Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 10: 10: Miqdeni






Buổi tối ở nơi rừng sâu cũng đã là cảnh tượng mà Hirio và Daint quen thuộc, cả hai cũng đã dự định sẽ chỉ thoát ra khỏi đây khi đã mở được căn nguyên.
Mặc dù đã tối nhưng Atthy vẫn chưa xuất hiện lại kể từ lần cuối mà bọn họ gặp cô.
Hirio và Daint đang nướng nấm để ăn tối, một âm thanh tí tách vang lên rất vui tai.
“Hai người đã tìm đủ Huyết thần thạch chưa?”
Giọng Atthy ngân vang nhẹ nhàng giữa màn đêm yên ắng.
“Vẫn chưa.”
Hirio tỏ ra rất thản nhiên và dường như kể cả Daint cũng đã quen dần với kiểu cách xuất hiện và biến mất đột ngột của Atthy.
“Vậy sao, như thế cũng hơi phí thời gian đấy nhỉ.

Thế này đi, đưa tôi viên mà anh đang giữ.”
Atthy nói và xòe tay trước mặt Hirio.
“Ừm, nhưng để làm gì?”
Hirio thắc mắc nhưng vẫn đưa rất nhanh viên đá cho Atthy.
“Nè.”
Ngay khoảnh khắc mà Atthy nhận lấy viên đá, nó đã trở thành hai viên, như thể trên tay cô đã nằm sẵn ở đó một viên.
“C-cái gì đây?”
Daint trơ mắt nhìn Atthy đang tủm tỉm cười.
“Giờ thì tôi sẽ nói cách làm, hai anh cứ làm theo rồi sẽ có thể khai mở căn nguyên của mình.”
Và Atthy dùng vài phút để giảng dạy cách khai mở căn nguyên cho Daint và Hirio, đại khái chỉ đơn giản là dùng Huyết thần thạch như một loại nguyên liệu để đốt tất cả các thành phần khác thành dạng bột mịn, sau đó dùng tay vo lại thành viên lớn cỡ đầu ngón tay cái.

Bước cuối thì chỉ cần dùng tiếp Huyết thần thạch để nung viên thuốc vừa nãy.
“Cái này gọi là đan dược sao?”
Hirio hỏi.
“Đúng đó, đây cũng là loại cơ bản nhất, còn có rất nhiều loại khác mà các anh có thể luyện chế.


Nếu không có thiên phú tu tiên thì cũng có thể theo con đường dược sư chế tạo đan dược cũng rất có tiền đồ.”
“Dược sư thì không cần tu luyện sao?”
Daint nhướng mày hỏi khi anh vẫn đang canh chừng viên đan dược của mình.
“Cần chứ, nhưng dược sư cũng không quá đề cao phần đạo hạnh của mình cho lắm, mặc dù cảnh giới càng cao thì càng tốt, nhưng việc tu tiên và luyện đan lại khác nhau rất rõ ràng.”
Atthy nhướng vai giải thích.
“Nếu đêm nay có thể thuận lợi khai mở căn nguyên thì tôi sẽ giúp các anh sử dụng đống thảo dược đó làm thành vài loại tiên đan để giúp tu luyện.”
“Tiên đan?”
Hirio lẩm nhẩm.
Atthy cũng chỉ cười cười mà không trả lời cậu.
Việc nung viên đan dược này mất đến 4 giờ mới hoàn thành, Hirio và Daint cũng có cảm giác nong nóng trong lòng.
“Phải nhai hay nuốt thẳng vậy?”
Daint hỏi.
“Anh cứ việc bỏ vào miệng là biết ngay.”
Atthy mang ánh mắt tinh nghịch nhìn cả hai người.
Hirio có chút do dự, nhưng cậu cũng rất nhanh bỏ viên đan vào miệng.

Do lúc cầm trên tay viên đan rất cứng nên Hirio cứ cho rằng cần phải nhai hay tệ hơn là ngậm để có thể hoà tan đan dược.

Nhưng thời điểm viên đan chạm vào lưỡi cậu, nó tan ra một cách nhanh chóng.
“Thì ra đây là cách nó hoạt động.”
Hirio nói thầm trong lòng, nhanh chóng cậu và Daint ngồi xuống xếp bằng, tạo tay theo tư thế ngồi thiền mà Atthy đã hướng dẫn lúc trước.

Hirio có cảm giác mình đang ngâm mình trong một làn sương dày đặc, bản thân cậu bị làn sương này đè nén tạo nên một cảm giác khó chịu.
“Thở sâu, tập trung và để cho nguồn năng lượng từ từ thẩm thấu vào cơ thể, đừng cố chống lại nó.”
Atthy nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, cô cũng đang quan sát hai người họ.

Ánh mắt cô nhìn về phía dược liệu đang được chất thành đống, trong nháy mắt chúng biến thành hai chiếc hộp dài khoảng một gang tay chứa đầy các viên đan phát sáng tỏa ra nguồn năng lượng khổng lồ.

Atthy chỉ cần một ý niệm để luyện đan, việc này đối với cô cũng chẳng khó hơn hít thở là bao.
Quá trình khai mở căn nguyên của Hirio và Daint kéo dài đến tận giữa trưa hôm sau, lấy trung tâm là Hirio, một cơn gió thổi mạnh ra ngoài.

Đôi mắt cậu dần dần mở ra.
Hirio khai mở hoàn thành trước Daint khoảng vài giờ, cả hai nhìn nhau cười vui sướng.
Cơ thể của cả hai cũng chẳng có thay đổi gì khác, nhưng họ lại mơ hồ cảm nhận được một vùng dao động nho nhỏ nằm sâu bên trong cơ thể mình.
“Đây là căn nguyên sao? Bây giờ chúng tôi có thể tu luyện rồi chứ Atthy?”
Daint phấn khích hỏi.
“Bình thường thì sẽ như thế, nhưng các anh lại đây, sử dụng đan dược theo chỉ dẫn của tôi nhé.”
Atthy cười và giơ hai hộp gỗ đựng khoảng năm viên đan dược mỗi hộp ra trước mắt hai người.
Đôi mi dài cong một màu vàng óng của cô chớp chớp, Daint và Hirio đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, cả hai đều ngoan ngoãn làm theo không dám nhiều lời.
“Đây là Tiên cốt đan, giúp các anh tôi luyện xương cốt.”
“Đây là Tiên nguyên ngọc hồn đang, nó sẽ tăng cường căn nguyên cho các anh và bảo hộ một lớp phòng ngừa bị tràn hay phản phệ năng lượng.”
Hai viên đan có màu sắc đen và trắng lơ lửng giữa không trung, cảm giác như không gian xung quanh đang bị bóp méo bởi hai viên đan dược nhỏ xinh này.
Hirio và Daint hấp thu và tiếp tục ngồi thiền để luyện hóa đan dược, Atthy đang ngồi lơ lửng giữa không khí và ngã người cô ra sau, tà váy tung bay một cách nhẹ nhàng, đôi chân trần trắng nõn thon thả xuất hiện dưới lớp váy trắng tinh khôi.
Atthy nhìn sang bên phải mình, một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ giữa vũ trụ mênh mông.

Chỉ vừa giây trước cô vẫn còn đang ở rừng sâu bên cạnh hai người Daint và Hirio, hiện tại Atthy lại đang nằm một cách lười biếng giữ vũ trụ mênh mông.
Con rồng lớn một cách khủng khiếp, tựa hồ chỉ con mắt của nó cũng có kích thước bằng cả một hành tinh.

Con mắt đang nhắm nghiền đó cũng dần mở ra, tạo ra uy áp và sóng xung kích làm nổ tan nát một vài vật chất lơ lửng bên trong vũ trụ, nhưng đối với Atthy thì chẳng ảnh hưởng gì.


Tầm nhìn hiện tại của Atthy chỉ có thể thấy phần đầu con rồng, một màu vảy đen bóng tựa như được cắt ra từ bóng tối vô tận, hai sợi râu phát sáng như mặt trời đang đung đưa như thể chúng có ý thức riêng.
Thân ảnh của Atthy nhỏ bé nhưng lại có một nguồn uy áp phản phấp tương dưng con rồng khổng lồ kia.

Ánh mắt tựa hồ có chút vui vẻ của cô nhìn về con ngươi đang nhìn mình, cô mỉm cười.
“Anh nhớ em à?”
Atthy vui vẻ hỏi, thanh âm dao động kể cả trong vũ trụ rộng lớn.
“Có chuyện gì sao? Lại có gì muốn hỏi à?”
Con rồng cất tiếng, miệng nó vẫn ngậm chặt lại nhưng giọng nói trầm ấm mang một áp lực nặng nề vẫn cất lên, giọng nói này mang sức hủy diệt cả thiên hà, nhưng Atthy vẫn bình tĩnh lắc lư trông rất thoải mái.
“Em đã tìm thấy một con rối mang sự sống riêng ấy, em ấy còn rất là dễ thương nữa!”
“Atthy à...!Em đã bao nhiêu tuổi rồi, định vòi quà anh đến vô tận thời gian luôn hay sao?”
Con rồng nói với chất giọng có phần bất đắc dĩ.
“Hay anh giới thiệu chủ nhân của Aria đi, em sẽ tự tìm cách.”
Atthy cười cười.
“Tam thượng long Nagill đang tại vị Eilrine.”
Đôi mắt Atthy như sáng lên với câu trả lời đó.
“Nhưng hành tung của nhóc đó rất bí ẩn, đôi khi anh cũng chẳng tìm thấy nhóc ta.”
Con rồng tiếp lời.
“Ngay cả Doking đệ nhị cũng không tìm được ư? Đúng là giỏi quá mà!”
Atthy càng vui vẻ hơn, tay cô đưa lên sờ sờ cằm mình.
“Nghe như anh khá thân với cậu ta nhỉ? Bạn bè ư?” – Atthy.
“Cũng có thể nói như vậy, nhóc ta khá thân với chân thể Nhị thượng long của anh, rất thường hay tìm anh đánh cờ.” – Doking.
“Ồ ồ...” – Atthy.
“Nhưng mà với tính cách của nhóc đó thì em phải trao đổi gì đó, không thì nó chẳng cho em con rối nào đâu, nhóc đó quý con rối của mình như con cái ấy.” – Doking.
“Em có thể tìm được Aria vào bất cứ lúc nào, nhưng lại chẳng thể liên hệ thông qua Aria tìm đến chủ nhân của ẻm là Nagill đang ở đâu cả...” – Atthy.
Atthy mỉm cười và nhìn sang bên trái mình, Daint và Hirio vẫn đang ngồi thiền hấp thu đan dược, khung cảnh lại chuyển trở về khu rừng rộng lớn âm u.
Khoảng mười ngày sau, cả Hirio và Daint mở mắt đồng thời, một dao động xung kích xoáy ra từ người của cả hai bọn họ.

Không khí bị đông cứng lại và tạo nên một màn khói xám đặc, Atthy mỉm cười gật đầu có vẻ vừa ý.
Hirio cảm giác một sự lạnh lẽo và chắc chắn toả ra từ sâu bên trong xương tủy của mình, cậu nhìn vào bàn tay chai sạn các vết sẹo đã trở nên lành lặn sạch sẽ một màu da hồng hào.


Hirio đứng dậy và khởi động cơ thể, các khớp xương kêu lên răng rắc một thanh âm giòn giã, người cậu trở nên nhẹ bẫng đi trông thấy, các giác quan cũng ở trên cường đại hơn, hơi thở trở nên sâu hơn và cậu có thể cảm giác được các mạch máu đang tuần hoàn trong cơ thể.
“Cảm giác thật tuyệt, đây là cảnh giới Chi nhân sao?”
Daint cảm thán, anh vung tay múa chân tạo ra tiếng rít gió mạnh bạo va chạm mạnh mẽ lên các thân cây xung quanh.
“Đúng thế, hiện tại các anh đã gần như đỉnh phong của cảnh giới Chi nhân rồi, chỉ cần đột phá thêm một bước nữa sẽ tiến vào Tâm nhân và tu luyện được tâm đạo.”
Atthy sờ sờ vào cơ tay của Daint và cười cười tỏ vẻ sảng khoái.
Daint cứng đơ cơ thể khi bị bàn tay mềm mại của Atthy lướt qua, cảm giác lạnh lẽo từ trong xương gần như tan biến nhường chỗ cho cảm giác ấm áp nơi tiếp xúc với bàn tay Atthy.
“T-tiên nữ!!!”
Daint gần như muốn thét lên, một cảm xúc tôn kính dâng leo cao trào trong anh.
Atthy chỉ cười cười đáp lại, cô nhìn sang Hirio và chỉ tay về một khu vực.
“Hai anh chỉ cần đi thẳng hướng này, với tốc độ của các anh hiện giờ thì chỉ cần khoảng mười ngày là có thể đến được vùng ngoại ô Miqdeni”
Gương mặt của Hirio hơi tối lại, nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại thần sắc và thay đổi biểu cảm.

Việc có Atthy đồng hành trong suốt một khoảng thời gian đã khiến cho cậu gần như quên mất cô ấy là một người du hành, một cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng Hirio làm cho tiếng nói khó có thể ra khỏi miệng cậu.
“Chúng ta...!vẫn có thể gặp lại chứ?”
Daint hỏi, ánh mắt mang theo chút tiếc nuối.
Atthy chớp đôi mi dài, nghiêng đầu nhìn cả hai người bọn họ.

Cô khẽ mỉm cười vui vẻ, ánh mắt như thể sáng lên một sự thích thú.
“Không đâu!”
Dứt câu, một làn gió nhẹ thổi qua làm Hirio và Daint không khỏi nhíu mày, hình bóng Atthy cũng như thể hóa thành cơn gió và biến mất không một tiếng động.

Mọi thứ diễn ra tự nhiên như thể cảnh tượng Atthy vừa nãy chỉ là một bóng ảnh hư vô, và toàn bộ đoạn thời gian kỷ niệm của cả ba chỉ là một giấc mộng đẹp.
Hirio lắc đầu và chậc lưỡi, cậu cảm thấy nặng trĩu lòng.

Nhưng cũng rất nhanh, Hirio sờ vào ngực mình, nơi đó cậu đang cất giữ mảnh giấy mà Atthy đã tặng cậu, thứ duy nhất chứng minh cậu từng được giúp đỡ.
“Ân tình giúp đỡ hôm nay, tôi nhất định sẽ trả!”
Hirio mỉm cười, cậu ra hiệu với Daint và cả hai cùng khởi hành đến hướng mà Atthy đã chỉ định..