Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 27: 27: Căn Nguyên Thứ Hai






Mất khoảng nửa ngày để Hirio tái tạo hoàn toàn căn nguyên của mình, cậu nhận ra một cảm giác quen thuộc và không khỏi vui sướng trong lòng.
Hiện tại không có quá nhiều thời gian dư giả để Hirio có thể đột phá cảnh giới Chi nhân, cậu phải tìm đường trở về xem qua một lượt tình hình hiện tại của Hà gia.

Căn nguyên vẫn còn thì Hirio có thể yên tâm trở về quan sát.
Hirio bước đến và giơ tay lên định cầm lấy Truy Hồn Kiếm.
“Ngươi định đi đâu?”
Giọng nói của Tử Nghiên vang lên từ ngoài cửa hang, nàng lơ lửng giữa không trung và lướt nhanh đến gần Hirio.
“Cô ra ngoài canh chừng giúp ta cả đêm ư?”
Hirio hỏi, cậu không ngu ngốc đến mức không thể nghĩ đến lý do mà Tử Nghiên ở ngoài đấy.
“Ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Khác với tâm trạng đang có phần vui vẻ phấn khởi của Hirio, Tử Nghiên lại có chút khó chịu trong lời nói.

Đây có vẻ là lần hiếm hoi mà Tử Nghiên biểu lộ cảm xúc trong lời nói với cậu.
Hirio nhìn thẳng vào gương mặt xinh xắn của Tử Nghiên, đôi môi hồng hào và cái mũi cao cao, một màu tím pha lê sáng óng bên trong ánh mắt của nàng, mái tóc trắng như thể được dệt từ những giọt ánh sáng thuần khiết nhất của bầu trời, đuôi sam được vắt trên vai như thể dòng suối nước ngọt dịu êm.
Chợt dừng lại ánh mắt một nhịp, Hirio lên tiếng khe khẽ:
“Cô là Elf?”
Đôi tai nhọn dài đặc trưng của loài Elf xuất hiện lấp ló trong mái tóc bồng bềnh kia tạo cho Hirio có chút cảm giác hưng phấn, mặc dù cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại có cảm giác này.
“Nó quan trọng sao?”
Tử Nghiên trừng mắt nhìn thẳng Hirio, tim cậu có chút giật nảy, một cảm giác sợ hãi dâng trào từ sâu thẳm linh hồn phát ra làm cho Hirio bất giác lùi chân một nhịp.
“K-không quan trọng.”
Cậu cười cười và nói, một cảm giác khó tả đang hiện hữu tại thâm tâm Hirio.
Bước nhanh về phía cửa hang, Hirio chụp lấy Truy Hồn Kiếm và vượt qua Tử Nghiên đang đứng chắn trước mặt cậu.
“Vừa chui ra khỏi bùn lầy thì lại muốn nhảy ngay xuống vực thẳm sao?” - Tử Nghiên lên tiếng khi cậu lướt qua người nàng.
Hirio dừng đôi chân mình lại, cậu không quay đầu về phía sau mà chỉ lắc đầu nhẹ.
“Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã ở sẵn nơi vực thẳm rồi!”

Nói xong cậu liền cất bước, chẳng để ý gì Tử Nghiên phía sau mình.

Dù cho có bỏ lại nàng ở đây thì tàn hồn chân chính vẫn đang yên vị bên trong Truy Hồn Kiếm trên tay Hirio, Tử Nghiên sẽ vẫn chẳng cách quá xa cậu được.
Ánh mắt Tử Nghiên dõi theo Hirio một đoạn, nàng vô thức nhìn về phía mà Hirio đã ngồi cả đêm để tái tạo căn nguyên.

Miệng nàng mấp máy vài lần và cuối cùng thì hiện lên một nụ cười nhẹ làm gương mặt xinh đẹp như thể tỏa sáng.
Thân ảnh của nàng bất đầu mờ nhạt dần dần và tan biến vào hư vô, để lại một khung cảnh hang động trống trải chỉ còn đá và bụi bẩn.

Hirio di chuyển từ đỉnh núi xuống chân núi chỉ mất vỏn vẹn nửa ngày thời gian mà thôi, một cảm giác mạnh mẽ ở tứ chi mà ngay cả khi ở cảnh giới Chi nhân đỉnh phong cũng chẳng mang lại khiến cậu có chút phấn khích vui mừng ra mặt.
Có vẻ như căn nguyên được hình thành ở lần thứ hai đã tạo một nền móng vững chắc hơn cho Hirio so với việc sử dụng đan dược như một chất xúc tác bên ngoài để khai mở căn nguyên.
Cậu dừng lại ở trước một bờ suối nhỏ, Hirio cúi người xuống để uống nước, một cảm giác mát lạnh nơi cổ họng làm Hirio cảm thấy sảng khoái trong người.

Rừng cây mát mẻ cùng dòng suối đang chảy róc rách, luồng không khí mát mẻ tràn vào phổi Hirio và cơ thể cậu như thể được gột rửa.
Quần áo nhanh chóng được cởi bỏ, Hirio trầm mình xuống làn nước mát và kỳ cọ cơ thể.

Một đoạn thời gian với quá nhiều việc dồn dập khiến cậu cũng chỉ có thể lau mình một các sơ xài để làm sạch bản thân, so với việc tắm rửa một cách bài bản thì vẫn còn kém rất xa.
Sau khi đã dành vài phút để làm sạch cơ thể, Hirio nhìn kỹ gương mặt bản thân dưới dòng suối trong.

Một gương mặt có phần gầy đi so với lúc trước, mặc dù đầu tóc cậu có vẻ như đã khá dài nhưng hiện tại Hirio cũng chẳng có cách giải quyết nào cả, dùng Truy Hồn Kiếm để cắt tóc thì có vẻ như không ổn cho lắm.

Và cậu với Tử Nghiên cũng chẳng thân thiết đến mức có thể nhờ nàng cắt hộ mình.
“Có khi thứ bị cắt lìa lại là cổ mình không chừng.”
Hirio cười nhẹ, cậu dùng một sợi dây trắng ngắn buộc gọn tóc về sau và thở “phù!” một hơi nhẹ nhõm.
Bước chân tiếp tục và cậu lao nhanh về hướng mặt trời đang lặn dần.
Bầu trời đã dần ngả sang màu cam đẹp đẽ, Hirio cũng dừng chân và bắt đầu quan sát xung quanh để tìm một hang trú, cậu không muốn lại phải đào hố chui vào như trước.


Một phần cũng vì cậu vừa tắm rửa khá sạch sẽ lúc trưa.
“Đây rồi!”
Một cửa hang cách đó không xa lọt vào tầm mắt của Hirio, cậu lao nhanh về đó như con thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ tốn có vài giây để Hirio đến nơi, ngọn đuốc được vung lên và cậu không chần chừ ném thẳng nó vào trong hang, nếu đây là hang đã có chủ thì nhất định sẽ có động tĩnh nào đó phát ra.
Khoảng lặng kéo dài khoảng chừng mười phút và Hirio bước nhanh vào hang, cậu lướt nhìn quanh một lượt, hang động này không quá to nhưng vẫn đủ sức để vài người chui vào trú ẩn.
Một loạt những thứ từ dược liệu cho đến giấy vụn, các loại lương khô và vài quyển sách xuất hiện trên nền đất, Hirio đưa tay vuốt vuốt nạp giới trên ngón tay mình.
Có thể nói hiện tại đang bày biện trước mắt là toàn bộ tài sản mà cậu có, cái lắc đầu ngao ngán từ cậu cũng chẳng thể giấu đi.
“Tốc độ hiện tại là quá chậm để quay về Vô luật thành, cũng chẳng thể cố gắng tăng cường tu vi trong khoảng thời gian này được.”
Hirio xoa xoa cằm, cậu chưa thể đột phá cảnh giới Chi nhân một sớm một chiều được, chỉ trong giai đoạn di chuyển thì việc tăng cường thực lực gần như là bất khả thi, chỉ trừ khi cậu may mắn có được cơ duyên nhặt được bảo vật hay đan dược gì đó quý báu.
Nhớ lại một đoạn ký ức về nơi cậu đã cùng Daint cất giấu chiếc hộp đựng những viên tiên đan được Atthy luyện tặng, Hirio không khỏi cau mày đi.
“Có lẽ mình nên tạc qua đó để lấy tiên đan trước.”
Gật đầu tán thành với bản thân, Hirio phủi phủi nền đất đá và thả người nằm xuống ngủ thiếp đi.
Truy Hồn Kiếm đang lơ lửng xung quanh khẽ tỏa ra một luồng ánh sáng bạc, nhưng cũng rất nhanh nó tắt lịm đi, để lại nguồn sáng duy nhất trong hang tối lạnh lẽo là ngọn lửa bập bùng kia.
Sau khi trời lờ mờ sáng được một chút, Hirio phóng nhanh băng băng qua cánh rừng rậm rạp, miệng cậu đang nhai nhai thứ gì đó và tay thì cầm một miếng thịt lợn khô.

Mùi vị thì vừa cứng vừa hôi, nó lại còn đầy vị mặn, cậu cũng chỉ đành ngậm ngùi mà ăn để có sức di chuyển.

Hôm nay Hirio cần đến một nơi khá xa, và khả năng rất cao cậu phải di chuyển không ngừng nghỉ cả một ngày để có thể đến nơi nhanh nhất có thể.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, với tốc độ hiện tại Hirio cũng chỉ có thể ngao ngán thở dài.

Nếu cậu nhớ chính xác thì vị trí hiện tại cách đích đến vẫn còn quá xa, cũng thật may mắn khi ở trên núi Hirio đã thầm quan sát và xác định vị trí hiện tại của bản thân.

Có một trí nhớ tốt cũng không phải là điều gì đó quá là đáng tự hào nhưng vào lúc này cậu vui vì mình còn có vài mặt hữu dụng.
“Khu rừng này...!Không phải quá thanh bình hay sao?”

Hirio ngước nhìn xung quanh và không khỏi thắc mắc, ngay từ đầu chuyện này đã rất kỳ lạ rồi.

Trừ duy nhất lần Hirio và Daint vừa vào rừng đã bắt gặp một con ma thú khá mạnh và đám quỷ đói ở gần Vô luật thành thì Hirio chưa từng bắt gặp một con ma thú nào khác cả.
Trên đoạn đường di chuyển bên trong rừng của cậu cũng rất thuận lợi, đây không thể nào chỉ là may mắn được.

Cứ như thể có ai hay thứ gì đó đang âm thầm dọn đường cho Hirio chạy vậy.
“Chuyện này...!Tử Nghiên, cô biết gì không?”
Hirio lấy Truy Hồn Kiếm đang được cột chặt sau lưng và thả trôi nó ra không khí, nó trôi nổi như thể không bị bất cứ ngoại lực nào tác động vào, lưỡi kiếm tuy đã được bọc kỹ bằng dây vải nhưng vẫn tỏa ra một hào quang bạc nhè nhẹ.
Chuôi kiếm màu xám tro có chút dao động, màu hồng sậm bay nhanh ra và hiện lên một bóng người trong đó.
Mái tóc trắng lấp lánh như thể trong suốt được tết thành đuôi sam một cách gọn gàng và sang trọng, đôi mắt tím cùng hàng mi cong dài khẽ chớp chớp nhẹ, cái mũi cao nhỏ xinh và đôi môi hồng hào tự nhiên kết hợp với gương mặt thon thả vẽ nên một bức tranh tuyệt sắc, đôi tai nhọn dài có phần bị che đi bởi làn tóc tạo ra một cảm giác cao quý tôn nghiêm như thể thần tiên hạ phàm.
Nàng đang khoác trên người một bộ váy áo nhiều lớp màu xám tro và có phần đai lưng màu tím nhạt có chút bóng bẩy, cơ thể cân đối với phần ngực không quá to tạo cảm giác rất thoát tục bất phàm, phần váy không dài quá đùi vô tình làm lộ ra đôi chân thon gọn trắng nõn nà, đôi giày có phần ôm chân và trông rất chắc chắn chứ không mang theo sự nữ tính một cách rõ ràng.
Tử Nghiên đưa ánh mắt bình thản không có chút cảm xúc đặc biệt nhìn vào Hirio.
“Ta không cảm nhận được khí tức của bất kỳ ai cũng như ma thú nào mạnh mẽ trong bán kính mười nghìn mét cả, cũng chỉ có những loài thú rừng tầm thường mà thôi.”
Nàng nói và xoay người nhìn về xung quanh.
“Nhưng mà có một chuyện này, có lẽ ngươi vẫn chưa nhận ra.”
Tử Nghiên vẫn đang ngước nhìn không gian xung quanh, có các luồng năng lượng màu hồng đang bay xung quanh khiến nàng như thể đang tỏa sáng.
“Chuyện gì?”
Hirio xoa xoa cằm và hỏi, cậu đúng thật là có vài nghi ngoặt nhưng lại chưa thể xác định cụ thể những lo âu đó là gì, nên việc Tử Nghiên vừa nói trùng hợp lại là điều cậu đang muốn hỏi nàng.
“Thực lực của ngươi, cảnh giới Phàm nhân sẽ không mang lại khác biệt rõ ràng nào với con người bình thường, ngươi chắc hẳn cũng biết điều này?”
Nhận thấy Hirio gật đầu, Tử Nghiên nói thêm:
“Nếu ta không thăm dò khí tức của ngươi thì chính ta cũng sẽ cho rằng ngươi ít nhất đang ở cảnh giới Chi nhân hậu kỳ, và hình như đó cũng không phải là do ngươi đã tung hết sức.”
“Đúng là vậy, tôi cũng có cảm giác rất lạ với tình trạng hiện tại của mình.

Có thể nào là do căn nguyên thứ hai của tôi?”
“Ta không biết, tình trạng này chưa từng xuất hiện ở quá khứ.”
Tử Nghiên nhún vai, nàng có chút biểu cảm suy tư.
Hirio giơ bàn tay lên trước mặt mình, cậu nắm chặt lại và bước đến một thân cây khá lớn gần đó.
Tử Nghiên tuy có chú ý thấy hành động của Hirio nhưng nàng cũng chẳng làm gì đặc biệt cả, nhìn yên lặng quan sát.
Hirio đặt nắm đấm của mình lên ngay giữa thân cây, không lấy đà mà chỉ đấm thẳng vào vùng thân cây to lớn ấy.

Âm thanh va chạm vang ra còn chẳng đủ lớn để Tử Nghiên đang đứng gần đó có thể nghe thấy, nhưng con ngươi Hirio lại mở rộng như thể vừa chứng kiến một điều gì đó rất khủng khiếp.
Cậu lùi lại, rút cánh tay đang cắm sâu vào thân cây ra.
Khoảnh khắc nắm đấm va chạm với thân cây, Hirio chẳng thể cảm nhận được một sự cứng cáp nào từ thân cây cả, cứ như thể cậu đang đấm vào một chiếc hộp làm bằng giấy rỗng, cú đấm không tốn quá nhiều sức lực cứ thế mà ghim sâu vào đến giữa thân cây.
“Chuyện này có chút kỳ lạ.”
Tử Nghiên cúi người nhìn vào nắm tay Hirio, chẳng có vết xước hay thứ gì để lại trên bàn tay đó cả, chỉ có vài mảnh gỗ vỡ vụn nhỏ li ti nằm im bất động.
Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía thân cây, một cái lỗ to vừa đúng bằng nắm tay của Hirio đã được hình thành, nó sâu đến tận giữa thân cây.

Đây hoàn toàn không phải là một cái cây nhỏ, cần ít nhất năm người để có thể ôm trọn thân cây này.
Truy Hồn Kiếm bay vút đến, dây vải bung ra và lưỡi kiếm màu bạc lóe lên một nhịp.
Thanh kiếm chém ngang thân cây một đường, Tử Nghiên dùng lòng bàn tay đẩy mạnh thân cây ngã xuống tạo nên một âm thanh chấn động khá lớn, tuy nhiên cũng chẳng có ma thú nào dám bén mảng đến đây.
Phần thân cây bị chặt có cấu tạo hoàn toàn bình thường, đây chẳng phải là một cái cây mục rữa.
“Sức mạnh này...”
Hirio có phần ngạc nhiên, cậu không biểu lộ ra sự vui vẻ mà là sự lo lắng trên gương mặt mình.
Sức mạnh cường đại như thế này không hề là của chính cậu, chắc chắn là có gì đó đã âm thầm xảy ra.

Chỉ cho đến khi Hirio tìm ra được nguyên nhân và hiểu về cách sức mạnh này hoạt động thì cậu mới có thể tỏ ra vui mừng và yên lòng.
“Ta nghĩ là do căn nguyên của ngươi, trước đó ngươi nói với ta đã sử dụng qua hai loại tiên đan khác nhau, một cái là Tiên cốt đan, vậy cái còn lại là gì?”
“Tiên nguyên ngọc hồn đan, nó có khả tăng cường căn nguyên và bảo hộ một lớp phòng ngừa bị tràn hoặc phản phệ năng lượng.”
Hirio nói, tay cậu xoa xoa cằm của mình và ngước nhìn về phía Tử Nghiên.
“Căn nguyên chỉ có thể tăng cường khi tu luyện đến cảnh giới Đạo nhân mà thôi, viên tiên đan kia có thể làm được như thế sao?”
“Tôi không biết, nhưng tôi tin vào những gì mình nghe là sự thực.”
Tử Nghiên nhìn thấy thái độ cương quyết của Hirio cũng lảng nhanh ánh mắt sang hướng khác, nàng cọ sát hai đầu ngón trỏ và ngón cái lại với nhau rồi quay sang nói với Hirio:
“Ta tạm thời có thể suy đoán lý do căn nguyên của ngươi không bị thiêu cháy hoàn toàn mà vẫn có thể hồi phục rất nhanh chóng, đồng thời cũng tăng cường căn nguyên của ngươi ngang với cảnh giới Đạo nhân.”
“Tôi cũng đã nghĩ đến giả thuyết này, mong rằng mọi việc thật sự là như thế.”
Hirio ngước nhìn lên bầu trời đầy mây, có vẻ như sắp có mưa lớn.

Nếu không tìm thấy một nơi trú ẩn thì khả năng cao cậu sẽ phải ngủ dưới trời mưa giữa rừng sâu.
Truy Hồn Kiếm bay nhanh về tay Hirio và cậu phóng nhanh về hướng có những gò đất mọc cao ở gần đó..