Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Cúp điện thoại, Trương Cương nhận lấy dao từ tay Chu Viễn Quang, sau đó bắt đầu bổ dưa hấu.
"Vừa rồi Lâm Cam gọi điện nói cháu vẫn còn giữ ô mượn của em ấy từ lần trước."
Chu Viễn Quang đứng bên cạnh "vâng" một tiếng.
"Tìm thời gian trả lại ô cho cô nhóc đi, lát nữa ăn cơm xong chú cho cháu số điện thoại."
Chu Viễn Quang ngẩng đầu nhìn Trương Cương, yên lặng trong chốc lát rồi mới gật đầu.
___
Lâm Cam cúp điện thoại xong vẫn nằm lì trên giường. Cô cũng không có ý định buông điện thoại trong tay ra.
Chờ rồi lại chờ, thế rồi cô ngủ lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại, bầu trời bên ngoài hơi âm u.
Lâm Cam vẫn còn mê mang buồn ngủ, liếc mắt nhìn sắc trời hoàng hôn bên ngoài, sau đó chuyển tầm mắt tới điện thoại di động. Thấy góc bên trái điện thoại có đèn nháy màu cam, tim cô cũng không tự chủ mà đập thình thịch.
Trong miệng cô liên tục lẩm nhẩm: "Không phải 10086, không phải 10086." Sau đó đưa tay mở khóa màn hình. *
*10086 là số của tổng đài
Màn hình điện thoại chốc lát đã sáng lên, Lâm Cam theo bản năng nhắm mắt lại. Hít sâu một hơi, cô mới hé mắt, ngừng thở xem tin nhắn. Thấy tin nhắn gửi đến là một chuỗi số dài mà không phải số tổng đài, Lâm Cam mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc nào cậu lấy ô?"
Lâm Cam đưa điện thoại lên trước mắt, nhìn đi nhìn lại mấy chữ này, sau đó "a" một tiếng rồi bắt đầu lăn lộn trên giường.
Trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ, bạn học Chu gửi tin nhắn cho mình!
Đợi tâm tình kích động lắng xuống, Lâm Cam mới ngồi thẳng dậy.
Thời gian tin nhắn được gửi đến là ba giờ hơn, bây giờ đã hơn năm giờ rồi. Lâm Cam cau mày, bạn học Chu sẽ không nghĩ là mình cố tình không trả lời tin nhắn chứ?
Lúc đầu cô định nhắn tin lại cho Chu Viễn Quang, nhưng sau một hồi suy nghĩ, Lâm Cam thấy thêm bạn bè trên WeChat vẫn an toàn hơn.
Cô copy số điện thoại kia, sau đó mở WeChat ra dán vào khung tìm kiếm. Rất nhanh sau đó, trên màn hình xuất hiện một cái ava. Ảnh trên đó là một bức tranh phong cảnh, núi non cao xa, mây trôi bồng bềnh, hồ nước phản chiếu núi non hùng vĩ.
Trên đỉnh núi là tuyết lạnh phủ dày, Lâm Cam nhìn cái ava này nở cụ cười si ngốc.
Bạn học Chu này, ánh mắt cũng tốt lắm.
Nhìn một cái đã biết là hoa Cao Lãnh rồi.
Nghĩ như vậy, Lâm Cam nhấn vào phần "Thêm vào danh bạ", sau đó cong môi cười.
"Bạn phải gửi lời mời rồi chờ đối phương hồi đáp."
Lâm Cam nghĩ một chút rồi gõ bốn chữ: "Tiểu Tâm Can nhi".
"Hãy gửi tin nhắn cho bạn của bạn."
Lâm Cam nghiêng đầu cười, mau chóng đánh ba chữ "Bạn học Chu", sau đó nhấn gửi.
Mấy giây sau, trên màn hình xuất hiện khung chat.
Bạn học Chu: "Tôi đồng ý lời mời kết bạn của bạn, từ giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện."
Dù Lâm Cam biết đây là tin nhắn của hệ thống gửi đến, nhưng nhìn khung chat trước mắt vẫn không khỏi xuân tâm rạo rực.
"Bạn học Chu, là tôi đây."
Lúc Lâm Cam gửi tới dòng tin nhắn này, trên màn hình cũng biểu thị dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".
Dòng chữ này hiện đi hiện lại tới mấy lần, lòng Lâm Cam cũng theo đó mà lên xuống không thôi.
"Tôi biết."
"Hì hì, bạn học Chu, điện thoại tôi hết tiền nên không gửi tin nhắn được. May mà nhà có wifi nên mới add được WeChat của cậu."
"Ừ."
Lâm Cam bĩu môi, lạnh lùng quá vậy? Mình gửi qua một đoạn dài thế mà chỉ đáp lại một chữ "Ừ".
Ừ cái đầu cậu.
Tiếp theo Chu Viễn Quang thấy nửa ngày đối phương vẫn không nói gì nên hỏi: "Bao giờ cậu lấy ô?"
Gõ xong dòng tin nhắn này, anh để điện thoại di động xuống, lật trang sách trong tay.
Điện thoại phát ra tiếng tin nhắn WeChat, anh cầm điện thoại lên nhìn.
Có hai tin nhắn mới.
"Ngày mai được không?"
"Muốn gặp cậu sớm một chút."
Lâm Cam gửi xong hai tin nhắn này trong lòng thấp thỏm không thôi. Lâm Cam ơi là Lâm Cam, mày cũng trực tiếp quá rồi, tiết tháo lại chút nào.
"... Mai không được."
Lâm Cam đọc được dòng tin nhắn này thì bĩu môi.
"Bạn học Chu, cậu lại cự tuyệt tôi lần nữa."
"..."
"Ngày mai báo sẽ đưa tin "Vì sao thiếu nữ như hoa khóc tới chết ở nhà? Nguyên nhân chính là... bị thiếu niên độc miệng làm tổn thương"."
"..."
"Ài, cuộc sống đúng là khó khăn, thích phải một người vô tình."
"... Nói bậy gì đó?"
Lâm Cam dứt khoát gửi tin nhắn: "Không nói lại cậu, nhưng vẫn thích cậu."
"... Lâm Cam."
"Woa, bạn học Chu, cậu gọi tên tôi!"
"..."
Lâm Cam nghĩ nghĩ một chút, cô vẫn chưa buông bỏ được chuyện hôm qua: "Bạn học Chu, hôm qua cậu đem ba lô đến cho bọn tôi à?"
"Ừ."
"Chuyện đó... Mỗi lần tôi đánh nhau đều có nguyên nhân. Hôm qua là vì... cậu ta bắt nạt người khác trước."
Cô gửi một dòng tin nhắn như vậy, nhìn một hồi vẫn không thấy bên kia có phản ứng, con ngươi hơi ảm đảm.
"Ừ."
"Vì thế cậu "ừ" tức là không ghét tôi?"
"..."
"Cậu gửi "..." tức là vẫn ghét tôi rồi." Lâm Cam cong môi, muốn nói nhưng lại không dám nói, sợ anh thấy phiền.
Sợ anh ghét mình dông dài như vậy.
Cô chịu ảnh hưởng từ anh quá lớn, chỉ cần một hoạt động nhỏ hay một câu nói của anh thôi, cô cũng sẽ cân nhắc trong lòng tới nửa ngày.
Chỉ cần có đều gì mang hơi hướng tốt đẹp, cô sẽ vui vẻ cả một ngày. Nhưng chỉ cần anh cau mày một cái, cô sẽ lo lắng có phải anh không thoải mái hay khó chịu không.
Lâm Cam gửi đến một icon khóc lóc.
Trong đầu Chu Viễn Quang tới giờ vẫn còn nhớ câu nói ngày hôm qua của cô: "Không có ai trời sinh kiêu ngạo hơn người, đừng cậy mạnh mà phán xét hay bắt nạt người khác."
Lúc cô nói những lời này, biểu cảm nhẹ nhàng lãnh đạm, nhưng thể hiện được nguyên tắc của mình. Cô không hề xem thường người kia, mà ngược lại gần như đang nói lí lẽ với cô ấy.
Mắt Chu Viễn Quang khép hờ, lông mi nhẹ nhàng chớp hai cái. Nhìn icon khóc lóc trên màn hình kia, không hiểu sao trong đầu anh lại tự động nhớ đến khuôn mặt Lâm Cam.
Nếu như cô khóc thật, nước mắt nhất định sẽ rơi không ngừng, nói không chừng còn cắn môi không nói lời nào. Nước mắt như sẽ theo khóe mắt, lăn qua nốt ruồi nhỏ kia rồi lặng lẽ rơi xuống đất.
Nghĩ tới đây, anh thở dài một hơi rồi trả lời.
"Không ghét cậu."
Lúc Lâm Cam đọc được những chữ này, cảm thấy bản thân như sống lại.
"Vậy mai gặp được không?"
"Mai không được."
"Cậu nhẫn tâm cự tuyệt thanh niên tốt một lòng muốn xây dựng đất nước!"
"... Sáng mai tôi có việc."
"Cậu sẽ không lừa tôi chứ?"
"..."
"Cho cậu biết, buổi sáng tôi xinh đẹp hơn buổi chiều, thật đấy."
"..."
"Ha ha, đùa cậu thế thôi. Vậy chiều mai nhé?"
"Ừ."
Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang đồng ý, thành thạo hẹn địa điểm gặp mặt ngày mai.
Chu Viễn Quang để điện thoại xuống, sách cũng không đọc được nữa. Sáng mai anh có việc thật, không hề lừa Lâm Cam.
Hết chương 15.
Lời của tác giả: Không nói lại cậu, nhưng vẫn thích cậu.
Bày tỏ thẳng thắn nhất, không có tác dụng cũng đừng đánh tôi. Ha ha ha.