Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 89: 89: Trả Thù Tôn Gia - Khởi





“Hoàng Nghi! 19 tuổi! Tu vi Chi nhân cảnh sơ kỳ!”
“Ngươi là ngoại môn đệ tử?”
“Đ-Đúng vậy.”
“Đợi một chút.”
Gã to con bắt đầu tra cứu trong quyển sách dày cộm và ánh mắt có chút buồn ngủ.

Hoàng Nghi đứng trước một quầy trong như khu vực bán vé vào cổng được đặt tại một đoạn khá xa trước cổng Tôn gia.
Cái này lại là chuyện gì đây?
Cậu tuy rằng không hiểu gì, nhưng cũng có một chút tò mò cùng suy đoán riêng.
Có thể là do lệnh triệu tập vừa rồi, vậy là có thể đã xảy ra gì đó mà gia chủ Tôn gia hiện tại đang cố tránh.
Một cuộc chiến?
Có lẽ.
Nhưng Hoàng Nghi biết rõ Tôn gia sẽ thường không bị tấn công bởi các tông môn cùng gia tộc khác, chỉ có bọn họ đi chiếm đoạt và tấn công thôi.
Có lẽ là sợ bị trả thù đi.
Cậu không nghĩ nhiều mà nhanh chóng bước đi tiếp sau khi nhận được cái gật đầu của kẻ ngồi quầy to lớn kia.
Công việc bảo mật có thể nói đã tiến hành rất chặt chẽ, từ khoảng cách hàng trăm mét xung quanh lớp phòng thủ đầu tiên của Tôn gia đã được rất nhiều người canh gác cùng trông coi.
Hoàng Nghi di chuyển một cách chậm chạp trở về nơi mình đã được an bày từ rất lâu trước đó, cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ nát và vô thức thở dài một hơi.
“Hiện tại, chỉ có thể cố gắng tu luyện mà thôi.”
Ngoại môn đệ tử không thể xem là một thể chính thức với gia tộc hay tông môn được, họ chỉ là dự bị, hoặc đơn giản là kẻ ăn bám để phụ giúp công việc lặt vặt cho đệ tử nội môn.

Nơi đây, thiên phú cùng tài năng sẽ là thứ cho bạn chỗ ngồi phù hợp.
Rất tiếc là Hoàng Nghi không có thiên phú gì cả, cậu không đủ tốc độ tu hành để nâng cao cảnh giới.

Thậm chí cả việc tiến vào Chi nhân cảnh cũng hoàn toàn là nhờ vào đan dược, cậu chẳng khác gì một kẻ đã tiếp cận nơi đáy xã hội cả.
“Hoàng Nghi! Ngoại môn đệ tử! Có việc!”
Giọng nói có phần chanh chua phát ra từ bên ngoài căn phòng, Hoàng Nghi nhanh chóng di chuyển ra và nhìn thấy một cô gái với mái tóc cột gọn sau lưng, váy áo màu đỏ rực cùng ánh mắt sắc bén.
Đó là một trong những đệ tử nội môn có quyền quản lý khu vực ngoại môn – Tôn Kim Thuỷ.


Nàng đồng thời là cháu gái của trưởng lão Tôn Kim Tri, vì lý do đó mà địa vị của Tôn Kim Thuỷ trong tần lớp đệ tử cũng nằm ở vị trí chóp đỉnh.
Một kẻ chóp đỉnh và một tên chót đáy, thật khôi hài.
Hoàng Nghi thở dài trong lòng, có lẽ cậu sẽ phải tham gia mấy nhiệm vụ khó khăn và có phần mệt nhọc để đổi lại một số tiền ít ỏi cùng tài nguyên nghèo nàn.
“Dạ dạ, Hoàng Nghi đây ạ.”
Cậu đã quen với việc cúi đầu, cũng đã rất quen với việc tỏ ra ngoan ngoãn.

Vì đó là cách sinh tồn duy nhất.
“Ừm, thái độ rất tốt.

Ngươi sẽ giúp đỡ nhóm dược thảo trong quá trình di chuyển các loại nguyên liệu.”
“Dạ hiểu.”
Cúi đầu trước nàng, Hoàng Nghi thậm chí còn không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mặt Tôn Kim Thuỷ, những tồn tại như thế chẳng bao giờ nằm chung một thế giới với cậu cả.
“Giữa trưa sẽ bắt đầu xuất phát, ngươi cần tập hợp tại cổng sau khoảng nửa giờ.”
“Dạ hiểu.”
“Ừm.”
Tôn Kim Thuỷ xoay người rời đi, nhiệm vụ của nàng chỉ là phân công và giám sát.

Về cơ bản là không cần phải đi theo đoàn người dược thảo, sau khi phân công xong thì cần phải trở về để làm báo cáo và ghi chép thông tin lại một cách cẩn thận.
Số lượng và chi tiết thông tin của những người vừa rời khỏi Tôn gia.
“Lại là một nhiệm vụ chạy việc vặt, cũng ổn.”
Chỉ cần không phải là loại việc cướp bóc hay giết chóc thì cậu sẽ rất vui lòng hoàn thành, Hoàng Nghi ghét phải chứng kiến cảnh tượng máu me, cậu không thích đứng nhìn những người khác chịu đau đớn cùng khổ sở.
Nhưng chuyện cậu ghét hay không muốn điều gì cũng chẳng ảnh hưởng, thế giới không vận hành xung quanh một ai cả.
“Đi thôi.”
Chuẩn bị đồ đạc vào túi xách nhỏ, Hoàng Nghi đóng nhẹ cửa phòng và nhanh chân hướng về phía ngoài mà đi.
...
“Được rồi, được rồi.”
Hàn Tư Không cười mỉm, cậu vuốt ve cái đầu nhỏ của Hà Thanh Chi và trong lòng có chút cảm giác hoài niệm.
Cậu cũng chẳng thể ngờ khi vừa gặp lại nhau thì nàng chạy thẳng đến ôm chặt cậu vào lòng, đôi mắt cũng rưng rưng nước mắt.

Cảm giác thân quen khiến Hàn Tư Không bỗng có chút chạnh lòng, nếu không có chuyện gì xảy ra, hẳn Hà Thanh Chi sẽ trở thành vợ của Daint.

Mối quan hệ giữa cậu và nàng về cơ bản là rất tốt, nhưng trong thâm tâm Hàn Tư Không vẫn luôn coi Hà Thanh Chi như một cô em gái đáng yêu.
“Huynh đi thật lâu.”
“Ừm.”
Cô nàng vẫn cứ như vậy, vẫn luôn rất nhạy cảm.

Luôn luôn lo lắng cho những việc không đâu, nhưng Hàn Tư Không cũng không nhớ rằng tình cảm của cậu và Hà Thanh Chi đã tốt đến mức này.
Lần cuối gặp nhau thì cậu và nàng cũng không ôm hay tỏ ra thân thiết đến thế, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra trong đoạn thời gian qua hay sao?
“Huynh đã trở lại, trở lại.”
Hà Thanh Chi hít sâu một hơi, cơ thể nàng run nhẹ và đôi mắt ngấn nước rời khỏi thân thể Hàn Tư Không, có lẽ nàng đã nhận ra hành động của mình thật không đúng mực.
“Vậy huynh cần chỗ ở cho hai vị này sao?”
“Ừm, ta sẽ trả phí đầy đủ.”
“Không cần đâu.”
Hà Thanh Chi cười nhẹ, nàng bắt đầu giao việc cho những người hầu và hướng dẫn rất nhanh cho Diệu Tiên cùng Tịnh Y đến nơi ở của mình.
“Vậy huynh sẽ ở đây chứ?”
“Sẽ, nhưng hiện tại thì chưa cần.”
Cậu muốn trở lại Lâm gia một lần, chủ yếu để tìm về cái “dấu hiệu” mà ngài Genju đã để lại tại đó.

Có thể đó đã bị Tôn gia phát hiện ra và mang đi, điều đó sẽ phần nào khiến bọn họ cảnh giác rất nhiều.
“Ta cần đi nơi đây một chuyến, có thể vài ngày hoặc vài tháng.

Trong thời gian đó thì nhờ mọi người chăm sóc giúp hai người bạn của ta.”
Hàn Tư Không hướng về những người hầu và nói rõ, cậu cũng có phần nào giao tiếp với những người ở đây vào quá khứ nên bọn họ hoàn toàn biết cậu là ai.
“Được, công tử cứ yên tâm!”
Hà Thanh Chi cũng gật đầu với cậu, nàng vén nhẹ lọn tóc và mỉm cười dịu dàng.
“Cảm ơn.”

Hàn Tư Không quay người rời đi, thân thể nhanh chóng biến mất và để lại một vệt sáng như ánh đèn.
“Tư Không công tử tựa hồ như đã có thăng tiến rất lớn.”
“Đúng vậy, nhanh quá!”
Những người hầu đều nhao nhao lên và vỗ tay vui mừng, Hàn Tư Không có tính cách rất tốt nên bọn họ đều yêu quý cậu.

Cả người bạn đã nằm xuống của cậu là Daint cũng rất được lòng mọi người ở đây.
Ai cũng tỏ ra vui mừng và phấn khởi, ngạc nhiên.

Nhưng chỉ có Hà Thanh Chi vẫn rất ung dung bình tĩnh, nàng giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Đôi mắt màu nâu chớp nhẹ và một chấm đen cực nhỏ xuất hiện trong đồng tử của nàng.
“Có gì đó.”
Diệu Tiên xoay đầu nhìn lại, nàng liếc nhẹ về phía Hà Thanh Chi đang đứng và nhanh chóng lia mắt về cảnh vật xung quanh.

Nàng có một chút cảm giác bất an, cảm giác như thể linh hồn nàng đang run rẩy.
“Sao vậy chị?”
Tịnh Y bên cạnh nắm lấy tay Diệu Tiên và hỏi, ánh mắt có phần hồn nhiên vẫn đang dán chặt vào nàng.
“Không có gì, nơi đây cũng thật là tốt.

Ngày mai chị sẽ dẫn em đi tìm lớp học.”
Vuốt nhẹ mái tóc của Tịnh Y, Diệu Tiên cố không lộ ra một hơi thở dài và cơ thể cũng thả lỏng đi một chút.
“Có lẽ là mình quá nhạy cảm.”
...
“Gia chủ!”
“Gia chủ!”
“Được rồi, tình hình thế nào?”
Tôn Khả Khả đứng trên một đỉnh đồi cao và nói nhỏ, hai người đang quỳ sau lưng nàng với dáng vẻ tôn kính đều đồng loạt nhìn nhau.
“Kết giới vẫn còn đó, chưa có bất kỳ dấu hiệu gì về việc hao hụt.”
“Cũng không có bất kỳ tông môn hay gia tộc nào có người ở quanh khu vực này.”
Cả hai báo cáo đồng thời, Tôn Khả Khả trầm ngâm vài giây và gật đầu.

“Nếu có người ở bên trong kết giới thì chúng ta có thể biết hay không?”
Tôn Khả Khả chậm rãi nói.

“Dựa theo những âm thanh của động vật và mùi hương phát ra từ bên trong kết giới thì chúng ta gần như có thể biết được có người bên trong hay không.”
“Điều kiện là người đó phải tạo ra mùi hương hoặc tiếng động nào đó.”
“Ừm.”
Hài lòng với tiến độ quan sát và điều tra của đội nhóm, Tôn Khả Khả vung nhẹ ngón tay và Phá Không Cự Kiếm di chuyển về trước mặt nàng.
Mặc dù giả thuyết của những trinh sát đều rất đáng tin cậy, nhưng nó cũng không phải là hoàn toàn chính xác.

Vì thế mà Tôn Khả Khả sẽ không có lựa chọn xé không thẳng vào bên trong kết giới, vì nàng vẫn chưa thể xác định bên trong đó có thứ gì đang đợi lấy nàng.
Nhưng trong Tôn gia cũng không có ai đủ khả năng sử dụng không gian chi lực cả, nàng là người duy nhất.
Roẹt!
Cánh cổng không gian mở rộng ra, một màu sắc đen tối nhưng đầy lôi cuốn lộ rõ trước mặt Tôn Khả Khả.
“Hai ngươi, vào trong thám thính.”
“Vâng thưa gia chủ!”
“Vâng thưa gia chủ!”
Cả hai người trong đội trinh sát đều có sự trung thành hoàn toàn, họ sẽ chẳng quan tâm nếu bản thân mình chết đi.

Chỉ cần nghe theo lệnh của gia chủ là được.
Do là quân trinh sát nên cả hai người này đều mang trong mình bộ trang phục kín toàn thân và tối màu, cơ thể họ được tôi luyện một cách bày bản và có rất nhiều tiên pháp để giúp đỡ trong công việc đặc thù.

Chỉ tiếc là họ không có thiên phú quá cao nên tu vi cũng chẳng thể đột phá ra khỏi Chi nhân cảnh đỉnh phong.
Cột!
Tiếng đá vỡ vang lên và cả hai người nhanh chóng lao thẳng vào cánh cổng vừa được Tôn Khả Khả mở ra, và ngay sau đó là một nhóm ba người khác lập tức xuất hiện quỳ ngay tại vị trí cũ đó.
“Quan sát thật kỹ kết giới.”
Tôn Khả Khả ra lệnh, nàng xoa xoa hai đầu ngón tay lại với nhau và đôi mắt đỏ cũng nhắm nhẹ lại.
Màu đỏ như máu tuôn ra từ thân thể nàng, một màn sương lạnh cóng như băng tỏa ra toàn bộ khu vực xung quanh.
Đây chính là kỹ năng đặc thù của Đạo nhân cảnh giới, một dạng lĩnh vực dò xét và có nhiều khả năng riêng biệt tuỳ thuộc vào bản thân người sử dụng.
Xung quanh hàng trăm km tựa hồ là không có ai lạ mặt cả, mọi việc vẫn hoàn toàn nằm trong khả năng kiểm soát của Tôn gia.
“Tiếp tục quan sát thật kỹ, thời gian giới hạn là hai ngày.”
Tôn Khả Khả lùi người và tiến vào một gốc cây lớn gần đó, nàng ngồi xuống với tư thế thiền và nhanh chóng tu luyện.

Hiện tại có thể tạm thời tranh thủ lúc này để tăng cường thực lực.
“Vâng gia chủ!”