Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 54: 54: Diệu Tiên Gương Mặt





“Diệu Tiên!”
Hàn Tư Không lay mạnh thân thể mèo trắng, hiện tại nó đã thu nhỏ lại rất nhiều nhưng vẫn to bằng một con hổ lớn.
Đã qua vài giờ kể từ cuộc chiến với Hải Long Xà, Hàn Tư Không thông qua hấp thụ oán niệm của Hải Long Xà đã bồi dưỡng Ma tâm của mình ngày càng trở nên hoàn thiện hơn.
Hiện tại cậu cũng chẳng còn suy nghĩ gì quá đặc biệt với tâm niệm của mình nữa cả, Ma tâm hay Đạo tâm đều được cả.

Dù sao thì Ma tâm cũng đã giúp đỡ Hàn Tư Không rất nhiều.
Thình Thịch~
Tiếng tim đập của mèo trắng khiến Hàn Tư Không có chút ngưng trọng trong ánh mắt, cậu đã hoàn toàn tin tưởng Diệu Tiên chính là con mèo trắng này.

Và thông qua việc mèo trắng đã có thể đánh ngang cơ và thậm chí là giết hại được cả Cao cấp 8 ma thú Hải Long Xà thì Hàn Tư Không biết rõ đẳng cấp thật sự của Diệu Tiên là gì.
Nhưng dù cho câu chuyện có vén nên sự thật là gì đi nữa, cho dù Diệu Tiên có là ma thú như thế nào đi nữa.

Nàng đã cứu cậu một mạng, đó chính là sự thật không thể thay đổi.
Và dù cho nàng không cứu cậu, Hàn Tư Không cũng là người chịu hoàn toàn trách nhiệm cho việc nàng đã phải chiến đấu.
Có vẻ như Diệu Tiên không thể chủ động hoá thành ma thú và chiến đấu như ý muốn, hoặc là có hạn chế nào đó khiến nàng không thể nào làm thế.
Nếu có thể thì nàng đã không cần cực khổ để thu thập thảo dược tại bãi đá lớn nguy hiểm trùng trùng như thế này được.
“Anh Tư Không!”
Một giọng nói non nớt cất lên, Tịnh Y chạy từ ngoài vào và bưng theo một bát cháo nóng hổi trên tay.
Cô bé nhìn chằm chằm vào con mèo lớn đang nằm đó và đôi mắt chuyển dần sang Hàn Tư Không.
“Anh ăn đi!”
“Cảm ơn em.”
Hàn Tư Không nói khẽ, cậu nhận lấy bát cháo và giữ chặt trong tay.
Tịnh Y nhìn một lượt và lựa chọn ngồi xuống cạnh bên Hàn Tư Không, cô bé vẫn còn nhớ thời điểm Hàn Tư Không vác theo mèo trắng khổng lồ trở về với cơ thể đầy máu và cánh tay phải hoàn toàn biến mất.
Tuy rằng Hàn Tư Không đã phục hồi các vết thương nhỏ rất nhanh sau đó, nhưng Tịnh Y quy chung lại vẫn là rất lo lắng.
“Anh khoẻ chứ?”

Hàn Tư Không xoa xoa cái đầu nhỏ xinh của Tịnh Y và gật đầu, cậu giấu đi hơi thở dài trong lòng khi nhìn mèo trắng vẫn đang nằm đó thoi thóp.
Xèo!!!
Thanh âm tiếng thịt cháy và khói bụi bỗng chốc xuất hiện, bắt đầu từ thân thể mèo trắng tuôn ra một loạt các đám khói trắng như mây.

Cảnh tượng hoàn toàn trùng lặp với lần Diệu Tiên hóa thành ma thú.
“Tịnh Y! Ra ngoài nhanh!”
Hàn Tư Không nói nhanh, cậu ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Tịnh Y và bế thẳng cô nàng ra ngoài cách xa một đoạn.
“Ở yên đây, khi nào anh ra hiệu mới được vào.

Nghe chưa!”
Hàn Tư Không buông lời dặn dò, cậu hít nhanh một hơi và thân thể phóng thẳng vào căn chòi nhỏ.
Khói trắng đã tràn ngập căn phòng, thân xác mèo trắng cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hàn Tư Không xua tay để phá tan đi lớp khói bụi mù mịt, cậu nheo mắt lại nhìn một lượt dưới sàn và chợt giật mình khi nhìn thấy một cơ thể trắng nõn đang nằm yên trên mặt đất.
Cơ thể nữ nhân với làn da trắng muốt cùng các đường cong mềm mại trên thân, bầu ngực căng tròn săn chắc không được che đậy hoàn toàn bởi làn khói trắng.

Toàn bộ cơ thể Diệu Tiên không bị giấu diếm sau bất kỳ ngoại vật nào mà hoàn toàn lộ hẳn ra trước mắt Hàn Tư Không.

Nhưng vào thời điểm này cậu lại không có bất kỳ suy nghĩ tà dâm nào trong đầu cả, chỉ có một chút cảm giác mừng rỡ cùng một cảm xúc bất ngờ nho nhỏ.
Lý do cho cảm xúc bất ngờ kia chính là phần đầu của Diệu Tiên, nơi đáng lẽ có lớp băng trắng quấn quanh trước đây đã hoàn toàn biến mất, nhưng thay vì là một gương mặt phụ nữ thường thấy.
Ở nơi đó chỉ là một cái đầu lâu.
Hoàn toàn chính xác là một cái đầu lâu với phần hốc mắt đen ngòm.
Mái tóc vẫn còn đó, nhưng da mặt cùng lớp thịt đều hoàn toàn không tồn tại.
Cảnh tượng hãi hùng khiến Hàn Tư Không có chút bất ngờ, nhưng chỉ là cảm giác bất ngờ mà thôi.
Cậu chỉ lo rằng việc gương mặt của Diệu Tiên trở nên như thế sẽ ảnh hưởng đến tình trạng sinh mạng của nàng.


Nhưng khi cậu áp tai vào ngực nàng thì tiếng tim đập cùng nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực đã khiến cậu thở phào nhẹ nhõm đi phần nào.
“Thật tốt quá!”
Hàn Tư Không cười nhẹ, cậu thả lỏng cảm giác căng thẳng và nhanh chóng bế Diệu Tiên về phía giường nằm.

Cũng đồng thời lấy một lớp chăn dày đắp cho nàng.
Cậu tuy rằng muốn mặc trang phục cho nàng vào lúc này, nhưng điều đó có nhiều khả năng sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực nào đó cho Diệu Tiên, vì thế nên Hàn Tư Không chỉ lựa chọn đắp chăn mà thôi.
Khoảng thời gian một ngày cũng nhanh chóng trôi qua, Hàn Tư Không vắt mạnh chiếc khăn nước ấm và bắt đầu lau người cho Diệu Tiên.
Nàng hiện tại tuy rằng đã phần nào đó hô hấp một cách bình thường trở lại, nhưng việc ăn uống thì gần như là không thể.

Và đương nhiên là cả nhận thức cũng có lẽ hoàn toàn mờ tịt.
Hàn Tư Không chăm chút lau gương mặt xương sọ của nàng, tuy rằng mang một gương mặt chỉ có xương nhưng hai mắt của Diệu Tiên vẫn còn đó, chỉ khác ở chỗ nó hoàn toàn là hai tròng mắt đen.

Cậu đã xác định là do Diệu Tiên đang nhắm mắt.
Đó cũng là cách giải thích duy nhất, dù sao thì Hàn Tư Không đây là lần đầu gặp một người sống với gương mặt sọ người.
Cơ thể Diệu Tiên có chút run run mỗi khi Hàn Tư Không chạm vào, đáng lẽ cậu phải để việc này cho Tịnh Y xử lý giúp mình.
Nhưng Tịnh Y lại là trẻ con, gương mặt của Diệu Tiên hiện tại hoàn toàn đủ sức để dọa cho con bé điếng hết cả người.
Và còn một lý do của riêng cá nhân Hàn Tư Không.
Cậu muốn làm quen với gương mặt này, dù sao thì khi Diệu Tiên tỉnh lại cậu cũng không muốn mình tỏ ra thiếu tự nhiên với nàng, điều đó sẽ phần nào khiến nàng tổn thương.
“Mau chóng khoẻ nhé.”
Hàn Tư Không thủ thỉ, cậu vẫn còn đó cảm giác áy náy trong lòng mình.
Xoay người bước đến thau nước ấm, Hàn Tư Không đưa tay vào và nhận ra nước có vẻ đã nguội đi rất nhiều.

Cậu bưng thau nước lên với dự định sẽ làm nóng nó lại một chút.

“Anh không sợ tôi sao?”
Nhưng một giọng nói cất lên giữa không gian tĩnh mịch, hành động của Hàn Tư Không ngay lập tức bị đình trệ và cả cơ thể cậu như thể bị đóng băng lại.
Chậm rãi quay đầu nhìn lại, Hàn Tư Không nhìn thấy Diệu Tiên đã ngồi dậy từ bao giờ.
Nàng vẫn chưa mặc quần áo nên phần thân trên hoàn toàn không được che đậy mà lộ một cách rõ ràng ra bên ngoài, hốc mắt đen ngòm cũng đã được thay thế bằng đôi mắt quen thuộc của chính nàng.
“Cô tỉnh rồi! Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
Hàn Tư Không bước nhanh đến chỗ Diệu Tiên và đưa tay dìu nhẹ lưng nàng, làn da mát mẻ mịn màng tạo một cảm giác thoải mái cho cậu.
“Câu đó đáng lẽ phải là tôi hỏi mới đúng!”
Diệu Tiên có vẻ như đang cười, nhưng do nàng chỉ có một gương mặt xương xẩu mà thôi, việc xuất hiện biểu cảm trên gương mặt này gần như là không thể.
Hàn Tư Không ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc phía đối diện Diệu Tiên, ánh mắt cậu có chút mông lung nhìn nàng.
“Anh nhìn cũng đã đời thật nhỉ?”
Diệu Tiên nói với chất giọng đùa cợt, nàng cũng nhanh chóng lấy chăn che đi phần ngực mình.

Ánh mắt bỗng chạm đến nơi đáng lẽ sẽ không trống vắng trên cơ thể Hàn Tư Không.
“Tay của anh?”
Nàng có vẻ hoảng hốt, giọng nói cũng dần xuất hiện sự ngưng trọng cùng một chút rưng rưng.
“Học phí của tôi...”
Hàn Tư Không nói một cách chậm rãi từng chữ một, cậu cúi đầu xuống một nhịp.
“Xin lỗi cô.”
Cậu không câu nệ, cũng không vòng vo.
Lời xin lỗi chân thành từ đáy lòng mình cứ thế tuôn ra.
Ánh mắt Diệu Tiên mở rộng ra và nhanh chóng trở lại bình thường, gương mặt xương xẩu của nàng vẫn không hề có chuyển biến gì cả.
Không ai biết nàng đang cảm thấy gì, hoặc nàng đang có cảm xúc gì.
Kể cả nàng cũng không hề biết.
“Anh lấy được nó chứ?”
Ý nghĩa câu hỏi rất rõ ràng, Hải diên ma tâm thuỷ chính là lý do cả hai lâm vào tình trạng này.
“Được.”
Nói nhanh một đoạn, Hàn Tư Không dúi vào tay Diệu Tiên một chiếc nạp giới.

Đó chính là nạp giới của riêng cậu, chứ toàn bộ tài sản hiện tại của Hàn Tư Không cùng đóa Hải diên ma tâm thuỷ.


“Vậy thì tốt rồi, chẳng có việc gì cả!”
Diệu Tiên nói nhanh, tay nàng xoa xoa nạp giới và ánh mắt liếc nhẹ về phía Hàn Tư Không.
Bỗng nhớ về điều gì đó, nàng kéo mạnh tấm chăn và che đi khuôn mặt mình.
“Anh không định hỏi gì tôi sao?”
“Không.”
Hàn Tư Không chậm rãi đáp trả, cậu thực sự có rất nhiều câu hỏi dành cho nàng.

Nhưng việc có câu hỏi và việc lựa chọn đặt câu hỏi với nàng hoàn toàn là hai việc khác nhau.
“Vậy sao?”
Diệu Tiên lí nhí, nàng dường như đang có điều gì khó nói.
Nhưng cả hai hiện tại đều đang trong tình trạng cảm xúc rất mông lung, sự ngại ngùng vốn có cũng bỗng chốc trở lại và Hàn Tư Không đột nhiên ho sặc sụa.
Khụ!!! Khụ!!!
“Anh sao thế?”
Diệu Tiên hỏi nhỏ, nàng ngóc nhẹ phần đầu ra khỏi chăn và hướng đôi mắt về phía Hàn Tư Không.
“Không sao, có chút cảm giác lạ.”
Hàn Tư Không đang nói sự thật, trong đầu cậu đang có một giọng nói quen thuộc không ngừng âm ỉ tận sâu bên trong.

Và điều đó vô hình chung khiến cậu có cảm giác buồn nôn.
Cậu chạy nhanh ra khỏi chòi nhỏ và hướng về một phía gần bờ biển nhất có thể, cánh tay trái đè chặt lên trán, gương mặt cũng hoàn toàn méo mó đi.
Hàn Tư Không gục đầu vào một tảng đá lớn, cậu cảm nhận được một sự rung chuyển tại nơi sâu nhất bên trong linh hồn mình.
“Cái này...”
Không hề biết chuyện gì đang diễn ra, Hàn Tư Không cũng vẫn mang theo một thái độ hết sức bình tĩnh.
Oẹ!!!
Cậu cuối cùng cũng nôn mạnh ra đất, mùi cháo đặc và hải sản xộc thẳng lên mũi khiến Hàn Tư Không nhăn mặt lại.
Sau vài giây nôn oẹ không ngừng, Hàn Tư Không lùi người vài bước và ngồi phịch xuống nền đất.
Một cảm giác trống vắng nơi linh hồn đã nói cho cậu một thông tin hết sức quan trọng.
“Tử Nghiên đã thành công rồi!”.