Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 115-116: 115: Ghé Thăm Minh Sơn Môn - 116: Tiên Huyệt Tông




115: Ghé Thăm Minh Sơn Môn


“Con không có nói thế!”

“Rồi rồi, cha biết mà.”

Gã trung niên cười nhẹ và xoa đầu đứa trẻ đang làm nũng trong lòng mình, cậu mỉm cười tươi như thể đứa trẻ và đôi mắt có chút hạnh phúc nhưng vẫn chứa chấp phần nào đó buồn bã xen lẫn vào đó.

Đôi mắt đã xuất hiện nếp nhăn khẽ nheo lại, một hơi thở dài được gã lén đưa ra.

Cái đầu nghiêng nhẹ sang một bên và cơ thể cũng ngả dài ra băng ghế phía sau.

“Kể từ ngày đó, cũng đã hơn 30 năm rồi.”

“Có lẽ huynh chẳng còn nhớ đệ là ai đâu nhỉ?”

Nói thầm với chính mình, gã trung niên nhắm nhẹ mắt lại và cơ thể có chút thả lỏng như thể đang rất mỏi mệt.

“A! Người cao lớn!”

Thằng nhóc vẫn đang ngồi trên đùi gã cười lớn, và một luồng gió thổi mạnh khiến gã nhanh chóng bật người dậy và mở rộng mắt mình.

“Ai?”

Khí tức Chi nhân cảnh đỉnh phong nhanh chóng tuôn trào, với tình hình hiện tại của Miqdeni thì Chi nhân cảnh đỉnh phong chính là một cảnh giới có thể coi vào hàng trung lưu của đa số các vùng dân cư.

Nhưng chẳng có ai trong tầm nhìn của gã, đôi mắt lướt nhanh một vòng và dừng lại ở thằng nhóc vẫn đang cười rất tươi trong vòng tay mình.

“Người cao lớn ở đâu vậy, con trai?”

Gã hỏi.

“Trên trời!”

Nhóc con chỉ tay về phía bầu trời, và gần như ngay lập tức một cảm giác áp lực nặng nề đè nặng lên linh hồn gã. Thậm chí ngay cả việc ngước nhìn lên trên cũng chẳng thể làm được.

“Tiền bối nếu có chuyện tìm Hoàng Nghi ta cũng có thể nói thẳng, không cần phải làm ảnh hưởng đến trẻ con.”

“Vậy sao?”

Chất giọng trầm ấm của Hàn Tư Không vang lên, nhưng Hoàng Nghi vẫn như cũ rất căng thẳng. Cậu không nhớ là bản thân đã đắc tội với ai, và chuyện gì đã khiến cho một tu tiên giả mạnh mẽ đến thế tìm đến mình.

Không lẽ là người của nàng?

“Ngước mặt lên.”

Hàn Tư Không chậm rãi nói, cậu đã cố giảm khí tức Lý nhân cảnh hậu kỳ của mình đến mức tối đa, nhưng có vẻ như cách biệt cảnh giới quá lớn vẫn đủ khiến Hoàng Nghi luôn trong tình trạng bị áp chế gắt gao.

Cũng đúng, bởi vì sự phân biệt đẳng cấp sức mạnh của từng cảnh giới là rất lớn. Hàn Tư Không vẫn nhớ thời điểm cậu đang là Chi nhân cảnh đỉnh phong cũng chẳng thể chiến thắng người có cùng cấp độ bởi vì đối phương có nhiều Tiên pháp hơn mình.

Hiện tại tuy rằng nhờ vào Hỗn Độn Chân Tâm nên cảnh giới tăng tiến đối với Hàn Tư Không là rất nhẹ nhàng, nhưng nếu gặp người đồng cấp thì nhiều khả năng cậu vẫn phải ngậm lấy thất bại về mình. Kinh nghiệm chiến đấu cùng việc có hai căn nguyên cũng chỉ là một sự trợ giúp rất ít ỏi về mặt thực lực. Tiêp thuật cùng Tiên pháp mới chính là thứ sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ về chiến lực hơn.

“Đã lâu như thế, nhưng đệ vẫn không mấy thay đổi nhỉ?”

“Hả?”

Hoàng Nghi giật mình, cậu rất nhanh ngước đầu nhìn về phía bầu trời và đôi mắt nhanh chóng được bao phủ bởi sự kinh ngạc cùng một tầng nước mắt dày.

“Daint huynh!”

“Đã lâu không gặp.”

Hàn Tư Không mỉm cười và chậm rãi hạ xuống, cậu nhìn quanh một lượt nơi này và gật đầu hài lòng.

Đây là một vị trí khá gần với cổng làng, và dù cho nơi đây chỉ là một ngôi làng nhỏ thì nó vẫn có mật độ dân cư khá cao, dù rằng cũng chỉ có chưa đến mười tu tiên giả đang tồn tại ở nơi đây.

Hàn Tư Không vẫn có thể tìm đến khí tức của Hoàng Nghi cũng bởi vì cảnh giới của cậu chưa nhảy ra khỏi Chi nhân cảnh. Nếu Hoàng Nghi đã đột phá lên Tâm nhân trong 30 năm kia thì nhiều khả năng Hàn Tư Không phải tốn thêm chút ít sức lực mới có thể tìm đến cậu.

“Huynh ngồi đi.”

Bỏ nhóc con xuống và nhanh chóng kéo ghế cho Hàn Tư Không, Hoàng Nghi rưng rưng đôi mắt và nụ cười cũng vô thức hiện hữu trên khuôn mặt đã chuyển dần thành già nua.

“Đã hơn 30 năm rồi, cuối cùng cũng gặp lại huynh.”

“Thật bất ngờ là đệ không tốn quá nhiều thời gian để nhận ra ta đấy.”

Hàn Tư Không cười cười, đây chính là người bạn đầu tiên cậu gặp được sau khi trở lại dòng thời gian này. Thật may vì Hoàng Nghi vẫn đang rất ổn.

“Bởi vì huynh chẳng có bất kỳ thay đổi nào cả, dù rằng thời gian đã biến đệ trở thành thế này.”

Hoàng Nghi rót nhanh một ly trà nóng, cậu mỉm cười và hai tay có chút run run.

“Đệ đã… trưởng thành hơn rất nhiều.”

“Cũng chẳng tốt như huynh nói đâu.”

Cười nhẹ đáp trả câu tán thưởng của Hàn Tư Không, Hoàng Nghi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ và thở dài.

“Đệ cứ sợ rằng huynh đã bị cuốn vào Đại diệt chủng hay chiến tranh liên minh, nhưng có vẻ huynh đã đi đến một nơi đủ xa để không dính líu gì đến những chuyện này.”

“Chuyện gì đã xảy ra trong những năm này?”

Hàn Tư Không đặt cốc trà xuống bàn và hỏi, đây cũng là chuyện mà cậu quan tâm nhất vào lúc này. Thông tin hệ thống đưa ra chỉ là một dạng thống kê và các số liệu, nếu có thể nghe được từ những người đã từng chứng kiến thì sẽ hiểu rõ hơn về các sự kiện.

“Vậy là huynh thực sự không dính dáng gì đến.”



“Được thôi, đệ sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của huynh.”

Hoàng Nghi ngồi thẳng lưng và nghiêm túc nhìn thẳng vào Hàn Tư Không, cậu đã chẳng còn nét thơ ngây hay non nớt ở quá khứ. Hiện tại chỉ còn một Hoàng Nghi già dặn và trưởng thành.



“Đó là tất cả.”

“Ừm.”

Hàn Tư Không xoa cằm và trầm tư trong giây lát, cậu đã có thể phần nào nắm rõ tình hình của Miqdeni trong 30 năm qua. Và cũng không ngoài dự đoán khi đa phần các sự kiện đều có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến Hỗn Độn Chân Tâm đang kiểm soát thân xác Hàn Tư Không.

Có thể tạm thời sắp xếp các sự kiện theo đúng mốc thời gian kể từ lúc Hàn Tư Không vừa rời đi không lâu.

Tôn gia được xác nhận là đã bị huỷ diệt, các thành viên may mắn sống sót của Tôn gia đã gia nhập vào Tiên Huyệt Tông và được Liễu gia đảm bảo bình an. Nhưng vài năm sau đó thì các cuộc chiến xung đột giữa Serbia và Miqdeni diễn ra ngày càng nhiều tại cánh rừng Mantic – cũng đồng thời là nơi Hỗn Độn Chân Tâm tồn tại.

Rất nhiều quân lính Serbia bị giết cùng các tu tiên giả và quân đội Miqdeni, và người giao quyền lãnh đạo cho chiến trận lại là công chúa Kim Tố Anh. Nàng mang theo một nhóm quân được tạo thành từ hàng ngũ tu tiên giả trải dài từ cảnh giới Chi nhân sơ kỳ cho đến Khí nhân cảnh hậu kỳ. Nhưng dường như đã xảy ra chuyện gì đó nên nhóm hội này hoàn toàn bị diệt, Kim Tố Anh may mắn sống sót nhờ vào sự cứu giúp kịp thời của hộ vệ riêng của nàng – Đạo nhân cảnh trung kỳ.

Ngay sau sự kiện đó, một cuộc chiến tự nhiên được hình thành trong suốt 12 năm. Vô số sinh mạng cũng bị cuốn theo và hàng trăm nghìn người đã phải bỏ mạng tại rừng Mantic.

Cho đến hơn mười bốn năm trước, một vị tu tiên giả với niên hiệu là Viêm Diên Chân Quân lần đầu xuất hiện tại cuộc chiến. Nhưng ngay khi chiến đấu bắt đầu thì người ta lại chứng kiến một đường kiếm mạnh mẽ đến mức xé toạc cả vùng trời rừng Mantic, khiến cho nơi đây mất đi khái niệm ngày đêm trong hơn 10 năm dài.

Vị Viêm Diên Chân Quân cũng không còn bất kỳ thông tin nào, có nhiều lời đồn rằng ngài ấy đã chết bởi lưỡi kiếm. Nhưng cũng có người cho rằng ngài đã toàn thắng và quay về bế quan tu luyện.

Có vài đợt tấn công mạnh mẽ của tu tiên giả hướng về các nước lân cận với ý đồ bành trướng lãnh thổ Miqdeni, nhưng bằng cách nào đó mà cuộc chiến đó lại chẳng diễn ra.

Sau đó là một thời kỳ của tu tiên giả, số lượng tu tiên giả đột ngột tăng một cách chóng mặt. Vô luật thành từng chỉ có tối đa vài trăm đến một nghìn tu tiên giả cũng nhanh chóng lên con số hàng trăm nghìn.

Tổng cộng chỉ trong vòng 6 năm, số lượng tu tiên giả của Miqdeni lần đầu tiên cán mốc một triệu cá nhân.

Lại thêm 4 năm với rất nhiều cuộc chiến lớn nhỏ, Vô luật thành cũng bị huỷ và ngay sau đó được xây dựng lại với tên mới là Hoang thiên thành. Một kẻ được đồn thổi là Ác Ma trấn giữ rừng Mantic với cái tên Hắc Diệt Nhân Diện, hắn cũng được nhiều người tin rằng mình chính là hiện thân của thần linh để cân bằng lại Nhân giới.

Nhưng sau hơn ngần ấy năm, chẳng có bất kỳ chuyện gì xảy ra sau sự kiện Đại diệt chủng tu tiên giả nữa cả.

Hiện tại số lượng tu tiên giả đã trở nên còn thưa thớt và ít hơn cả thời kỳ trước, thậm chí Minh Sơn Môn tuy vẫn tập hợp rất nhiều tu tiên giả nhưng lại chỉ còn chưa đến trăm người.

“Cũng nhờ thế mà những kẻ tầng đáy xã hội như đệ mới có cơ ngơi như ngày hôm nay.”

“Nếu không phải Tiên Huyệt Tông đang quá thiếu nhân lực thì còn lâu họ mới lãng phí tài nguyên cho kẻ như đệ, nhưng dù thế thì đệ cũng chỉ có thể tiếng đến Chi nhân cảnh đỉnh phong mà thôi.”

Hoàng Nghi có chút chua chát nói, cậu nhớ về khoảng thời gian gần như là sung sướng nhất đời mình khi được Tiên Huyệt Tông cố gắng bồi dưỡng. Đơn giản là vì bồi dưỡng một kẻ đang ở sẵn Chi nhân cảnh sẽ nhanh và tiết kiệm tài nguyên hơn là bắt đầu từ kẻ chưa khai mở căn nguyên.

Nhưng thiên phú tệ hại của Hoàng Nghi cũng chẳng thể thay đổi, cậu chỉ có thể nhìn từng vị sư huynh, sư muội thăng tiến và bản thân cũng luôn ở vị trí cuối cùng.

Cho đến một ngày cậu được gọi tham gia chiến trường và may mắn đào thoát khỏi cuộc chiến, tìm kiếm một cuộc sống riêng cho bản thân mình. Lúc này Hoàng Nghi mới có thể cảm nhận bản thân đang thực sự sống.

“Đây là con trai đệ sao?”

Hàn Tư Không mỉm cười nhìn vào đứa bé đang ôm chặt cánh tay Hoàng Nghi, cậu cảm nhận được nhóc con này có chút dao động của năng lượng và dường như có khả năng khai mở căn nguyên.

“Ừm. Đệ lấy vợ cách đây vài năm và đây là đứa đầu tiên, nó chỉ mới 3 tuổi hơn mà thôi.”

“Ta có thể hỏi về mẹ nó chứ?”

“Không phải nàng ấy, huynh thừa biết mà.”

Hàn Tư Không im lặng, cậu đúng thật là không ngạc nhiên với câu trả lời của Hoàng Nghi. Nhưng dù sao thì bản thân Hàn Tư Không cũng có mong muốn ghép đôi Khương Hi với Hoàng Nghi, dù rằng bản thân thiếu sót khá nhiều, nhưng Hoàng Nghi chính là mảnh ghép phù hợp nhất với nàng.

“Nàng đã trở thành đệ tử chân truyền của Liễu An, hiện tại thân phận lại là Khương Hi thánh nữ của Tiên Huyệt Tông. Còn đệ là thứ gì chứ?”

“Đúng là những gì đệ sẽ nói.”

Hàn Tư Không gật đầu, cậu nhắm nhẹ mắt lại và bắt đầu chìm dần trong dòng suy nghĩ.

Bản thân Hàn Tư Không đang muốn xây dựng một gia tộc, hoặc ít nhất một tông môn dành cho những người cậu từng nợ, từng quan tâm đến. Và Hoàng Nghi chắc chắn cũng sẽ có trong danh sách đó.

Chỉ là…

Đôi mắt quét nhẹ vào Hoàng Nghi, Hàn Tư Không lắc nhẹ đầu.

Đệ ấy đang có cuộc sống viên mãn, bản thân mình không nên kéo Hoàng Nghi vào chuyện này. Cho đến khi xác nhận bản thân không có kẻ thù thì có thể thử mời đệ ấy gia nhập cũng không muộn.

“Vậy thì, trước hết… Ta có thứ này cho đệ.”

[Thông tin: Tẩy Cốt Đan – 7 viên]

Một viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay Hàn Tư Không và lơ lửng giữa hư không, nó lan toả ra không khí một mùi hương thơm ngát của dược liệu và phát sáng óng ánh một màu vàng kim đẹp đẽ.

“Đây là?”

“Tẩy cốt đan, nó sẽ giúp đệ tái tạo thiên phú cùng tăng cường tốc độ tu luyện.”

Hàn Tư Không chỉ nhớ chút ít thông tin về loại đan dược này, dù sao thì ở quá khứ cậu cũng chỉ biết đến thế mà thôi.

“Huynh chưa bao giờ là một người đơn giản cả.”

Hoàng Nghi mỉm cười và tiếp nhận viên đan dược, cậu cũng không tỏ ra khách sáo. Bản thân huynh ấy đã có thể lấy ra loại đan dược thế này thì chứng tỏ bản thân không hề cần đến nó rồi, hoặc là huynh ấy đang sở hữu rất nhiều loại đan dược này.

Vì thế, không cần phải giả vờ khách sáo làm gì.

Hàn Tư Không gật đầu hài lòng, cậu nhìn lướt qua căn nhà gỗ của Hoàng Nghi và chậm rãi nói.

“Gửi lời chào của ta với nương tử của đệ nhé.”

Giọng nói Hàn Tư Không vẫn ở đây nhưng chiếc ghế lại hoàn toàn trống trơn, cậu hoàn toàn biến mất với không chút tiếng động nào. Để lại Hoàng Nghi với đôi mắt mở to và cái miệng cũng vô thức thả rộng.



“Huynh đúng là quái vật mà.”



Không khí luân chuyển, từng dòng năng lượng được chắt lọc thông qua Đạo tâm và chuyển vào căn nguyên không ngừng. Cơ thể cũng được cường hóa một cách chậm rãi và chắc chắn, tâm niệm vẫn đang trong quá trình ngày càng cường đại lên.

Thời đại của tu tiên giả dường như đã đi đến đoạn cuối cùng, nhưng rất nhiều người vẫn chưa hề từ bỏ giai đoạn hưng thịnh đó, họ đang cố gắng bám víu vào một niềm hi vọng xa vời – rằng thế hệ tiếp theo có thể vực dậy cả một lịch sử.

Không để tu tiên giả trở thành một giai thoại, phần lịch sử này sẽ không trở thành một truyền thuyết. Nó vẫn sẽ sống mãi.

Bầu trời trong xanh mát mẻ, một dáng người cao gầy với gương mặt có phần khôi ngô và mái tóc đen dài được cột cao. Hắn là một tu tiên giả đang trong giai đoạn tu luyện, và đồng thời nhiệm vụ hắn được giao cũng là trở thành một lớp bảo vệ tại nơi đây.

Bảo vệ Minh Sơn Môn khỏi các thế lực ngoại lai, có thể là các chủng loài bán nhân khác, ma thú, hoặc đơn giản là các tu tiên giả không thuộc về Minh Sơn Môn mang theo dự định không lành khi đến đây.

Một thanh trường kiếm màu xanh biếc cắm trên thân cây gần đó, lưỡi kiếm sắc bén được chạm khắc tinh tế và trên đó có dòng chữ “Kim Thiên Tâm” sáng loáng.

Kim Thiên Tâm vừa là tên thanh kiếm, vừa là tên của hắn. Kể từ khi Minh Sơn Môn tái thiết lập sau sự kiện Đại diệt chủng thì tứ đại gia tộc cũng hoàn toàn hợp nhất về Tiên Huyệt Tông.

Hiện tại Minh Sơn Môn chỉ còn duy nhất một tông môn chính là Tiên Huyệt Tông, nhưng các gia tộc nhỏ thì vẫn còn khá nhiều rải rác xung quanh.

Cũng giống như suy nghĩ của tất cả những kẻ khác, dù là tông môn hay gia tộc cũng đặt nặng sức ảnh hưởng của tu tiên giả lên mức cao nhất, đó cũng là lý do họ cử những cá nhân thuộc tầng lớp cao nhất chỉ để canh giữ cho thế hệ trẻ có đủ không gian phát triển.

“Chuyện gì?”

Kim Thiên Tâm rít một hơi sương lạnh và chậm rãi mở mắt, hắn liếc nhẹ vào người vừa len lén xuất hiện trước mặt mình.

“A! Huynh trưởng đúng là cường đại, ta đã rất cẩn thận tiếp cận nhưng huynh vẫn có thể phát giác dễ dàng.”

Chất giọng ngọt ngào vang lên, một mùi hương thơm mát chui vào mũi Kim Thiên Tâm và hắn bỗng có chút nghẹn trong cuống họng mình.

Thân ảnh nhỏ nhắn trước mắt hắn đang khoác trên mình một bộ váy dài màu xanh lam, làn da trắng sáng sạch sẽ cùng với gương mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ xinh và mái tóc bồng bềnh màu mận chín.

Khí chất tuy rằng không quá kiều diễm nhưng lại mang lại cảm giác rất thuần tuý, nàng là một trong những thiên tài của thế hệ trẻ - cũng chính là niềm hy vọng cho tu tiên giới vào thời điểm này.

Tuyết Hương Lan là tên của nàng, một đôi vòng tay màu trắng như tuyết khẽ rung lắc nhẹ và nụ cười xinh xắn vẽ lên khuôn mặt nàng.

“Hương Lan sư muội không nên ra ngoài này, đây là vùng tiếp giáp chiến trường.”

Kim Thiên Tâm cố không để giọng nói của mình có chút dao động, nhưng hắn cũng không khỏi thở dài trong lòng vì vị sư muội có bản tính tinh nghịch này.

“Chiến trường gì chứ? Cũng đã hơn mười năm rồi, nhóm tiền bối và các sư huynh cũng quá mức cẩn thận rồi đó.”

Tuyết Hương Lan bĩu môi và ngạo nghễ bước đi, nàng dường như đang có ý định tiến ra khỏi Minh Sơn Môn.

Xoạt!

Kim Thiên kiếm rời khỏi thân cây và phóng thẳng đến trước mặt Tuyết Hương Lan rồi dừng lại trước mặt nàng.

“Mong sư muội hiểu cho ta, hãy trở về. Chăm chỉ tu luyện.”

“Tu luyện! Tu luyện! Bọn muội tu luyện mỗi ngày cũng sắp điên rồi!”

Tuyết Hương Lan không ngừng lại mà thậm chí còn tăng tốc, khí tức Chi nhân cảnh trung kỳ bộc phát dữ dội và cơ thể nàng bật mạnh về trước.

“Đúng thật là…”

“Không muốn!”

Kim Thiên Tâm lắc nhẹ đầu và nhìn vào Tuyết Hương Lan đang bị trói bởi một chuỗi dây năng lượng, hắn chỉ cảm giác bản thân đã trở thành người trông trẻ chứ không còn là tu tiên giả nữa rồi.

“Sư muội còn quá yếu, chưa đủ sức để nhìn ngắm thế giới bên ngoài đâu. Hãy trở về chăm chỉ tu luyện đến khi bản thân đầy đủ thực lực, lúc đó ta sẽ rất sẵn lòng mở cổng.”

“Hiện giờ muội đã đột phá đến Chi nhân cảnh trung kỳ, huynh còn lo lắng gì nữa cơ chứ?”

Tuyết Hương Lan càng dẫy dụa mạnh hơn, nhưng sợi dây năng lượng của Kim Thiên Tâm cũng không dễ phá đến thế.

“Chi nhân cảnh trung kỳ có thể là thuộc nhóm tu vi cực cao trong thế hệ của muội, nhưng thế giới bên ngoài có những tồn tại mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ít nhất phải đạt đến Tâm nhân cảnh hậu kỳ thì ta mới có thể cho phép.”

“Tâm nhân cảnh hậu kỳ? Sư huynh không phải là muốn muội sao khi trở thành bà lão thì mới cho muội ra ngoài chứ?”

Kim Thiên Tâm lắc đầu, hắn hiện tại cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi. Với thiên phú của Tuyết Hương Lan thì nàng thậm chí có thể đạt đến Trí nhân cảnh giới trước tuổi bốn mươi. Đó là chưa tính đến trường hợp nàng phục dụng đan dược để đề thăng cảnh giới.

“Tóm lại là không!”

Cổ tay xoay nhẹ, Kim Thiên Tâm quăng Tuyết Hương Lan bay thẳng vào phía trong và lần nữa ngồi xếp bằng lại.

Thế hệ trẻ hiện tại hoàn toàn chẳng nhận thức được sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài, cũng bởi vì lãnh đạo Minh Sơn Môn hiện tại đã cho phong bế hoàn toàn và không hề có sự giao thiệp với bên ngoài.

Bản thân Kim Thiên Tâm cũng có mong muốn được nhìn thấy thế giới bên ngoài, hắn cũng muốn bản thân được va chạm và ma luyện với những kẻ mạnh khác. Nhưng hiện tại vẫn chưa thể được.

“Sư huynh…”

Tuyết Hương Lan rên rỉ, nàng thật lòng đang cảm thấy rất bí bách. Cảm giác như thể bản thân bị giam lỏng và mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lại việc tu luyện nhàm chán.

“Không được!”

“Có gì đó!”

Kim Thiên Tâm lập tức biến sắc, hắn đứng thẳng dậy và ánh mắt nhìn chằm chằm về một phương trời rộng lớn.

Có gì đó rất khủng khiếp đang di chuyển đến đây.

Khí tức này, tu tiên giả!


116: Tiên Huyệt Tông


Kim Thiên Tâm lập tức biến sắc, hắn đứng thẳng dậy và ánh mắt nhìn chằm chằm về một phương trời rộng lớn.
Có gì đó rất khủng khiếp đang di chuyển đến đây.
Khí tức này, tu tiên giả!
Và cảnh giới hoàn toàn cao hơn hắn!
Kim Thiên kiếm bay về tay, Kim Thiên Tâm lao thẳng lên bầu trời và một luồng khí lạnh bắn thẳng về phía hắn.
Oành!!!
“Lùi lại!”
Kim Thiên kiếm được bao bọc bởi một lớp băng bị đánh bay đi một đoạn dài, trên bầu trời hiện lên một thân ảnh cao to với mái tóc đen dài xõa tung bay trên nền gió.
“Tiền bối tu vi không hề thấp, cũng không mang theo sát khí, tại sao lại cố gắng xâm nhập vào phạm vi Minh Sơn Môn này.”
Kim Thiên Tâm thẳng lưng nói lớn, hắn là một tu tiên giả Trí nhân cảnh hậu kỳ đang có nhiệm vụ cai quản khu vực biên giới Minh Sơn Môn, và một kẻ tu tiên giả xa lạ với khí tức hoàn toàn áp đảo hắn đang tiến vào khu vực này, bỏ qua toàn bộ những lời cảnh báo và dường như có dấu hiệu muốn gây sự.
Đây không thể nghi ngờ là một sự khiêu chiến trắng trợn, chưa kể đến việc tại nơi đây đang có một vị sư muội thuộc thế hệ tiềm năng của Minh Sơn Môn.
“À thì…”
Hàn Tư Không vuốt nhẹ trán mình, cậu cũng không thể nói rằng bản thân ghét bị hỏi tới hỏi lui nên mới chọn cách bay thẳng vào Minh Sơn Môn được.

Hiện tại dường như đối phương đang hiểu lầm rằng cậu tới để gây chiến thì phải.
Hiện tại Hàn Tư Không cũng có chút ngứa ngáy tay chân, cậu muốn thử sức xem bản thân hiện tại đang sở hữu lực lượng mạnh đến thế nào, nhưng đối phương cũng chỉ là Trí nhân cảnh hậu kỳ mà thôi.

Hiện tại Hàn Tư Không lại cao hơn quá nhiều, không thể thử với người này được.
Không biết nơi đây hiện tại có ai cùng cảnh giới với cậu để có thể kiểm nghiệm bản thân hay không.
Mắt nhắm chặt, thần thức trải mạnh ra và toàn bộ Minh Sơn Môn đều bị cậu quét ngang một lượt.
Có khoảng bốn luồng khí tức mạnh mẽ phản ứng lại với Hàn Tư Không, nhưng cao nhất cũng chỉ là Đạo nhân cảnh trung kỳ mà thôi.
Minh Sơn Môn hiện tại chỉ còn lại những cá nhân này thôi sao.
Hai tay giơ cao lên trước mặt, Hàn Tư Không bóp chặt vào không gian và từng cơn gió rít mạnh mẽ dần dần xuất hiện.
“Không ổn!”
Kim Thiên Tâm hét lớn, hắn vung tay và lực lượng toàn diện của Trí nhân cảnh hậu kỳ tuông thẳng ra ngoài.

Hắn phải dùng cả sinh mạng để ngăn cản kẻ này.
Èo! Èo! Èo!
Không gian bị bóp méo một cách khó coi và Hàn Tư Không vẫn đứng rất ung dung giữa hư không, cậu đưa mắt nhìn xuống và rất nhanh trông thấy một dáng người nhỏ nhắn đang run rẩy không ngừng phía dưới nền đất.
“Chi nhân cảnh trung kỳ?”
Cũng không quá tệ đối với một cô bé còn rất trẻ tuổi như thế, tu vi này có thể nói lên rằng nàng là một thiên tài thứ thiệt về mặt tu luyện.
Cảnh giới Lý nhân đã thuộc về một đẳng cấp khác hẳn những tu tiên giả khác, giờ đây Hàn Tư Không đã có thể nói rằng bản thân cậu không còn thuộc về thế giới phàm trần nữa.


Áp lực của Eilrine đã phần nào chẳng thể ảnh hưởng được đến cảnh giới này nữa, và giờ đây tuổi thọ cùng cơ thể cậu đã chuyển biến trở nên ngang hàng với bán nhân level 8 – một cấp độ rất cao đối với cả những bán nhân loại sinh sống tại Eilrine.
Ngưng dòng suy nghĩ trong vài giây, Hàn Tư Không hướng mắt về người đang rất chật vật chống đỡ với đòn vừa rồi từ cậu.
“Nếu tiền bối ngài có vấn đề gì với Minh Sơn Môn, có thể tìm đến các trưởng lão cao tầng nơi đây.

Cũng không nhất thiết phải hạ mình ra tay với những kẻ thấp kém như bọn ta.”
“Ồ?”
Hàn Tư Không cau nhẹ mày lại, cậu đã lan tỏa thần thức tác động vào những trưởng lão cao tầng ở nơi sâu Minh Sơn Môn nhưng lại chẳng có bất kỳ ai đáp trả.

Điều đó cũng có thể coi là bọn họ đang sợ hãi? Hay là đang có kế hoạch gì đó?
Bản thân cậu đến đây với mong muốn tìm hiểu tình hình tại đây, từ đó tìm cách giúp đỡ những người xứng đáng.

Dù sao Hàn Tư Không cũng rất muốn nhanh chóng tống khứ đi 18 đơn vị vật phẩm còn tồn tại nơi không gian lưu trữ kia.
Cũng không thể để cho những người ở đây biết được dự định đó của cậu, vì thế nên cách tốt nhất là tập hợp một hội nhóm đông đủ các cá nhân xứng đáng lại với nhau.

Và đó cũng sẽ trở thành nơi Hàn Tư Không có thể dùng để tựa lưng mỗi khi mệt mỏi với thế giới bên ngoài kia.
Cậu đang mong muốn thành lập một nơi chốn, không phải chính đạo, cũng chẳng phải ma đạo.

Chỉ là tập hợp những kẻ sống vì lý tưởng của bản thân mình.
Và nơi đó sẽ là nhà của chính cậu.
“Sư huynh…”
Tuyết Hương Lan run rẩy trong lời nói, nàng thậm chí còn chẳng đủ sức để đứng thẳng người mà phải quỳ rạp dưới nền đất dơ bẩn.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận nguồn uy áp thậm chí còn mạnh mẽ hơn các trưởng môn có tu vi Khí nhân cảnh đỉnh phong của Minh Sơn Môn, ngay cả trong Tiên Huyệt Tông cũng chưa từng xuất hiện áp lực khủng bố đến thế này.
Đây chính là minh chứng cho thực lực của người đang hiện diện trên bầu trời nơi đây, có thể chính là Đạo nhân cảnh giới!
Đôi mắt bị bao quanh bởi một tầng nước mỏng, nàng còn chẳng đủ dũng khí để nhìn lên phía trên kia.
“Đ-Đây chính là sức mạnh của tu tiên giả sao?”
Tuyết Hương Lan cố không để bản thân bất tỉnh, nàng nhắm chặt mắt lại và cơ thể căng cứng đến tối đa.
Phía trên bầu trời, Hàn Tư Không thở dài một hơi.

Cậu chẳng có đủ tiên pháp để làm gì cả, chỉ có thể sử dụng sức mạnh của cảnh giới Lý nhân để thị uy mà thôi.

Điều này cũng khiến bản thân Hàn Tư Không có chút rầu rĩ.
Cậu đành phải nhanh chóng tạo ra Tiên thuật cho bản thân mình, để có thể đa dạng trong chiến đấu và ít ra làm màu vẫn tốt hơn hiện tại rất nhiều lần.
“Thôi kệ, mình cũng không muốn chạy lung tung gây thù tùm lum.”

Hàn Tư Không lắc nhẹ cổ tay và không gian trở lại trạng thái hoàn toàn bình thường, đôi mắt đen chớp nhẹ và cơ thể cậu nhanh chóng hạ xuống tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
“Minh Sơn Môn từ khi nào lại trở nên hoang vắng như thế này?”
Hàn Tư Không khoanh tay sau lưng và giả vờ bản thân là một kẻ vừa trở về quê nhà sau nhiều năm xa cách.

Mặc dù thực tế cũng gần như là thế.
“Tiền bối là người Minh Sơn Môn?”
Kim Thiên Tâm cúi đầu và hỏi dò, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự cường đại của người trước mặt mình.

Mặt dù gương mặt và vóc dáng là của một thanh niên cao to với cơ bắp đồ sộ nhưng khí tức lại rất trầm ổn.
Người này, tuyệt đối là một cường giả ở đỉnh cao!
“Bẩm tiền bối, từ hơn hai mươi năm trước thì Minh Sơn Môn đã mất đi thời đại hưng thịnh của mình.”
“Vậy sao?”
“Vãn bối cả gan hỏi tiền bối ngài là thuộc về thế lực nào ở Minh Sơn Môn được chứ ạ?”
Kim Thiên Tâm mồ hôi chảy dài, hắn đang thầm cầu nguyện trong lòng rằng vị tiền bối cường đại này không phải kẻ thù của Tiên Huyệt Tông hay là người Tôn gia.
Trường hợp tệ nhất là người này liên quan đến Lâm gia – gia tộc đã bị huỷ diệt chỉ trong một đêm bởi thế lực thần bí mà không có bất kỳ một dấu vết nào để lại.
“Hmm~ Ngươi đã từng nghe về Lâm gia?”
“Ặc!”
Trường hợp tệ nhất đã xảy ra, Kim Thiên Tâm cảm giác trái tim mình dường như đã biến mất.

Hắn cúi đầu càng sâu và trong đôi mắt chứa đựng nồng nặc sự hối hận.
Lần này, toang thật rồi!
Tại sao mình lại hỏi chuyện này chứ?
Nhưng nếu không hỏi mà để tiền bối gặp các trưởng lão thì chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn nữa, thậm chí có thể liên luỵ đến những mầm non đang được bảo vệ tại Minh Sơn Môn.
Kim Thiên Tâm nuốt ực một ngụm nước bọt, hắn hít sâu một hơi và nói với tư thế sẵn sàng đón nhận cơn giận từ Hàn Tư Không.
“Lâm gia đã không còn tồn tại tại Minh Sơn Môn vào hơn ba mươi năm về trước rồi, thưa tiền bối.”
“Vậy sao.”
Hàn Tư Không đáp lại một cách hờ hững, dù sao cậu cũng chỉ hỏi để giả tạo thân phận mà thôi.

Nhưng mỗi khi nhắc về Lâm gia thì phần nào đó trong thâm tâm vẫn khiến cậu có cảm giác khó chịu, đau đớn cùng buồn bã.
Bước nhanh về trước, Hàn Tư Không cố đánh bay những cảm xúc cũ ra khỏi tâm trí và hướng bản thân về một tương lai khác.
Quá khứ là không thể thay đổi, tương lai, là thứ duy nhất có thể chuyển dời.

Kim Thiên Tâm như thể thoát khỏi địa ngục môn, hắn thở phào và ngoắc tay ra hiệu cho Tuyết Hương Lan cùng nhanh chóng đuổi theo vị tiền bối bí ẩn kia.
“Sư huynh…”
“Im lặng, muội chỉ cần điệu thấp và làm theo huynh thôi.

Được chứ?”
Tuyết Hương Lan gật đầu, hiện tại nàng chẳng còn có thể bày ra cái tính cách tinh nghịch như trước được nữa.

Đùa giỡn trước mặt vị cường giả này chẳng khác nào tìm đường chết, và nàng chưa muốn chết chút nào.

“Lão cũng cảm thấy sao?”
“Khí tức này chắc chắn chỉ có thể đến từ Lý nhân cảnh, còn cụ thể là giai đoạn nào của Lý nhân thì ta không thể nắm chắc.”
“Tại sao lại tư dưng xuất hiện một vị cường giả Lý nhân cảnh cơ chứ?”
Từng đợt dao động năng lượng toả ra từ Hàn Tư Không từ lâu đã khiến tất cả những kẻ cao tầng nhất Tiên Huyệt Tông và Minh Sơn Môn chú ý đến, nhưng thay vì xuất đầu lộ diện thì tất cả đều lựa chọn họp mặt để bàn bạc thật kỹ lưỡng.
Nhân giới từ lâu đã chẳng còn tung tích của bất kỳ cường giả Lý nhân cảnh nào nữa cả, hiện tại người đang có tu vi mạnh nhất là Nguyệt Miên trưởng lão Tiên Huyệt Tông với cảnh giới Đạo nhân trung kỳ.
Nhiêu đó vẫn là chưa đủ, bất kỳ ai theo con đường tu tiên đều rất rõ ràng cách biệt về cảnh giới là lớn đến thế nào.

Chỉ là tiểu cảnh giới cũng đã có thể một đánh mười, chưa cần phải nói đến đại cảnh giới sẽ mang đến khác biệt lớn đến thế nào.
“Chúng ta, hình như chưa từng nhận biết khí tức này.”
“Đúng là chưa từng.”
Hai lão già với đôi mắt mờ và mái tóc dài bạc trắng một màu đang lắc đầu ngao ngán, nếu không phải vị cường giả kia không phát động sát khí thì có lẽ bọn họ cũng chẳng còn bình tĩnh để ngồi đây bàn bạc nữa.
“Liệu có nên nhờ nàng?”
“Nếu ngươi nghĩ có thể mời nàng xuất quan thì cứ việc, ta không phản đối!”
Một chất giọng đầy khó chịu của đàn ông trung niên cất lên, hắn nghiến răng và ngón tay thì gõ liên tục vào mặt bàn.
“Chẳng thể suy nghĩ thông suốt được.”
Giọng nữ khác xuất hiện, một bóng dáng nữ nhân mang khí chất khá lớn tuổi nhưng dung nhan và thể hình vẫn thể hiện được nàng là một mỹ nhân thứ thiệt.
“Vẫn chưa biết được kẻ đến là thiện hay ác mà?”
“Nhưng công khai thăm dò chúng ta như thế kia thì có thể thiện đến đâu?”
“Tôn Ngọc tông chủ, ta nghĩ chúng ta cần phải nhanh chóng gặp mặt vị cường giả này.

Hoặc ít nhất là thể hiện rằng chúng ta không muốn đối nghịch với hắn.”
Lắc nhẹ đầu mình, Tôn Ngọc bĩu môi và có phần chế giễu nhìn về gã trung niên.
“Không đối nghịch thì sao? Đối diện kẻ mạnh thì ngươi cho rằng chúng ta có tư cách đối nghịch sao?”
Nếu chỉ là cách biệt ở những cảnh giới thấp hơn thì còn có thể sử dụng số lượng và chất lượng Tiên pháp hoặc pháp bảo để đối kháng, nhưng tu tiên giả cảnh giới Lý nhân hoàn toàn có thể tạo ra một vùng không gian tạm thời để xử lý từng kẻ một.

Việc cố gắng tấn công bằng số lượng là không thể, và Lý nhân cảnh cho phép tu tiên giả tự sáng tạo ra Tiên thuật cho chính mình, thậm chí là Thiên cấp Tiên pháp nếu có đầy đủ tài nguyên.
Không có đường để đối nghịch, ngay từ đầu đó đã là chuyện hiển nhiên.
Mái tóc đen khẽ bay nhẹ nhàng, Tôn Ngọc dùng tay xoa trán và một nét mặt có phần khó coi hiện hữu khiến dung nhan nàng có chút già nua hẳn đi.
“Đi! Gặp kẻ đó, dù kẻ đến không thiện thì chúng ta ít nhất cũng cần câu đủ thời gian cho đám nhỏ có thể an toàn rời đi.”

Tôn Ngọc đứng dậy và ngay lập tức biến mất khỏi không gian căn phòng, những người còn lại đều đang mang biểu cảm tuyệt vọng và mệt mỏi như thể bản thân đã chết đi sống lại hàng ngàn lần.
“Chúng ta, có nên chạy không?”
“Nếu lão nghĩ mình có thể, thì cứ việc.”
Từng đợt âm thanh trong căn phòng tối cũng nhanh chóng tan biến, không gian nơi đây lại trở về với sự im lặng vốn có của mình.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là tông chủ bù nhìn mà thôi, cũng dám lên mặt ra lệnh cho chúng ta!”
Lão già có đôi mắt sắc cùng mái tóc pha trộn giữa đen và vàng nhạt có chút dè bỉu trong lời nói của mình.
“Kim La Chinh tiền bối cũng quá thẳng thừng rồi, dù sao thì nàng cũng được chính Nguyệt Miên trưởng lão đề bạc trở thành tông chủ.”
Đáp trả Kim La Chinh là một chất giọng bán nam bán nữ, đây là một kẻ không rõ ràng giới tính có vẻ ngoài khá sặc sỡ và biểu cảm gương mặt cũng mang đầy nét khôi hài.
Hắn cũng là một trong tứ đại trưởng lão – Huỳnh Lý Thế Quân.
“Ngươi cũng thừa biết Nguyệt Miên trưởng lão là nhìn vào tài năng luyện đan của muội muội Tôn Như kia của nàng, chứ bản thân nàng đến được cảnh giới hiện tại cũng hoàn toàn nhờ vào đan dược của muội muội mình mà thôi.”
Kim La Chinh cười gằn, lão xoay người rời đi và phong thái như thể bản thân đang rất thoải mái.
“Lão trông không giống như lúc ban nãy, là vì đã có kế hoạch an toàn rời đi sao?”
Huỳnh Lý Thế Quân nói, hắn mỉm cười và ngón tay xoay lọng tóc mai của mình một cách chậm rãi.
“Rời đi? Thế Quân trưởng lão là có ý gì? Kim La Chinh ta giống kẻ sẽ cụp đuôi bỏ chạy khi gặp địch nhân hay sao?”
“Ta không nhớ mình đã nói thế.”
Bầu không khí bỗng nhiên có chút ngưng trọng và từng dòng năng lượng cũng như thể bị tách rời ra khỏi không gian nơi đây.

Kim La Chinh cau mày lại và một làn sương băng nhẹ nhàng tuôn trào ra bên ngoài khiến cho ngay cả không khí cũng muốn đóng băng lại gần như ngay lập tức.
Kim La Chinh hiện tại đang là Khí nhân cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá Đạo nhân cảnh.

Và nguyên tố tu luyện của ông lại chính là thuộc tính băng hệ, đây tuy không phải là thuộc tính trong ngũ hành nhưng vẫn có khả năng chiến đấu rất mạnh mẽ, cũng vì thế mà ông đã được đề cử trở thành trưởng lão Tiên Huyệt Tông ngay cả trước khi bản thân đột phá lên Khí nhân cảnh giới.
Vì những lẽ đó nên việc đùa giỡn với ông là một chuyện hết sức ngu dốt của bất kỳ ai.
Dù rằng Huỳnh Lý Thế Quân cũng là Khí nhân cảnh đỉnh phong như ông, nhưng với nguyên tố tu luyện là phong hệ thì chắc chắn chẳng thể nào đối chiến lại băng hệ của Kim La Chinh.
Và ông cũng chả ưa gì tên bán nam bán nữ này.
“Vậy sao, có lẽ bản tôn đã hiểu nhầm La Chinh trưởng lão rồi.”
Huỳnh Lý Thế Quân cười và nhanh chóng hóa thành một luồng gió nhẹ rồi biến mất, Kim La Chinh nhếch miệng cười và cũng tan biến khỏi không gian nơi đây.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....!
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".