Cảnh Từ không kịp cưỡi ngựa về, trên đường hắn niệm chú quyết vào cung, thị vệ trông cửa thấy tình hình này vội mở cửa, có người lập tức đi báo cho Thánh Điện hạ.
Đến tẩm cung của Nam Mịch, Thường Hỉ bị dọa ngốc khi nhìn thấy tình hình này, vẫn là Cảnh Từ hô: “Đi truyền thánh y!”
Thường Hỉ mới luống cuống đi tìm thánh y.
Cảnh Từ không biết bây giờ nên làm gì, tinh luyện linh lực của mình chuyển qua cho Nam Mịch. Loại cảm giác này lại xuất hiện và còn rõ ràng hơn trước, nàng đang cắn nuốt linh lực, trong cơ thể Nam Mịch có một lực lượng giống như vực sâu không đáy.
Lúc thánh y đến, Cảnh Từ đã cảm giác linh lực của mình linh lực đang có chút giãy dụa không kiểm soát được.
Không bao lâu sau, Thần quân và Nam Tu cũng đến.
Nam Tu tiến lên một bước đấm một cú vào sườn mặt Cảnh Từ: “Cảnh Tầm Nhiên! Ngươi đã làm gì?”
Thần quân kịp thời nói: “Tu nhi, dừng tay,” Nam Tu nghe lời dừng lại, Thần quân hỏi: “Thánh y nói thế nào?”
Thường Hỉ ở một bên đang lặng lẽ khóc nức nở, nghe vậy vội vàng đáp lại: “Thánh y còn chưa ra.”
Thần quân tiến lên một bước vỗ vai Nam Tu, lúc này Nam Tu mới thở phào một hơi rồi lui về một bước, Thần quân nhìn Cảnh Từ một lúc lâu, cuối cùng hỏi: “Sao ngươi lại trở về?”
“Vì Công chúa hôn mê nên thần trở về.”
“Ừ,” Thần quân ngồi trên ghế dựa, không nhìn ra đang vui hay giận: “Vậy ngươi tiếp tục đi phía Tây đi.”
Cảnh Từ dùng ngón cái quẹt khóe miệng để lau đi vết máu do Nam Tu đánh, sau đó quỳ xuống đất: “Thần sẽ không đi nữa.”
“Hửm?” Tuy Thần quân chỉ "hửm" một tiếng nhưng có thể nghe được ngài đã rất tức giận.
Cảnh Từ vẫn vô cùng bình tĩnh, trả lời lại: “Thần sẽ không đi.”
Nam Tu đứng một bên cảm thấy sợ hãi thay Cảnh Từ, thầm nghĩ thiên hạ này cũng chỉ có Cảnh Từ dám nói như vậy với Thần quân, à... Còn một người đang nằm trong phòng nữa.
Một đôi này của họ cũng xem như chắp vá.
Lúc này thánh y đi ra, tóc hoa râm trên trán đều thấm ướt mồ hôi, lão run run rẩy rẩy quỳ xuống: “Quân thượng… Quân thượng...”
“Nói chuyện đàng hoàng, ấp úng làm gì?” Nam Tu không chịu nổi mấy lão già này bày ra dáng vẻ như sắp bị chôn cùng.
Vị thánh y kia gật đầu đáp “Vâng”, sau đó nói: “Công chúa đang có dấu hiệu già đi sớm.”
Nghe vậy, cả phòng đều lặng im hồi lâu, Nam Tu hỏi: “Công chúa đã Thông Thần, sao lại già đi sớm được?”
Người có căn cốt yếu ớt có tuổi thọ rất ngắn, dài nhất cũng không quá trăm tuổi nên gọi là già đi sớm.
Nhưng Nam Mịch đã Thông Thần, đừng nói một trăm năm, sớm đã có tuổi thọ vô hạn.
Vị thánh y kia có vẻ cũng không hiểu, run run rẩy rẩy nói: “Thần không thể nhầm được, nhiều năm trước thần đã từng thấy trong dân gian.”
Căn phòng đầy người đang nức nở, vào lúc này lại không nghe được một chút âm thanh nào, lúc Thần quân lên tiếng, giọng nói của ngài hơi khàn đi: “Có phương pháp trị liệu hay không?”
“Thần, vô năng.”
Không phải do thánh y vô năng mà người thường già đi sớm vốn là chuyện tất nhiên, thánh y dù có lợi hại đến đâu thì cũng đâu thể đi ngược lại ý trời?
Cảnh Từ cảm thấy tim mình như đang bị một bàn tay đầy gai nhọn tàn nhẫn bóp chặt, đau đến mức hắn gần như không thở nổi, hắn chợt đứng dậy: “Ta đi tìm Sở Khương Dũ, lão nhất định sẽ có cách.”
Nam Tu đưa tay kéo hắn lại: “Ngươi đi đâu tìm lão?”
Cảnh Từ hoàn toàn hoảng sợ, vành mắt đỏ như có thể chảy máu, hắn vội thở gấp mấy hơi rồi nói: “Phải rồi, phải đi tìm ở Hãn châu. Ta sẽ đưa Công chúa theo cùng, như vậy có thể đi nhanh hơn rồi, đúng, đúng vậy.”
Nam Tu chưa từng thấy Cảnh Từ như vậy, y đành ấn vai hắn lại: “Bình tĩnh chút đi, Cảnh Từ.”
Lúc này Thần quân bỗng nhiên đứng dậy và nói: “Không cần đi Hãn châu, Sở Khương Dũ tới Thần đô rồi.” Ngài thoáng nhìn Nam Tu: “Đi tìm lão đi.”
Nam Tu không có thời gian suy nghĩ tại sao Thần quân lại biết hành tung của Sở Khương Dũ, gật đầu đáp “Vâng” rồi nói với Cảnh Từ: “Ngươi chờ ở đây đi, đừng kích động.”
Tình cảnh lúc này có chút hỗn loạn, Thần quân phất tay: “Những người khác lui ra hết đi, để Thường Hỉ và thánh y hầu hạ ở trong. Cảnh Từ, ngươi chờ ở đây cùng ngô.”
Cảnh Từ ngơ ngác nhìn Thần quân rồi chợt hỏi: “Quân thượng, phải làm sao bây giờ?”
Lần cuối nhìn thấy Cảnh Từ bất lực như vậy là khi hắn còn rất nhỏ, nhất quyết muốn ra ngoài làm việc với lão điện chủ, cuối cùng lão điện chủ bị trọng thương vì bảo vệ hắn. Thần quân vẫn nhớ rõ đôi mắt Cảnh Từ khi đó như một nai con đang hoảng sợ, ngơ ngác nhìn ngài.
Khi đó hắn cũng hỏi: “Thần quân, điện chủ… Điện chủ sao rồi?”
Suy nghĩ của Thần quân chỉ thoáng qua, sau đó nói: “Tầm Nhiên, ngô đã xem thử rồi, tạm thời Mịch nhi sẽ không sao, đừng nóng vội.”
Cảnh Từ không nói nữa mà chỉ ngơ ngác đứng ở cửa chờ Sở Khương Dũ, đầu hắn trống rỗng, chỉ còn giọng nói của Nam Mịch liên tục vang vọng, nàng nói Cảnh Từ đừng đi.
Một lúc sau, Nam Tu vội vàng dẫn Sở Khương Dũ đến.
Không đợi Sở Khương Dũ hành lễ với Thần quân thì Cảnh Từ đã kéo tay lão vào nội điện của Công chúa.
Nam Tu nhìn thoáng qua Thần quân, thấy ngài ấy không có phản ứng gì, lúc này y mới thay Cảnh Từ thở nhẹ nhõm một hơi: “Phụ thân, Mịch nhi..”
“Đừng sợ,” Thần quân liếc y một cái rồi nói: “Tạm thời không có vấn đề gì.”
Nghe Thần quân nói như vậy, Nam Tu mới thở phào nhẹ nhõm. Y quay đầu nhìn Thần quân, chợt nhận ra Thần quân mà mình luôn kính sợ vẫn luôn ở cạnh y, dù trời có sập xuống thì y cũng không sợ, vì phụ thân y cũng đủ mạnh mẽ.
Từ nhỏ Thần quân đã rất nghiêm khắc với y nên Nam Tu có chút sợ ngài, nhưng điều này không ảnh hưởng đến chuyện y cũng rất yêu phụ thân mình.
Dường như nhận ra ánh mắt của Nam Tu, Thần quân nói: “Vào xem xem, nhìn kĩ Tầm Nhiên một chút.”
Khoảnh khắc tiến vào phòng, Nam Tu quay đầu nhìn lại, y chợt phát hiện thật ra trên tóc của người phụ thân không gì làm không được làm được kia đã xuất hiện màu bạc, sau khi ngài rời đi, vẻ mặt cũng có chút hoảng loạn, con cái luôn là điểm yếu của ngài.
Sở Khương Dũ vừa kiểm tra mạch xong, chắp tay nói: “Công chúa đúng là có dấu hiệu già đi sớm, cũng may Cảnh đại nhân kịp thời chuyển linh lực của mình cho Công chúa nên tạm thời không có vấn đề gì.” Lão biết mọi người đều rất sốt ruột, cũng không nói những lời vô ích: “Nhưng nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi thì ta cũng không có cách gì, ta chỉ có thể □□.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Cảnh Từ nhìn chằm chằm Sở Khương Dũ.
Có thể sự hoảng loạn trên mặt Cảnh Từ thật sự quá chân thật, Sở Khương Dũ cũng run sợ theo: “Nếu trước đó Đồ sơn tiên nhân đã điểm hóa Công chúa, ta cảm thấy có lẽ vị tiên nhân đó còn có biện pháp.”
Cảnh Từ vội gật đầu: “Ngươi nói đúng,”?Tựa như bắt được một cọng rơm: “Chúng ta lập tức khởi hành, ngươi đi cùng chúng ta.”
Sở Khương Dũ cười khổ một tiếng, chỉ nói “Được”.
Không biết từ lúc nào Thần quân đã đứng ở cửa, nhìn Cảnh Từ: “Cảnh Từ, ngươi muốn đưa nữ nhi của ngô đi đâu?”
Cảnh Từ phản ứng lại, vội quỳ trên mặt đất: “Thần sẽ hộ tống Công chúa về phía Bắc, nhất định có thể đưa Công chúa bình an trở về.”
“Chuyện Công chúa đi phía Bắc có Thánh Điện hạ đích thân đi, ngươi vẫn còn việc của mình.”
“Thần, không thể tuân chỉ.”
Sở Khương Dũ khom người một bên, thầm nghĩ tên nhóc Cảnh Từ này còn cứng đầu hơn lão năm đó, là một người tàn nhẫn.
Quả nhiên lão lại nghe được Cảnh Từ nói: “Thần không đi phía Tây nữa, thần không quan tâm đến người Hỏa tộc hay thiên hạ, thần chỉ muốn Công chúa mạnh khỏe.”
Thần quân vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra đang vui hay giận, dường như ngài cũng đang do dự, Nam Tu chợt quỳ xuống nói: “Phụ thân, Cảnh Từ từng đi Đồ sơn cùng Mịch nhi, hầu hết các tiên nhân đều có tính tình cổ quái, lỡ như con đi cùng Mịch nhi nhưng tiên nhân không gặp thì phải làm sao? Hơn nữa ngoại trừ Cảnh Từ thì còn ai quen thuộc hơn với ba châu phía Bắc? Phụ thân, đây là việc khẩn cấp.”
Đã qua một lúc lâu, Sở Khương Dũ nhiều năm không hành lễ, lão cảm thấy cái eo già của mình sắp gãy rồi.
Cuối cùng cũng nghe Thần quân nói: “Lần này đi phía Bắc, Tu nhi phái theo một ít thần vệ đi cùng, Chá Phàm điện bí mật đi theo, mọi chuyện đều phải cẩn thận,” Ngài nhìn thoáng qua Sở Khương Dũ đang ở một góc: “Sở tiên sinh không cần đa lễ, làm phiền tiên sinh rồi.”
Sở Khương Dũ xem như có thể đứng dậy, lại nói: “Thần quân nói quá rồi.”
Cuối cùng Thần quân nhìn Cảnh Từ: “Đi nhanh về nhanh, nhất định phải chữa khỏi cho Mịch nhi,” Dừng một chút, ngài lại nói: “Ngươi cũng vậy, trở về an toàn cho ngô.”
Thần quân vừa đi, Sở Khương Dũ tiến lại gần Cảnh Từ: “Người nhạc phụ này của ngươi đối xử với ngươi không tệ nhỉ?”
Cảnh Từ không có tâm trạng nói đùa với lão, hắn tiến lại gần Nam Mịch, sờ bàn tay bé nhỏ của nàng: “Đừng giận nữa, ta sai rồi, ta không nên cố chấp làm theo ý mình như vậy, ta nên phát hiện nàng không ổn sớm hơn.”
Sở Khương Dũ thở dài một hơi: “Ngươi yên tâm, trễ nhất ngày mai Công chúa sẽ tỉnh lại, chúng ta càng nhanh càng tốt, chuẩn bị khởi hành đi.”
Cảnh Từ gật đầu, đứng dậy đi sắp xếp. Nam Tu đi theo sau hắn, sờ mũi: “Chuyện đó... Không phải ta cố ý đâu, phụ thân ta đang ở đó, ta mà không ra tay đánh ngươi, lỡ người ra tay thì mạng ngươi cũng chẳng còn.”
Cảnh Từ đã sớm biết y cố ý, đầu không thèm quay lại: “Ta biết rồi, đa tạ.”
Quả nhiên đúng như lời Sở Khương Dũ, đêm hôm đó Nam Mịch tỉnh dậy, Cảnh Từ và Nam Tu canh giữ bên ngoài, nghe thấy tiếng động, Cảnh Từ đi vào.
Nam Mịch mơ màng nhìn Cảnh Từ, vành mắt nàng đỏ lên rồi khóc: “Cảnh Từ...”
Tiểu Công chúa còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mềm mại yếu ớt, đáng thương vô cùng, Cảnh Từ vội đỡ bàn tay nàng duỗi ra: “Thần ở đây, Công chúa.”
Nam Mịch hơi đứng dậy, Cảnh Từ vội đỡ nàng, tay để sau lưng nàng, vòng cánh tay quanh nàng, Nam Mịch vòng cánh tay non mịn của mình lên cổ Cảnh Từ, mặt vùi vào cổ hắn, Sở Khương Dũ quay mặt đi, phất tay rồi lui ra cùng cung nhân.
“Thần sai rồi,” Tay còn lại của Cảnh Từ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng: “Thần không đi đâu cả.”
“Cảnh Từ...” Nàng không nói nên lời những chuyện khác, đầu choáng váng mê man, gọi tên hắn một lần nữa.
“Thần ở đây.”
Lúc này nàng mới phản ứng lại, nhớ lại việc Cảnh Từ phải đi, vừa thấy sợ vừa thấy tủi thân, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Vì sao chàng phải đi? Ta sợ lắm.. Cảnh Từ... Ta sợ...”
“Công chúa đừng sợ,” Cảnh Từ lại bắt đầu đau lòng, giọng cũng khàn đi: “Có thần ở đây, thần không đi nữa.”
Có lẽ vì khóc mệt nên Nam Mịch nép vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ta làm sao vậy? Ta bị bệnh sao?”
“Ừ, Sở tiên sinh đến rồi, lão nói chúng ta đi Đồ sơn tìm tiên nhân lần nữa.”
Nam Mịch nằm trong lòng Cảnh Từ, ngửa đầu nhìn hắn, vươn ngón tay sờ hàng mi dài của hắn: “Bệnh của ta rất nặng sao? Phụ thân và ca ca hẳn đã rất sợ nhỉ?”
Cảnh Từ đưa tay giữ lấy tay nàng đặt vào chăn: “Ừ, sợ lắm, ca ca của nàng khi giận còn đánh thần nữa, đây, xem này...” Hắn nâng cằm lên, cho nàng xem chỗ bị Nam Tu đánh đến bầm tím: “Đều chảy máu.”
Quả nhiên Nam Mịch cau mày, mềm giọng tức giận như đang làm nũng: “Nam Tu sao lại như vậy! Thật quá đáng, sao huynh ấy có thể đánh chàng được?”
Nghe nàng tin là thật rồi nói, Cảnh Từ cười: Ngay cả “ca ca” cũng không gọi. Sau đó hắn cũng bắt chước theo, sờ hàng mi của nàng: “Đúng vậy, sao ngài ấy có thể đánh thần chứ.” Hắn lại sờ mặt nàng: “Khó chịu không?”
“Không có,” Nam Mịch lắc đầu theo động tác của hắn, vuốt lòng bàn tay của hắn: “Chỉ là không có sức, nếu chàng ở cạnh ta thì ta sẽ có sức.”
Cảnh Từ cười khẽ một tiếng: “Được, thần ở cạnh Công chúa.”
Một lát sau, Nam Mịch rúc vào lòng hắn ngủ thiếp đi, tay còn nắm chặt ống tay áo của Cảnh Từ.
Ngày hôm sau nàng vẫn không tỉnh, Sở Khương Dũ giải thích cho Cảnh Từ và Nam Tu: “Đây là chuyện bình thường, trong thuốc ta cho Công chúa uống có thêm thuốc an thần, ngủ nhiều thì có thể ít tiêu hao sức lực hơn, dưỡng tinh thần mới có thể chịu được mệt nhọc trên cả đường đi xe này.”
Lúc này hai tên nam nhân trông gà hoá cuốc* này mới yên tâm hơn một chút.
*Trông gà hóa cuốc: ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo.
Hai ngày sau bọn họ khởi hành, Thần quân đích thân đưa tiễn.
Nam Mịch còn mê man ngủ trong xe ngựa, Thần quân sờ bàn tay nhỏ bé của nữ nhi: “Phụ thân đợi con về.”
Cảnh Từ đứng ở một bên, hắn nhìn thấy trong một khoảnh khắc khóe mắt của Thần quân hơi ướt, thật ra Cảnh Từ cũng không phủ nhận nhiều năm qua nếu không có Thần quân thì địa vị điện chủ của hắn sẽ không thể ngồi yên, ngoài ơn dìu dắt, Thần quân còn dạy dỗ che chở hắn.
Thần quân nhìn về phía Cảnh Từ, không nói gì mà chỉ gật đầu.
Cuối cùng Cảnh Từ vẫn lên tiếng: “Quân thượng,” Thần quân không quay đầu lại nhưng vẫn ngừng bước, Cảnh Từ nói: “Thần quân yên tâm, dù có chết thần cũng sẽ đưa Công chúa về.”
“Hy vọng ngươi nói được làm được.” Thần quân chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi không quay đầu lại rời đi.
Cảnh Từ biết ngài không dám quay đầu lại, sợ nhìn nữ nhi một lần nữa thì ngài sẽ muốn bỏ mặc thiên hạ, chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của nữ nhi, sợ chỉ cần do dự một chút nữa, ngài cũng chỉ muốn làm một người phụ thân mà không phải quân vương.
Nam Tu thậm chí không nhìn Nam Mịch một cái, chỉ dặn dò vài câu với Cảnh Từ rồi rời đi theo Thần quân.
Y sợ bản thân sẽ càng không nỡ đồng thời y cũng tin tưởng Cảnh Từ. Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ vậy mà đã thật sự tâm đầu ý hợp.