tiễn mình đi luôn.”
Khóe miệng Lương Thừa nhếch lên, thấy anh cười, Kiều Uyển Lâm móc từ trong túi ra một món đồ, là chiếc hộp nhung cậu giấu trong ngăn kéo không cho ai động vào.
Cậu đưa đến trước mặt Lương Thừa, mở ra, bên trong đặt một chiếc cúc áo trắng tinh.
Lương Thừa không biết, khi anh hết lần này đến lần khác ấn lên tim Kiều Uyển Lâm, Kiều Uyển Lâm cũng đang túm chặt lấy anh, giống như nắm lấy cành cỏ cứu mạng.
Chiếc cúc áo này là cậu túm từ trên áo đồng phục của anh xuống, Kiều Uyển Lâm nắm trong tay đến tận lúc tỉnh dậy, sau đó cậu gìn giữ nó suốt ba năm.
Kiều Uyển Lâm cởi áo cho anh băng bó vết thương thì bị hỏi “Tôi là người xấu vẫn cho tôi à”, khi cậu thất thần không đáp cũng là đang nghĩ đến anh.
Lương Thừa đã quen điềm tĩnh bỗng có chút thả lỏng: “Muốn trả cho tôi à?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Em vốn định trả về chủ cũ, nhưng anh nói, con người sẽ không bao giờ thuê một nơi cả đời được, cho nên em muốn giữ làm kỉ niệm, có được không?”
Lương Thừa đóng nắp hộp lại, trả lời: “Tùy cậu.”
Kiều Uyển Lâm liếm đôi môi khô khốc, hàng lông mi như cánh bướm phất phơ hai cái, nói: “Cám ơn, anh Lương Thừa.”
“Gọi tôi là gì?”
“Anh lớn hơn em bốn tuổi, gọi anh là anh cũng là chuyện nên làm… hiểu lầm lúc trước đều tại em bốc đồng, anh cứ yên tâm ở lại đi, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh.”
Lương Thừa bật cười: “Thái độ của cậu có phải chuyển biến hơi nhanh không.”
“Đây gọi là biết sai thì sửa.” Kiều Uyển Lâm nói, “Anh cứu mạng em, em còn phải tri ân báo đáp anh.”
Đứng ở cửa sổ phơi nóng mười phút, sau lưng Lương Thừa ướt đẫm mồ hôi, định đi tắm, bỗng nhiên anh nhớ tới một chuyện: “Bây giờ báo đáp luôn đi.”
Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ rất bất ngờ, “Ò” một tiếng, lại gần dang tay ra, lần này không ôm vai nữa, cậu e dè vòng tay qua eo anh.
Phía trước người Lương Thừa cũng toàn là mồ hôi, anh cứng đờ: “Ý tôi là tri ân báo đáp.” (*)
(*) Cái câu “Bây giờ báo đáp luôn đi” của Lương Thừa, chữ “báo” nó đồng âm với chữ “ôm”, nên bé Kiều tưởng là ảnh bảo “giờ ôm cái đi”, sau đó anh Thừa mới nói “Báo trong báo ân”
Kiều Uyển Lâm lập tức lùi ra, lúng túng cười hi hi: “Anh nói đi, anh nói đi.”
Lương Thừa nói: “Sửa máy nước nóng.”
Kiều Uyển Lâm vội vàng đồng ý, chuẩn bị đi ra cây cột điện đầu ngõ xem thử có số điện thoại bảo trì nào không.
Khoảng thời gian này lần nào cậu tắm cũng có nước nóng, cũng từng nghi vấn, bây giờ cuối cùng cũng chắc chắn rồi, cậu hỏi: “Tại sao anh cứ chừa nước nóng lại cho em thế?”
Lương Thừa điềm nhiên nói: “Bà ngoại cậu nói cậu sợ lạnh.”
“Lại là bà ngoại nói?” Kiều Uyển Lâm lầm bầm đi khỏi.
Lương Thừa nhìn xuống lầu, Kiều Uyển Lâm quả thật đi ra đầu ngõ, đi đến cây cột điện nhìn một vòng, không biết có tìm được dịch vụ sửa máy nước nóng không.
Điện thoại rung lên, anh móc ra mở WeChat.
Kiều Uyển Lâm lại gửi lời mời kết bạn tới, lí do kết bạn thẳng thắn hơn nhiều —— Anh ơi, anh kết bạn với em trước đi, em đổi cho anh cái mới.