Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Cuối cùng thầy Trương Cương không nói gì thêm, để cho hai người ra về.
Lúc sắp đi, thầy Trương Cương nói với Chu Viễn Quang: "Mai chú gọi cho bố mẹ cháu."
Tay Chu Viễn Quang đang kéo chốt cửa thì dừng lại một chút, sau đó gật đầu.
Chu Viễn Quang thấy Lâm Cam một đường muốn nói lại thôi. Đến lối rẽ, Lâm Cam liên tục ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ướt nhẹp như nai con.
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Tôi biết cậu đang lo lắng điều gì, không sao, về nhà tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ."
Lâm Cam cúi đầu, giọng không lớn: "Liệu họ có mắng cậu không?"
Chu Viễn Quang lắc đầu: "Cậu tốt như thế, sao họ lại mắng tôi?"
Lâm Cam bị câu này của anh chọc cười. Chu Viễn Quang thấy cô không khẩn trương nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì ghê gớm hết, trở về ngủ một giấc thật ngon, mai lại tiếp tục học tốt."
Lâm Cam buồn bực gật đầu. Chu Viễn Quang nhìn cô, thấy thời gian đúng là không còn sớm: "Vậy tôi đi trước đây."
Lâm Cam "này" một tiếng, gọi anh lại: "Cậu nhớ kể kết quả nói chuyện cho tôi biết."
Chu Viễn Quang lại cười khẽ: "Được, chờ tôi chiến thắng trở về."
Môi Lâm Cam cong lên một độ cong xinh đẹp.
___
Về kí túc xá thấy Tiết Giai Kỳ nằm bò trên giường, Lâm Cam xông đến đánh lên đùi cô ấy.
"Ai lại muốn ám sát tớ?"
Lâm Cam lại đánh thêm cái nữa: "Tớ bị cậu hại chết rồi, cậu còn nằm phởn phơ trên giường không lo không nghĩ."
Tiết Giai Kỳ nhảy dựng từ trên giường: "Tớ đang muốn hỏi sao hôm nay cậu về muộn thế đó?"
Lâm Cam vừa nghe cô ấy hỏi thì giận không có chỗ phát tiết: "Còn không phải do cậu làm bậy?"
Tiết Giai Kỳ nhíu mày, không hiểu tại sao: "Không phải tối nay tớ làm người tốt à?"
Lâm Cam lườm cô ấy: "Suýt chút nữa bị cậu tiễn lên Tây thiên."
Tiết Giai Kỳ kinh ngạc "ơ" một tiếng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lâm Cam kể hết chuyện tối nay ra, đầu tiên Tiết Giai Kỳ trầm mặc, sau đó thở dài: "Nếu biết có chuyện như thế, tớ có chết cũng không tiện tay tắt đèn."
Lâm Cam thấy cô ấy cắn môi tự trách lại không đành lòng, đưa tay vỗ nhẹ trên người cô ấy: "Được rồi, dù sao cũng đã qua, tớ cũng không muốn giấu chuyện đó."
Tiết Giai Kỳ ngược lại mở miệng: "Bạn học Chu nói như thế trước mặt thầy Trương Cương thật à?"
Lâm Cam gật đầu: "Cái đó còn có thể là giả sao?"
Tiết Giai Kỳ ngã xuống giường lật người.
"Mẹ kiếp, nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã thấy cậu ấy đàn ông chết đi được, không nghĩ bạn học Chu còn có trách nhiệm như vậy."
Rõ ràng bị bắt quả tang nhưng nghĩ tới lời của Chu Viễn Quang, cô cảm thấy vui vẻ đến hưng phấn. Tiết Giai Kỳ lại khen anh khiến cô vui vẻ hơn gấp 100 lần.
Thì ra được người xung quanh chúc phúc lại ngọt ngào như thế.
___
Rửa mặt xong, cô nằm trên giường chờ tin nhắn WeChat của bạn học Chu. Đang chuẩn bị nhắn cho anh, tin nhắn bên kia đã tới.
"Bên tôi chiến dịch toàn thắng, yên tâm ngủ đi."
Lâm Cam bị anh chọc cười: "Tôi tưởng cậu phải nói chuyện lâu lắm."
"Cũng được."
"Bọn họ nói gì?"
Chu Viễn Quang nhìn thấy tin nhắn của Lâm Cam thì ngẩn ra. Thật ra lúc về nhà nhìn thấy bố mẹ Chu trong phòng khách, anh đoán hai người họ đã biết chuyện này rồi.
Để ba lô xuống, anh chỉ nói với bọn họ một câu: "Con biết mình đang làm gì."
Bố Chu bình tĩnh nhìn anh, sau đó xua tay ý bảo đi tắm rồi ngủ đi.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Không nói gì."
Lâm Cam gửi tới icon bĩu môi.
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Mau ngủ, mai gặp."
Lâm Cam: "Ngủ ngon."
Đồng Hồ Báo Thức Nhỏ: "Thật ra hôm nay tôi rất vui."
Lâm Cam gửi tin nhắn "?" qua.
Chu Viễn Quang mím môi, đánh một dòng chữ.
"Vì lần này mọi người đều biết cậu là của tôi."
Lúc Lâm Cam nhìn thấy lời này, tay cầm điện thoại bỗng buông lỏng rồi chuyển thành nắm chăn, sau đó vùi đầu vào, lăn lộn trên giường.
Bạn học Chu lại tấn công!
Cô đã thất thủ!
Chờ tới lúc tâm trạng cô bình tĩnh lại, Chu Viễn Quang đã gửi tới mấy tin nhắn liền.
"Đâu rồi?"
"Ngủ?"
"Hửm?"
Lâm Cam bĩu môi, trong lòng dường như hồi hộp, trả lời người này từng chữ một: "Bạn học Chu, nhà cậu bán kẹo không cần tiền à?"
"... Có ý gì?"
"Lời của cậu ngọt như mật vậy."
Chu Viễn Quang bên này cười một tiếng: "Tôi cũng không biết thế nào, gặp cậu tự nhiên cứ như thế."
Lâm Cam cảm thấy bị người này trêu ghẹo tới tắt thở: "Cậu... Cậu cậu cậu nói chuyện chú ý một chút. Còn trêu tôi nữa, tôi sẽ..."
Chu Viễn Quang gửi tin nhắn thoại tới: "Cậu sẽ thế nào?" Giọng anh mang ý cười.
"Đến nhà cậu... lên ban công hát... bài "Thấp Thỏm"." Lâm Cam trả lời trúc trắc.
Cuối cùng ngủ mất thế nào, Lâm Cam cũng không nhớ
Đại khái là người này quá dịu dàng. Anh vừa nói mơ đẹp, cô đã thực sự ngủ một đêm ngon lành.
___
Dù các thầy đều biết chuyện của hai người họ nhưng mọi thứ vẫn giống như trước. Chẳng qua lúc ăn cơm Lâm Cam cũng không cố ý ngồi bên cạnh Chu Viễn Quang nữa.
Dù sao "mẹ chồng tương lai" còn ngồi ở đó, cô vẫn chưa tiếp nhận được chuyện này.
Đảo mắt đã tới kỳ nghỉ quốc khánh. Trước khi nghỉ, ở lớp có một bài thi nhỏ. Lâm Cam thấy mình làm bài tiếng Anh cũng không tệ lắm.
Lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ 7 ngày, riêng lớp 12 chỉ được nghỉ 3 ngày. Từ hai ngày nghỉ đầu tiên, cô đã năn nỉ Chu Viễn Quang tới thư viện cùng làm bài tập. Năn nỉ ỉ ôi một lúc, anh mới đồng ý.
Nhưng có cả đống yêu cầu kèm theo.
Ví dụ như trong lúc học không được nói chuyện với anh.
Tới trưa nhất định phải làm được hai đề.
Trong 3 ngày, phải lượt lại từ đơn trong 2 sách một lần.
...
Vân vân và mây mây, một đống những quy định cứng nhắc.
Lâm Cam cắn răng đồng ý.
Lúc tách ra ở cổng trường, Lâm Cam hướng về phía Chu Viễn Quang nói: "Không phải chỉ là một đống yêu cầu thôi sao, người của tôi, tôi đồng ý nuông chiều."
Những lời này vốn rất "công", quá đại tỷ còn gì?
Nhưng Chu Viễn Quang chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ, bao nhiêu "công" của cô đều biến mất.
Anh điều chỉnh xong ba lô cho cô, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Cam rồi nói: "Cậu ngoan."
Xong đời rồi.
Sao từ lúc ở chung một chỗ với người này, cô làm thế nào cũng không "công" nổi?
Mỗi ngày đều là tâm tình thiếu nữ nhộn nhạo.
___
Xuống xe buýt, bước chân Lâm Cam bắt đầu nặng nề.
Thật ra cô rất mâu thuẫn.
Cô cũng có ý nghĩ nhớ nhà, nhưng khi nghĩ tới nhà mình thì bao ý niệm lại tự động tan thành mây khói.
Lúc đẩy cửa nhà, cảnh tượng bên trong khiến cô ngẩn ra. Không còn là khung cảnh tan tác hôm trước, lần này mọi thứ đều gió êm sóng lặng. Bố Lâm vẫn không có ở nhà như trước, Lâm Cam chào mẹ Lâm rồi lên gác ngay.
Lúc xuống nhà ăn tối, Lâm Cam nói hai ngày này sẽ đi ra ngoài.
Vẻ mặt bà ấy nhàn nhạt, chỉ nói: "Đừng về muộn quá."
Lâm Cam gật đầu.
Lúc ngồi trên xe buýt đi qua rạp chiếu phim, Lâm Cam nhìn thấy poster phim điện ảnh, tâm trạng lại hơi dao động. Hình như... cô còn chưa đi xem phim với bạn học Chu.
Lúc đến thư viện, Chu Viễn Quang đã đứng ở giao lộ đợi cô. Hai người cùng đi lên cầu thang.
Lâm Cam ngoẹo đầu nhìn anh: "Bạn học Chu, cậu có thích xem phim không?"
Chu Viễn Quang không quay đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm bậc thang dưới chân.
"Không thích."
Con ngươi Lâm Cam đảo một vòng: "Vậy cậu thích xem hài kịch không?"
Vẫn không quay đầu lại như cũ, giọng nói nhàn nhạt: "Không thích."
Lâm Cam hít một hơi thật sâu: "Vậy cậu biết Thẩm Đằng không?"
Chu Viễn Quang quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Nói bao nhiêu lần rồi, nhìn bậc thang."
Lâm Cam "ừ" thật nhỏ, buồn buồn không vui lên cầu thang tiếp.
Chu Viễn Quang đi theo sau lưng cô, hình như thở dài một tiếng rồi nói: "Cậu muốn gì thì nói thẳng."
Lâm Cam bĩu môi: "Cậu đồng ý trước rồi tôi nói."
Ấn đường của Chu Viễn Quang hơi động: "Bạn trai cậu là đồ ngốc sao? Ngày nào cũng lỗ vốn?"
Hai từ "bạn trai" này khiến tâm tình chán nản của Lâm Cam khôi phục một chút, cô tiến lại gần, cười hì hì với Chu Viễn Quang: "Đúng vậy, cậu là bạn trai tôi nên phải chịu thua thiệt chứ."
Chu Viễn Quang thấy mặt mày cô hớn hở nên miệng cũng không nhịn được cong lên.
"Cậu nói một chút xem là chuyện gì?"
Lâm Cam bất động, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, sau đó đưa tay ra kéo áo Chu Viễn Quang: "Cậu đồng ý với tôi trước đã."
Chu Viễn Quang nhìn cô bắt đầu lôi kéo vạt áo mình làm nũng, chính cô cũng không ý thức được âm điệu giòn giã của mình. Con ngươi anh khẽ động, quả táo ở cổ lăn lăn, độ cong nơi khóe miệng tăng lên không ngừng.
Sau đó anh không chống đỡ nổi nữa, bắt đầu mềm lòng: "Được."
Thấy anh đồng ý, Lâm Cam cười lộ hàm răng: "Chiều nay chúng ta đi xem phim được không?"
Chu Viễn Quang liếc cô một cái, bắt đầu đi về phía trước: "Chỗ quy định cậu đã đồng ý kia đi ngược với điều này."
Lâm Cam đi theo bên cạnh anh, lôi kéo vạt áo không cho đi: "Nhưng cậu mới đồng ý với tôi rồi."
Chu Viễn Quang cười thờ ơ, giọng kéo dài: "Hai điều mâu thuẫn với nhau nên hủy bỏ."
Miệng Lâm Cam lập tức xịu xuống.
Vào thư viện, thấy Chu Viễn Quang lấy sách ra vùi đầu vào đề, cô không nhịn được mắng một câu "đồ mọt sách".
Tới trưa, Chu Viễn Quang cự tuyệt tất cả ánh mắt thỉnh cầu của Lâm Cam. Lâm Cam thấy mình tự ồn ào không thú vị nên tiết kiệm tâm sức, ngồi gặm nhấm quyển đề thi thử.
Gần đến giờ ăn trưa, Chu Viễn Quang đã thu dọn sách vở xong, còn ngồi đó bấm điện thoại di động. Lâm Cam vì người này không đồng ý cho đi xem phim nên vẫn lầm bầm ở đó. Bây giờ thấy anh lấy điện thoại ra chơi đến vui vẻ thì rất bất mãn.
"Cậu chính là cho phép châu quan phóng hỏa, không cho trăm họ đốt đèn." Chu Viễn Quang liếc cô một cái, cất điện thoại vào rồi đứng dậy.
Nghĩ tới lần trước hai người đi ăn cơm không cầm theo ba lô nên Lâm Cam cũng lười mang theo. Để ba lô trên ghế chuẩn bị đi thì bị Chu Viễn Quang gọi lại: "Cầm ba lô lên."
Lâm Cam nhìn anh: "Sao bảo nặng mà?"
Chu Viễn Quang đưa tay lấy ba lô của cô: "Tôi cầm giúp cậu."
"Dù sao lát nữa cũng quay lại, để ở đây là được." Nói xong lại để ba lô xuống.
Chu Viễn Quang xoay người vỗ đầu cô, trong mắt đều là cười nhạo: "Tôi mua vé xem phim lúc 3 giờ rồi."
Lâm Cam bị lời này của anh làm chết máy tại chỗ.
"Ăn cơm xong, cậu nghĩ còn kịp về lấy ba lô không?" Anh nói rất chậm, cuối câu còn cao giọng như đang nói đùa.
Hết chương 38.
Lời của tác giả: "Độc thân cẩu chỉ có thể đi xem phim với bạn cùng phòng. Hừm..."
Lời của B.: Chương 39 đã xong, beta nốt rồi sẽ lên luôn trong hnay nhé