Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 12: 12: Miqdeni






Các gia tộc ở Vô luật thành được chia làm ba tầng lớp chính: Thiên gia – Địa gia – Huyền gia, và ở mỗi tầng lớp được chia thành ba tầng tương ứng là nhất, nhị, tam.

Hà gia là một gia tộc nằm ở Huyền gia nhị tộc, cũng chỉ tương ứng tầng lớp gần chót.
Hà Thanh Chi tuy là con gái trưởng nhưng lại không có thiên phú tu tiên nên thân phận hoàn toàn không thể so bì với con thứ đang bắt đầu tiến vào Chi nhân cảnh giới được.

Cô cũng chỉ có thể cố gắng phát triển Dược quán của gia tộc để có địa vị cao hơn, điều đó cũng là một áp lực luôn đặt nặng lên vai cô.
Dược quán của Hà gia có vị trí nằm gần phía trung tâm khu thương mại Vô luật thành, cũng là nơi mà Hirio cùng Daint thường xuyên ghé để bán dược liệu và nhận các nhiệm vụ thu thập thảo dược.

Hôm nay cả hai đều đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và đang trên đường trở về nhà trọ sau khi đã ghé qua trung tâm thương mại mua sắm một số đồ dùng cần thiết như nạp giới, vũ khí, thức ăn dự trữ,...
Hirio tuy rằng vẫn thường xuyên tìm đến các thương hội để mua thông tin về Serbia nhưng cậu chỉ nhận được những thông tin bên lề, chuyện công chúa Iso đã đưa ra thông cáo sẽ không bỏ đứa bé trong bụng và hoàn toàn dành tình thương cho đứa con ruột của mình mặc dù cô là người bị hại.

Hirio gần như tức giận đến phát điên khi biết được thông tin đó, cả việc mẹ của cậu cũng đã bị tạm giam do là người thân của Hirio, nhưng bà vẫn chưa bị xét xử hay gì cả nên Hirio cũng tạm yên tâm.

Cậu sẽ suy nghĩ cách để trở về và giải quyết chuyện này, cậu cũng cần phải biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu cũng cần phải mạnh hơn, cuộc sống nơi đây sẽ không cho kẻ yếu đuối tồn tại, mặc dù Hirio vẫn còn mơ hồ về việc mình đang cố gắng.

Cậu chẳng có một nguồn động lực cụ thể nào cả, hoạ chăng cũng do đây là con đường duy nhất mà cậu biết.
“Cô gái đó là người của Hà gia hửm?”
Daint hỏi, anh đang quấn tay bằng một lớp vải trắng mỏng.
“Ừm, hình như là trưởng nữ.”
“Cô ấy cũng xinh quá nhỉ? Nhưng hình như là người bình thường.”
Hirio gật đầu, tu tiên giả một khi đã khai mở được căn nguyên sẽ có thể cảm nhận được năng lượng giao động của tu tiên giả khác, ở Miqdeni người ta gọi đó là khí tức.

Con người bình thường thì sẽ không có khí tức được, càng mạnh thì khí tức sẽ càng cường đại.
“Dược quán mà tôi với anh đang làm ăn cùng cũng là của nhà cô ấy đấy.”
“Ồ...!Không biết cổ có hôn phu chưa nhỉ?”
Daint gật gù hỏi, những cuộc đính hôn để hợp tác tăng cường quyền lực cũng thường xuyên xảy ra, hoặc là một cuộc hôn nhân ép buộc.

Mọi thứ để trên đời này đều sẽ vận hành theo hoàn cảnh xung quanh, con người đều sẽ tìm cách để có thể lợi dụng nhau.
“Chà...!Nếu anh thích thì sao không thử ghé đó đề nghị một tí nhỉ? Tu tiên giả như chúng ta rất có giá ở đây đấy.”

Hirio cười cười và đánh mạnh vào vai Daint.
Vô luật thành rất rộng lớn, vì thế để có thể quản lý một cách triệt để mà ban lãnh đạo đã chia nơi đây thành mười bốn khu vực và chia từng người lãnh đạo riêng từng vùng.

Hirio và Daint đang ở vùng thứ tám – vùng tiếp giáp trực tiếp với rừng Matic.

Để có thể đi xuyên qua một vùng cho dù nhỏ nhất thì cũng cần ít nhất nửa tháng đi xe ngựa liên tục.

Mỗi khu đều được gọi tên dựa theo số thứ tự của khu đó, khu thứ tám thì được gọi là Bát vô thành.
Không riêng gì ở các khu vực khác mà Bát vô thành cũng chỉ có số lượng tu tiên giả chưa đầy hai bàn tay, một số gia tộc sở hữu đến hai hoặc ba tu tiên giả đều có thể xưng bá cả vùng.

Hirio và Daint đã cố gắng che giấu thân phận tu tiên giả của cả hai chỉ vì không muốn vướng vào rắc rối, và cũng vì họ đã định hướng bản thân sẽ tự thân tu luyện bên trong rừng nguyên sinh Matic, nói cho cùng thì hai người cũng là con dân Serbia hơn hai mươi năm, không thể quen với Miqdeni nhanh như thế được.
“Đằng đó là...”
Daint cau mày nói, trước mắt anh là một nhóm người đang đứng xung quanh một chiếc kiệu dành cho một người ngồi.

Có vẻ như bọn người đang đợi Hirio và Daint.
“Hà gia?”
Hirio đọc chữ trên chiếc kiệu và nheo mắt, cậu là người có tố chất khá thông minh nên có thể trong thời gian ngắn học được chữ viết của Miqdeni.
“Làm phiền hai vị công tử!”
Một người hầu mang theo thanh kiếm sắc bén trên hông bước đến và chắp tay cúi chào Hirio và Daint.
“Tiểu thư chúng tôi muốn được gặp hai vị, làm phiền rồi!”
Hirio có chút cảm giác khó chịu, đây là cách những người có quyền đối xử với những kẻ hèn kém ư? Hirio không phải người sinh ra và lớn lên tại đây nên cũng chẳng thể nào hiểu được cách hành xử của những cư dân nơi đây.

Nếu họ là hoàng gia thì mọi chuyện có thể hiểu được, đằng này bọn họ cũng chẳng phải là quý tộc mà chỉ là dân đen như Hirio và Daint, phô trương quyền thế?
Như thể cắt ngang dòng suy nghĩ của Hirio, một thân ảnh thanh y bước ra từ trong kiệu và bước dần về phía cậu.
Đó cũng là cô gái mà Hirio đã cứu vào vài ngày trước, chỉ khác là giờ cô ấy trông rất sạch sẽ và xinh đẹp, mùi hương cũng thơm nhè nhẹ chứ không còn mùi tanh hôi của máu và bùn nữa.

Mái tóc đen cũng được buộc lên một cách thanh cao, trâm cài đẹp đẽ.
Hirio gật đầu chào Hà Thanh Chi, cô cũng nhẹ nhàng hành lễ chào một cách kính cẩn.
“Ơn cứu mạng tiểu nữ sẽ không bao giờ quên, không biết có thể mời hai vị đây dùng chung bữa một lần chứ?”
Daint gật đầu gần như ngay lập tức, Hirio cũng không ngạc nhiên lắm với người anh này của mình.
“Tại hạ tên là Hàn Thu Sinh, là sư huynh của thằng nhóc này, xin chào Thanh Chi tiểu thư!”

Daint tỏ ra một bộ dáng như người bản xứ, anh chắp tay cười nói.
Hirio có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bước theo Daint và Thanh Chi.
Cả ba người đi vào một tửu quán gần đó và chọn một bàn ở tầng hai, nơi góc ngoài cùng.
Rượu thịt được bày biện cùng với rất nhiều chén đũa.

Thật may vì đã học xong cách dùng đũa, Hirio thầm mừng trong lòng.
Sau một lúc ăn uống no say, Hirio cầm ly rượu lên và nhìn xuống dòng người đang đi lại phía dưới, ánh mắt cậu đảo lên nhìn thẳng vào Hà thanh chi đang có một vệt đỏ trên mặt len lén nhìn cậu.
“Có chuyện gì sao Thanh Chi tiểu thư?”
Hirio không biết cô gái này bao nhiêu tuổi, nhưng theo cảm giác của cậu thì chắc cô ấy chỉ tầm 20 hoặc hơn mà thôi.

Trông cô ấy rất trẻ.
“Huynh không cần gọi ta là tiểu thư đâu, chỉ cần Thanh Chi là được rồi.”
Ánh mắt cô lảng sang hướng khác và nói nhỏ.
Hirio cười cười và gật đầu.
“Vậy Thanh Chi cũng chỉ cần gọi ta là Tư Không được rồi, công tử gì đó ta nghe không quen!”
Hirio vẫy vẫy tay như thể xua đi một cái tên đang lơ lửng trên đầu cậu.
“ V-vậy Tư Không huynh thuộc Hàn gia sao?”
“Hàn gia?”
Hirio cố lục lọi trong đầu một chút thông tin nhỏ nhoi, nhưng do cậu thường xuyên vào rừng tu luyện nên thông tin cậu cũng chẳng có bao nhiêu.
“Hàn gia nằm ở Tứ vô thành, cũng là gia tộc cai quản khu vực đó.”
Daint nói.
“Ồ...”
“Mặc dù chúng tôi có họ Hàn nhưng chắc chắn là không liên quan gì đến Hàn gia đó!”
Hirio nói, cậu cũng nhìn thấy một biểu cảm thả lỏng của Thanh Chi.
“Vậy hai người là tán tu?”
“Ừ, đúng vậy!”
Daint đáp lời.
Tán tu là từ dùng để chỉ những cá nhân tu luyện độc lập không thuộc gia tộc hay tông môn nào.
“V-vậy hai người có...!hứng thú gia nhập Hà gia không?”

Đúng những gì Hirio nghĩ, cậu chỉ hơi bất ngờ vì Thanh Chi không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chiêu mộ bọn họ, dù gì thì hiện tại cũng chỉ có cô ấy biết cậu và Daint là tu tiên giả.
“Rất cảm kích lời mời của Thanh Chi tiểu thư, nhưng huynh đệ chúng tôi đã quen sống tự do, không thích cảm giác bị gò bó.”
Daint nói, anh cũng lắc đầu nhè nhẹ.
“Sẽ không đâu, chỉ cần hai người đồng ý thì mọi điều kiện chúng tôi đều sẽ đáp ứng!”
Thanh Chi gần như chồm người dậy, ngực cô va vào bình rượu và làm nó đổ nhào.
“A...”
Daint chụp lấy bình rượu và nhanh chóng để lại trên bàn, ánh mắt anh có chút dao động.
“Này Hirio...”
Daint thì thầm với Hirio.
“Cảnh vừa nãy làm anh có chút lung lay rồi đấy!”
Hirio xoa xoa cằm và gật đầu.
“Quả thật có chút làm người ta phải đắn đo.”
“Giờ sao?”
“Hà gia tuy là gia tộc huyền nhị cấp nhưng cũng là gia tộc chuyên về dược liệu, rõ ràng chúng ta có khá nhiều lợi ích, nhất là...”
Hirio ngưng câu nói của mình, cậu hướng mắt về Thanh Chi đang bối rối và nói.
“Không biết Thanh Chi đã có hôn ước chưa?”
Hirio không phải có ý đồ gì với Thanh Chi, cậu chỉ muốn giúp Daint tìm được một chỗ để có thể sinh sống, phần cậu thì Hirio vẫn thích tự do tu luyện.

Hơn thế nữa, thâm tâm Hirio đã có một bóng hình nhỏ xinh mang mái tóc ngắn màu tím ngọc.
“C-chưa, nhưng nếu đó là điều hai vị muốn thì Thanh Chi sẽ đáp ứng.”
Thanh Chi đỏ mặt và cúi đầu xuống lí nhí.
Hirio đưa ánh mắt nhìn về phía Daint và giơ ngón cái lên.
Cậu biết rõ Daint chỉ đang đùa, mặc dù có vẻ như Thanh Chi đã tin rằng đó là thật.

Nhưng cũng chẳng sao cả, Daint là người tuy rằng khá chậm chạp nhưng cũng là người rất có tình cảm, không phải là người xấu xa gì.
Bản thân Hirio cũng đang là một người nay đây mai đó, chẳng hề có một mục tiêu phấn đấu cụ thể nào cả, chẳng thể vì thế mà cậu cứ cố giữ Daint bên cạnh để người anh em của mình ở chung tình trạng nửa vời này được, cả hai cũng đã gần 30 tuổi, cũng đều ở tuổi có thể lập gia đình cả rồi.
“Được, nhưng chúng tôi sẽ không tham gia cùng lúc!”
Daint nói, anh chỉ ngón cái vào Hirio.
“Thằng nhóc này còn có việc cần phải hoàn thành, có lẽ sau khi nó làm xong việc có thể suy tính đến việc gia nhập sau!”
Hirio hơi chút cảm động, đó cũng là những lời cậu định nói.
“Được, vậy thì sáng mai Hà gia chúng tôi sẽ cho người đến đón Thu Sinh Huynh!”
“Ừm.”
Daint khoanh tay và gật đầu, Thanh Chi cũng đứng dậy rời đi.
“Chú mày vẫn định quay về Serbia sao?”
“Việc cần làm thôi.”
Hirio cụng ly với Daint, cậu thở dài ngao ngán.

“Cuộc sống nơi đây không tuyệt hay sao? Sự thật có quan trọng đến mức đáng để đánh đổi tương lai của mình không chứ?” – Daint.
“Không đáng, nhưng nó vẫn sẽ là vết nhơ” – Hirio.
“Từ khi nào chú mày lại quan tâm danh dự như thế vậy? Không phải vì Aria và mẹ mi vẫn đang ở đó hay sao? Tưởng anh mày không biết à?” – Daint.
Hirio lắc đầu cười khổ.
“Aria không nằm trong tầm với của tôi đâu, anh biết mà?”
“Thế thì chú mày chỉ cần tu luyện đến mức đủ mạnh là được?”
Daint thong dong nói.
“Để sau đi, Đạo tâm của tôi vẫn chưa hình thành, việc tu luyện đã gần như đứng tại chỗ một thời gian rồi.”
“Anh nhớ Atthy từng nói về việc bồi dưỡng Đạo tâm rất chậm chạp, có thể sẽ tốn thời gian dài đấy!”
Daint rót thêm rượu vào ly cho Hirio.
“Ừm, tôi cũng đang định đi về phía bắc rừng Matic để tìm kiếm vài thứ” - Hirio.
“Gì?” – Daint.
Hirio nhìn quanh để đảm bảo an toàn, cậu đưa cho Daint xem một tấm địa đồ nhỏ cỡ lòng bàn tay.
“Vương mộ?”
Daint giật mình, anh gõ gõ ngón tay lên bàn.
“Một mình chú mày đi có phải quá nguy hiểm hay không?”
“Cứ coi như hình thức tu luyện Đạo tâm đi, cứ an nhiên tu luyện cũng chẳng có kết quả là bao.”
Hirio nhún vai, cậu cất nhanh tấm địa đồ vào nạp giới.
“Được, miễn chú mày đừng chết dí ở trong cái mộ đó luôn là được rồi.”
“Ừm.”
Hirio ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm, chỉ có vài ngôi sao đang sáng tạo nên một khung cảnh ảm đạm trước mắt.
“Đến khi mi chui về thì chắc chắn anh mày cũng sẽ đột phá cao hơn cho mà xem.”
Daint cười lớn và vỗ vào lưng Hirio một cú đau điếng.
“Anh ráng mà làm ăn cho tốt vào, cũng không còn con nít nữa đâu mà suốt ngày lông bông.”
Hirio cũng cười cười và đấm lại vào vai Daint một cái thật mạnh.
“Ái chà, tu tiên giả thì quan trọng gì tuổi tác, đúng không?”
Daint chống tay ngang hông và cười lớn, Hirio cũng bật cười theo.

Sáng hôm sau cậu chính thức rời đi nên hôm nay cũng có thể coi như tiệc tạm chia tay của hai người.
“Đừng chết nhé!”
“Anh cũng đừng chết đấy!”
Hirio và Daint cùng gật đầu và tiếp tục ngồi xuống uống rượu, cả hai uống đến tận khuya mới rời đi.

Hirio ban đầu dự định sẽ về trọ nghỉ ngơi nhưng cậu lại đổi ý giữa đường và đi thẳng vào rừng Matic, Daint cũng chỉ tặc lưỡi mặc kệ Hirio và bỏ về..