Tầm Mộng Thái Hồ: Túy Cô Tô

Chương 6: Miên nhi, miên y...




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dùng xong yến tiệc, Lý lão phu nhân trở về Diên Phúc viện nghỉ ngơi, Vương đại nhân cùng Lý lão gia vào thư phòng đàm luận văn thơ, Vương thị cùng Lưu di nương tâm sự chuyện nhà, chỉ còn lại ba người, Vương Dao Dao triệt để sắm vai cái đuôi của biểu ca, bám dính không rời, Vương Diệu Diệu bất đắc dĩ cũng phải đi theo.

Lý Quân Ngọc bảo Thanh Thư dọn lên một đĩa hạt dẻ đầy ắp, Vương Dao Dao vừa trông thấy hai mắt liền sáng rực lên, nhìn biểu ca càng thêm sùng bái, hỏi:

“Biểu ca, huynh làm sao biết được muội thích ăn nhất là hạt dẻ?”

Lý Quân Ngọc mỉm cười, đáp:

“Chỉ là trùng hợp vi huynh cũng thích thôi.”

Vương Dao Dao cười hì hì nói:

“Thật trùng hợp, có lẽ kiếp trước chúng ta cũng là huynh muội đó!”

Lý Quân Ngọc khẽ cười không đáp, cầm lên một viên hạt dẻ, chăm chú bóc vỏ. 

Đâu chỉ là huynh muội... Mười năm thanh mai trúc mã, mười năm phu thê cùng giường chung gối, sở thích của cả hai đã vô hình trung dung hòa làm một. 

Kỳ thực trên đời làm gì có chuyện ngẫu nhiên, hoặc chí ít đối với Lý Quân Ngọc mà nói, không hề có thứ diễm phúc nào từ trên trời rơi xuống cho chàng. Tất cả, đều là do chàng nỗ lực tự tạo ra. Không phải tự nhiên tâm ý tương thông, mà là cố tình để tâm, tỉ mỉ lưu ý từng li từng tí để hiểu đối phương. Không phải trùng hợp trời sinh một đôi, mà là dốc lòng đi thích cái mà đối phương thích. Chàng không tin trời, không tin số mệnh, luôn tự tin rằng bản thân có thể tự tạo nên vận mệnh của mình. Nhưng đến cuối cùng, đành phải cay đắng thừa nhận rằng, may mắn cũng là một loại tài năng. Bất kể ngươi nỗ lực đến đâu, cũng không đấu lại thiên mệnh. Có những người, vừa sinh ra đã mang theo tất cả sự ưu ái của tạo hóa. Có những mối duyên phận, là do trời định. Vậy thì, sự nỗ lực chống lại vận mệnh của ngươi, khác nào Tôn Ngộ Không kia, cố gắng cách mấy cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ, tuyệt vọng vùng vẫy dưới Ngũ Chỉ sơn, đau đớn bị kiềm kẹp trong chiếc vòng kim cô. Sự phản kháng của ngươi, nỗi đau khổ của ngươi, niềm phẫn uất của ngươi, chẳng qua chỉ như một trò hề mua vui cho thiên hạ. Để rồi sau cùng, cũng đành nhận mệnh.

“Miên nhi.” Đang lúc Vương Dao Dao hì hục đánh vật với cái vỏ hạt dẻ cứng ngắc, nghe biểu ca gọi một tiếng, tiểu cô nương bèn ngẩng đầu lên, liền trông thấy mấy hạt dẻ đã bóc vỏ tinh tươm được đặt riêng trong một bát nhỏ. 

“Miên nhi ăn cái này trước đi.” Lý Quân Ngọc đẩy chiếc bát ấy về phía nàng, lại cầm cái hạt bị nàng dày vò nãy giờ lên, khẽ gõ một cái cho lớp vỏ bên ngoài vỡ ra, rồi nhẹ nhàng tách lấy hạt bên trong. 

Hạ Trúc đứng phía sau, thấy vậy vội nói:

“Biểu công tử, việc này để nô tỳ làm là được.”

Lý Quân Ngọc vẫn không ngừng tay, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhẹ giọng bảo:

“Không cần đâu, việc này ta làm cũng quen tay. Chỉ là biểu muội lại không quen tay, lần sau mong cô nương để tâm hơn.”

Chàng bề ngoài nói nhẹ như không, trong lòng lại rất không vui. Nha hoàn của Vương thị dạy dỗ thật không tốt, lại cứ thế trơ mắt nhìn chủ nhân đánh vật với hạt dẻ. Trước mặt người khác còn như thế, vậy sau lưng còn lười biếng đến độ nào? Nếu là trước kia, trong phủ có nha hoàn thị nữ dám tắc trách như vậy với nàng, Lý Quân Ngọc tất nhiên không bỏ qua. Nhưng hiện tại tình thế khác đi, chàng cũng hiểu rõ đối với hạ nhân nếu vẫn còn dùng tới thì tốt nhất không nên quá cay nghiệt, phòng khi bọn họ sinh lòng oán hận sẽ động tay động chân gì đó trong đồ ăn thức uống của nàng, thế nên chỉ đúng mực nhắc nhở. 

Hạ Trúc ở Vương phủ tại kinh thành vốn là nhất đẳng nha hoàn, hạ nhân trong phủ cũng phải nể cô ta mấy phần, Vương Dao Dao lại còn nhỏ, không có mẫu thân kề bên trông coi, vì vậy Hạ Trúc hầu hạ bên cạnh nàng xưa nay đều rất nhàn hạ, cũng không cần để tâm tỉ mỉ. Nay bị vị biểu công tử này nhắc nhở khéo, tuy thái độ của chàng vẫn ôn hòa như thường, cô đột nhiên lại cảm thấy nơm nớp lo sợ, cuống quýt nói:

“Nô tỳ nhất thời sơ ý, lần sau tuyệt đối không dám thất trách nữa.”

Vương Dao Dao lay lay tay áo biểu ca, bảo:

“Biểu ca, đây chỉ là việc nhỏ, không cần trách Hạ Trúc...”

Kỳ thực nàng không hiểu, cái sai nhỏ không chỉnh, dần dà sẽ thành cái sai lớn. Nhưng Lý Quân Ngọc cũng không muốn giáo huấn nàng trước mặt người khác, liền xoa đầu nàng, nói:

“Biểu ca trách Hạ Trúc của muội khi nào chứ? Có lẽ là nàng ấy hiểu nhầm ý của ta thôi. Hạ Trúc cô nương chớ nên để trong lòng, ta tuyệt không có ý trách cô.”

Câu cuối ấy tất nhiên là dành cho Hạ Trúc.

Nói đoạn, chàng lại chú tâm vào việc bóc vỏ hạt dẻ. Vương Dao Dao nhìn như vậy, trong lòng kỳ thực cũng rất là cảm động. Tiểu cô nương mất mẹ từ bé, phụ thân bận rộn công sự, Lưu di nương nói cho cùng vẫn không phải mẹ ruột của nàng, đối với nàng không thể nào để bụng bằng con gái của bà ấy. Tuy rằng mới gặp biểu ca không lâu, nhưng chàng quan tâm đến nàng từng li từng tí, khiến nàng cảm thấy ấm áp như là mẫu thân vậy. 

Được rồi, hình tượng biểu ca trong mắt Vương nhị cô nương từ thần tiên ca ca đã thăng cấp thành nhũ mẫu, nếu biểu ca đại nhân biết được chắc sẽ cảm động rơi lệ. (=_=)

“Cảm ơn biểu ca.” Vương Dao Dao nhai hạt dẻ cũng không quên bày tỏ lòng biết ơn đối với vị biểu ca đang phấn đấu quên mình bóc vỏ cho mình kia. 

Lý Quân Ngọc nhìn thấy tiểu cô nương ăn ngon lành, hai má vì nhai nên phồng lên như sóc con, vừa buồn cười vừa đáng yêu. Chàng liền không kiềm chế được, đưa tay nhéo nhéo má nàng, nói:

“Miên nhi ngoan.”

Vương Dao Dao bất mãn lấy hai tay che má lại, lên án:

“Biểu ca hư!”

Lại như chợt nhớ ra cái gì, nàng “a” một tiếng, hỏi:

“Tại sao biểu ca biết nhũ danh của muội?”

“Vi huynh nghe tam cữu phụ nói.” Vị biểu ca nào đó rất thản nhiên nói dối không chớp mắt. Có điều tiểu biểu muội ngốc liền cứ thế mà tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Miên nhi, miên y [1], đúng là tên như người, nàng quả là giống một cái áo bông nhỏ, vừa mềm mại vừa ấm áp.

Kỳ thực người thông minh không nhất thiết sẽ yêu một người thông minh, ngược lại, một người cũng thông minh như mình sẽ khiến họ cảm thấy nguy hiểm, đề phòng. Cái mà một người luôn sống trong toan tính giả dối cần, đôi khi chỉ đơn giản là tuyệt đối chân thành, tuyệt đối tin tưởng. Kẻ giả tạo lại khao khát sự chân thành, nghe qua thật buồn cười, phải không?

Vương Diệu Diệu nhìn hai người trước mặt, đột nhiên có cảm giác mình chính là người ngoài, không cách nào chen vào được. Nàng hắng giọng, nói:

“Nhị biểu ca, nhũ danh của nữ nhi gia không phải người ngoài có thể tùy tiện gọi.”

Lý Quân Ngọc bắt đầu bóc một hạt dẻ mới, không hề ngừng tay, bình thản nói:

“Vi huynh sẽ không nói với người ngoài.”

Vương Diệu Diệu: “...” Đại ca, “người ngoài” đó là chỉ huynh đó, có thể tự giác ngộ một chút được không?

Vương Dao Dao cảm thấy thái độ của đại tỷ và biểu ca không đúng lắm, bèn tìm cách để hai người thân thiết hơn. 

“Tỷ tỷ, qua đây ăn hạt dẻ với muội đi!” Đại tỷ nhanh tận dụng cơ hội nha, không phải ngày nào cũng có người tình nguyện bóc sẵn cho ăn đâu! 

Nhị biểu ca của chúng ta không dấu vết nhíu mày lại, vừa giận vừa buồn cười, nghĩ thầm: Thật là nha đầu vô lương tâm.

Vương đại cô nương lại chẳng phải kiểu không tim không phổi như muội muội, tự nhiên nhận thấy được mức độ đãi ngộ của biểu ca dành cho mình và muội muội khác nhau đâu chỉ một chút ít. Nàng vốn tự tôn đầy mình, liền lạnh nhạt nói:

“Tỷ tỷ không muốn ăn, muội ăn đi.” 

Dù gì cũng là bóc cho muội, đâu phải cho ta? Vương Diệu Diệu có chút giận dỗi nghĩ.

Lại nói, ở Vương phủ trước nay không có chủ mẫu, mọi sự trong hậu viện đều giao cho Lưu di nương tạm quản lý, mà Vương đại nhân đối với hai con gái cũng không hề thiên vị ai, thành ra từ khi xuyên đến thế giới này, Vương Diệu Diệu chưa hề biết tới sự chênh lệch giữa đích nữ và thứ nữ là bao xa. Cho tới hôm nay, đến Lý phủ này, nhìn thấy mọi người đều xoay quanh muội muội mình, nàng mới hiểu được thân phận ở xã hội phong kiến này quan trọng ra sao. Nàng trước nay chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đố kỵ với muội muội, nhưng hóa ra, con người ai có thể thoát khỏi tham sân si? Không đố kỵ, hiền lành thiện lương, chẳng qua chỉ là do môi trường sống không cần phải cạnh tranh thôi. Một người sống trong đủ đầy, tất nhiên không cần thiết phải đi tranh giành, cũng không cần thiết phải ghen tị với ai. Vương Diệu Diệu đưa mắt nhìn vị công tử như ngọc đang tủm tỉm cười bóc vỏ hạt dẻ kia, đột nhiên có chút đồng cảm với Lý Quân Ngọc trong nguyên tác. Nàng thầm nghĩ, nếu địa vị trong xã hội phong kiến thối nát này không quan trọng như vậy, hẳn chàng ta cũng không...

Ngẫm lại, Vương Dao Dao được mọi người ở Lý phủ xum xoe như vậy, phần lớn không chỉ vì con bé là đích nữ của một Tri phủ lục phẩm, mà là bởi cái danh ngoại tôn nữ của An Thân vương. Người của hoàng thất, dù là đời nào thì đây cũng là thứ mà thiên hạ đua nhau mong cầu. Huống hồ, An Thân vương thương yêu Ninh Dương quận chúa vô cùng, sau này bà ấy bất hạnh qua đời, ông liền dồn hết tình thương con gái dành cho ngoại tôn nữ là Vương Dao Dao, năm lần bảy lượt muốn mang con bé về vương phủ nuôi dưỡng, chỉ là Vương đại nhân kiên quyết cự tuyệt, thà chết không đồng ý, bản thân Vương Dao Dao cũng không nỡ xa phụ thân, thế nên An Thân vương đành tạm gác ý định này lại.

Vương Diệu Diệu cố gắng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, không thấy có chi tiết nào kể về Lý Quân Ngọc ban đầu đối với Vương Dao Dao là thứ tình cảm gì. Bản thân nguyên tác vốn là câu chuyện tình cảm động bi thương của nam nữ chính, cho nên chỉ tập trung khắc họa hai người gặp nhau ra sao, từ lúc nào yêu nhau, Lý Quân Ngọc chỉ là nam phụ, không ai rảnh đi quan tâm quá trình diễn biến tâm lý của chàng ta, quãng thời gian niên thiếu thanh mai trúc mã của đôi biểu huynh muội này cũng không được nhắc tới nhiều lắm, khiến Vương Diệu Diệu cảm thấy thật mù mờ, chẳng đoán được ra sao. Nhưng suy xét cho kỹ thì nàng khẳng định con người như chàng ta làm sao lại tốt với ai mà không có mục đích gì?

Mọi người, bao gồm cả Lý Quân Ngọc, đối tốt với Vương Dao Dao, chẳng qua chỉ là vì muốn lợi dụng nàng mà thôi. Vương Diệu Diệu đưa ra kết luận như vậy, trong lòng cũng cân bằng chút ít, lại còn nảy sinh mấy phần thương hại với muội muội.

Con người thật kỳ lạ, rõ ràng không phải rắp tâm muốn thấy người ta khổ, nhưng cái cảm giác được thương hại người khác ấy vẫn tốt hơn rất nhiều việc thừa nhận mình thua kém họ ở điểm nào đó. 

Lý Quân Ngọc liếc nhìn biểu cảm phong phú trên mặt của Vương đại cô nương, thầm cười lạnh trong lòng.

Chàng tất nhiên hiểu rõ nàng ta đang nghĩ gì. Kỳ thực, Lý Quân Ngọc không phải cố tình phân biệt đối xử với vị biểu muội thứ xuất này. Bản thân chàng cũng là thứ tử, sao lại khinh khi người cùng xuất thân với mình? 

Chỉ là, Lý Quân Ngọc đối với ai cũng ôn hòa lễ độ, nhưng không có nghĩa chàng phải ân cần nhiệt tình với bất cứ người nào. Đạo đối nhân xử thế, quá lạnh không tốt, quá nóng cũng không hay. Ngoại trừ với người mình thật sự quan tâm, trung dung hài hòa vẫn là tốt nhất. 

Nói chính xác là, Lý Quân Ngọc thật sự không có lạnh nhạt với Vương Diệu Diệu. Chẳng qua, chàng chỉ quá nhiệt tình với Vương Dao Dao. So sánh với nhau, liền cảm thấy như là phân biệt đối xử. 

Nếu là bình thường, Lý Quân Ngọc liền không bận tâm mảy may, nhưng chàng không muốn Vương Dao Dao bị người ta đem lòng đố kỵ. Nhiều người nghĩ rằng bản thân quan tâm đến ai liền phải thể hiện thật rõ ràng để cả thiên hạ phải ghen tị. Thật ra, đó chỉ là một hành động ngu ngốc. Con người vì lòng đố kỵ, chuyện gì cũng có thể làm được. Huống hồ Vương Diệu Diệu là tỷ tỷ của Vương Dao Dao, nếu thật rắp tâm hãm hại, khó mà đề phòng cho được. Lý Quân Ngọc sẽ không đẩy tiểu biểu muội vào tình cảnh nguy hiểm.

Vì vậy, chàng liền bảo nha hoàn mang lên vài món điểm tâm, mỉm cười nói:

“Đại biểu muội không thích ăn hạt dẻ thì thử những món này xem sao. Nếu không vừa miệng, ta sẽ bảo người làm món khác. Nếu biểu muội có đặc biệt muốn dùng món nào, cứ tự nhiên nói. Chúng ta là người một nhà, không cần ngại.”

Vương Diệu Diệu thấy chàng chu đáo như vậy, ấm ức cũng tan gần hết, liền đáp:

“Không cần đâu nhị biểu ca, những thứ này đã đủ rồi.”

Bấy giờ, từ bên ngoài liền vang lên một tiếng nói, giọng đầy trào phúng:

“Ái chà, nhị đệ quả là lúc nào cũng tâm tư tỉ mỉ, thấu hiểu lòng người, giỏi nhất là mua chuộc nhân tâm.”

~~~~~~~♡~~~~~~~~~

*Chú thích:

[1] “Miên” nghĩa là sợi bông, miên y là áo bông. ^^

@Tác giả lảm nhảm: Viết nửa ngày cuối cùng cũng cho được đại biểu ca lên sàn, thật tội cho anh! =)))

Chương này giải thích 2 việc:

1.     Tại sao Vương nhị cô nương thích biểu ca? => Bởi vì cả người anh ấy toát ra mẫu tính ôn nhu ấm áp. Một cô bé sớm mất mẹ chính là cần cảm giác này.:)

2.     Tại sao nữ chính có vẻ ngốc bạch ngọt? => Bởi vì biểu ca là nam chính.:v Hẳn nhiều người thích nữ chính thông tuệ, nữ cường một chút, nhưng Kim Dung lão gia cho chúng ta biết một quy luật, Hoàng Dung thông minh sẽ thích Quách Tĩnh khù khờ, Dương Khang gian xảo sẽ thích Mục Niệm Từ ngây ngô, Triệu Mẫn xảo quyệt cũng thích Trương Vô Kỵ thành thật. Người thông minh và đa nghi thường thích thỏ trắng dễ dụ thôi. =))) Cũng như Dương Khang sẽ không bao giờ đi yêu Hoàng Dung, bởi vì cái mà anh ta cần là một cô nương chân thành tuyệt đối tin tưởng mình, bao dung mình, không oán không hối yêu mình, chứ thông minh thì ảnh có sẵn rồi.:v

Chú thích: Minh họa biểu ca :v
6aa3df83gw1es3v12zhwmj20gj0ygjyejpg