Tâm Ma

Chương 52: Tàn cuộc?




Cuộc chiến này không đơn thuần là phân tài cao thấp, càng không phải là tỷ thí võ nghệ. Lúc này chỉ có một lẽ phải duy nhất: chiến đấu để dành lại mạng sống. Đã lâu rồi, giang hồ bình yên, các bang phái ít giao tranh. Vì vậy mà võ công, trình độ của các bang phái cũng khó lường hết được. Đối với những người vẫn âm thầm luyện tập chờ ngày tranh hùng luôn tự coi mình là hơn người thì đây chính là lúc để kiểm nghiệm, Độc Điếu, A Tòong hay Huỳnh Tô Mậu là những người như vậy. Nhưng nào ngờ, thời thế cũng tạo nên nhiều anh hùng ẩn thân. Và kết cục là Huỳnh Tô Mậu đã thảm hại dưới tay Quạt Mo. Lúc này, ván bài của Quạt Mo coi như đã lật ngửa. Đây là gia trang của hắn, những cái bẫy hắn sắp sẵn chỉ chực chờ ập xuống. Bang hội tứ phương tới đây như cá nằm trong lưới. Nhưng với Độc Điếu, hắn vẫn còn một con bài tẩy chưa lộ diện, đơn giản là hắn có cái để tin vào. Hắn tin vào võ công của hắn vượt trội những kẻ ở đây, hắn tin vào trí tuệ của bản thân, hắn tin rằng mọi việc không thể vượt qua sự sắp đặt của hắn. Tuy nhiên, thực tế luôn có nhiều điều bất ngờ.

Sau vài chiêu tấn công liên tiếp, A Tòong nhận ra võ công của Quạt Mo không phải tầm thường. Hắn thầm nghĩ: “Quạt Mo quả thật ghê gớm, chỉ tay không mà có thể tránh được mấy chiêu của ta, dục tốc bất đạt, ta nên thăm dò chiêu thức của hắn trước đã.” Nghĩ vậy, A Tòong xuất ra vài hư chiêu rồi lùi lại thủ thế. Hắn thu hai dao về chuyển sang chiêu Song Long hộ thể. Song Long đao là võ công gia chuyền của A Tòong. Hai con dao khoắm hắn đang dùng cũng là do tổ tông để lại. Với sức khỏe trời phú và trí tuệ tinh anh, A Tòong đã đưa Song Long đao lên một tầm cao mới, cấp độ mà từ trước đến giờ trong gia tộc chưa có ai làm được. Điều đó làm hắn rất tự mãn. Trước thế tấn công mãnh liệt của A Tòong, Quạt Mo bình tĩnh hóa giải, đến lúc này Quạt Mo mới được rảnh rang đôi chút. Quạt Mo thầm nghĩ: “Trong cái rủi cũng có cái may, nhân cơ hội này ta sẽ cho chúng biết ai mới xứng đáng là người đứng đầu.”

Phía bên kia, Độc Điếu đâng tấn công Thổ Nghĩa dồn dập, càng đánh Độc Điếu càng lấn lướt. Nếu xét về phân định võ công Độc Điếu có lẽ là người dành chiến thắng. Chiêu thức của Độc Điếu rất cổ quái và khó lường, chiếc tẩu thuốc với một đầu nhọn hoắt như mũi tên ở trong tay hắn bỗng chốc đã trở thành thứ vũ khí lợi hại, lúc đâm, chọc, lúc xoay tít. Thổ Nghĩa lúc đầu tuy dữ dằn hung tợn nhưng không áp đảo được đối phương, qua mấy chiêu đã trở nên lúng túng, chỉ còn biết dùng đao đỡ gạt. Độc Điếu bình tĩnh tấn công, chiêu thức nhẹ nhàng nhưng nhắm vào những vị trí hiểm độc, không mất nhiều sức mà vẫn làm đối phương rối loạn. Qua mấy chiêu, Độc Điếu xác định phương vị rồi nhằm thẳng tim Thổ Nghĩa xiên tới. Lúc này, đang giữa tiết đông lạnh giá mà mặt Thổ Nghĩa đỏ gay, đám râu trên mặt dựng ngược lên như lông nhím, hắn chẳng thèm đón đỡ né tránh mà nhằm thẳng đầu Độc Điếu chém xuống. Chiêu này của hắn sẽ phân định thắng thua, ai được sống ai phải chết hay cả hai cùng vong mạng qua chiêu này sẽ rõ. Thổ Nghĩa luôn là kẻ nóng nảy liều mạng, sự kiên nhẫn đối với hắn quá xa xỉ, tình thế rằng co và có phần thua thiệt khiến hắn không giữ được bình tĩnh. Độc Điếu thoáng giật mình, gã không ngờ Thổ Nghĩa lại liều lĩnh đến vậy, làm như vậy chẳng khác nào đồng quy ư tận. Độc Điếu cười gằn, rít lên:

- Âu cũng là cái liến, đi chết đi!

Hắn phóng mạnh tay, từ chiếc tẩu thuốc bắn ra một tia khói trẳng bay thẳng đến Thổ Nghĩa. Thổ Nghĩa hoảng sợ nhưng tình thế quá bất ngờ không sao kịp trở tay, hắn không hiểu tia khói kia có thể cướp đi mạng sống của hắn không, tâm tư hoảng loạn nên lực đạo của đao chém xuống cũng chẳng còn mấy sức mạnh. Độc Điếu coi như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Bỗng Thổ Nghĩa thấy mông mình đau nhói.

- Bịch ….

Thổ Nghĩa bắn ra, rớt xuống đất. Hắn bị người khác đạp cho một cước, lăn trùng trục mấy vòng, vừa hay tia khói cũng sượt qua, cước vừa rồi tuy đau nhưng đã cứu được cái mạng của hắn, tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt. Người vừa tung cước đá Độc Điếu là Chuột Chù. Cả bọn Chuột Chù và ba người của Khuất Lão trại đồng loạt lao tới giáp công, Độc Điếu không kịp trở tay, một chọi lại bốn, tối tăm mặt mũi. Tình thế nhanh chóng đảo chiều.

Cùng lúc đó, Quạt Mo rít lên một tiếng xé tai. Từ phía, đám lính của Binh Lan trại ùa ra, hùng hục dữ tợn. Đám người chống lại Quạt Mo tìm đường thoát thân nhanh chóng bị trấn áp, võ công có cao cường tới đâu cũng không địch nổi số đông ùn ùn như thác lũ. Bọn họ ngay lập tức phải hứng chịu hậu quả thảm khốc. Một rừng đao bổ xuống, loạn đao phanh thây, mấy gã đầu lĩnh bị băm nát như tương, máu nhuộm đỏ một khoảng sân, cảnh tượng thảm khốc kinh rợn làm người khác cũng nản lòng, những người kia nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng, người nào cũng trọng thương, nhẹ thì toàn thân đầy vết đâm chém, nặng thì cụt tay cụt chân.

Trong các bang phái không tham chiến, có người quay mặt đi không dám nhìn, họ hầu hết đều lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, những việc phóng hỏa giết người đã chứng kiến không ít. Tuy nhiên, cảnh tượng tàn bạo như vậy thì chưa thấy bao giờ. Thủ đoạn của Binh Lan trại quả thật quá tàn nhẫn, đám máu thịt bầy nhầy nhuộm đỏ cả sân. Tất cả đều đã bị khuất phục, chỉ còn Độc Điếu và A Tòong đơn độc chiến đấu. Mọi đôi mắt đổ dồn vào hai người, có ánh mắt ngưỡng mộ thán phục hai con người quả cảm đã chiến đấu tới giây phút cuối cùng, có những ánh mắt thương cảm cho hai số phận sắp vong mạng mà chẳng toàn thây.