Tâm Ma

Chương 37: Giang hồ biến động




Tam đại môn phái vốn nổi danh giang hồ, nhưng giang hồ không phải chỉ có tam đại môn phái. Các môn phái nhỏ khác tuy không có được uy danh hiển hách nhưng cũng tồn tại song song cùng tam môn, hình thành nên một thế giới giang hồ rộng lớn. Trong số đó, có những môn phái đã tồn tại từ rất lâu đời, có những môn phái từ miền biên cương hay hải đảo. Lại có cả những môn phải bàng môn tả đạo, kỳ quoặc khác thường mà ít người biết đến. Họ tập hợp nhau lại, trước là vì những môn phái tương đồng cùng giao lưu, sau là để tự không bị ở thế yếu so với Tam môn. Mục đích chủ yếu là tự bảo vệ mình. Tuy nhiên, mối liên hệ giữa các môn phái vốn là tự phát, lại không có người cầm đầu nên không tạo ra được một khối thống nhất, hay sảy ra xung đột. Đến khi Quạt Mo xuất hiện, hắn vốn là kẻ đa mưu túc trí, tự nhận trọng trách liên lạc, kết nối giữa các môn phái, kể từ đó mới tạo nên sự gắn kết giữa các môn phái riêng rẽ. Tối hôm nay, Quạt Mo tụ hội các môn phái một cách bất thường. Thư mời đã được chuyển đi từ tuần trước nhưng do đang tiết đông lạnh giá, lại không có sự chuẩn bị trước nên các môn phái ở xa vẫn phải đi ngày đi đêm mới tới đây đúng hẹn.

Hai người đi cùng Quạt Mo nhảy xuống ngựa, lại gần Chim Chích vẫn đang gục mặt trên xe kéo, lay lay gã dậy.Chim Chích ngẩng mặt lên, gã như bừng tỉnh cơn mê. Hai tên kia đỡ gã xuống xe, gã liền hất tay ra, hai người kia bị hất bất ngờ bật ra ngã lăn quay ra đất. Gã vốn là người lùn, chiếc xe kéo người bình thường có thể bước xuống dễ dàng nhưng với gã lại hơi cao. Chim Chích tung người vọt lên cao quá đầu người rồi phi xuống đất, chân hắn lún cả xuống đất. Chim Chích hét lên, như bao căm nín trong người bùng phát ra. Tiếng thét của hắn nghe chói tai vô cùng, có cảm giác như 2 thanh sắt mài vào nhau khiến người ta sởn gai ốc.

- A … a… a…. Long Thống, tao sẽ moi tim uống máu mày…

Có tiếng nói:

- Long Thống Khuất Lão trại chủ sao, lại là hắn gây chuyện sao.

Tiếng người xôn xao bàn tán. Quạt Mo nói:

- Yên lặng, yên lặng nào. Chim Chích ngươi trấn tĩnh lại đi, hãy nói cho mọi người nghe sự thật.

Chim Chích nói mặt đầy căm phẫn, nghiến răng ken két:

- Hừ… sự thật, sự thật là cả nhà ta đã bị Khuất Lão Trại chu diệt rồi.

Chút nhìn Độc Điếu cười đắc thắng:

- Ta đã nói rồi mà, ngươi sáng mắt ra chưa?

Độc Điếu vẫn dửng dung:

- Chuyện riêng của hắn liên quan gì đến ta. Đừng hòng kéo ta vào. 

A Toòng mặt mày nhăn nhó, quay sang Chim Chắt gắt:

- Ngươi nói năng rõ ràng xem đầu đuôi thế nào?

Lúc này Quạt Mo mới lên tiếng, gã quay về phía Chim Chích nói:

- Ngươi nên nén đau thương lại, hãy nói rõ sự việc để anh em ở đây cùng phân xử.

Chim Chích mắt đỏ ngầu, răng nghiến ken két, cất tiếng nói the thé:

- Ngày hôm qua có người của Khuất Lão trại tìm đến trang viên của ta. Chúng đi năm người, trong đó có Thổ Nghĩa dẫn đầu. Bọn chúng đòi ta hai điều, một là giao bí quyết võ công của bán phái, hai là phải quy thuận Khuất Lão trại. Đời nào ta chấp thuận, nửa điều cũng không thể. Long Thống có quỳ xuống xin làm để tử của ta còn khó. Thế rồi, thế rồi …

Rồi bỗng nhiên gã như sụp xuống, tai đỏ ứng, 2 gò má giật giật, mếu máo như trẻ con muốn khóc:

- Ta có làm gì chúng đâu, ta có làm gì đâu. Vợ con ta đâu có tội tình gì …

Gã ngã vật ra đất, khuôn mặt co rúm lại, bao nhiêu sức mạnh tan biến hết, thay vào đó là một hình ảnh thảm, hại bi thương. Chỉ một đêm mà mất đi cả gia đình, tâm trạng này Trần Gia hiểu, hiểu rõ hơn ai hết. Chim Chích tuy là nam nhi đại trượng phu nhưng khi mất đi những người thân yêu nhất của mình thì đau khổ mềm yếu cũng là điều không thể tránh khỏi. Đau thương khi mất mát là thứ cảm xúc bản năng của muôn loại, mà với con người, thứ cảm xúc đó còn mãnh liệt và dữ dôi hơn. Đặc bệt hơn khi những kỷ niệm trong quá khứ làm cho nỗi đau càng thêm chua chát. Quạt Mo vẫy tay ra hiệu, hai kẻ đi cùng lão bê Chim Chích đặt lên xe ngựa, Chim Chích nằm co quắp bỏ mặc mọi sự. Lúc này Quạt Mo nói tiếp:

- Sự việc sau này ta xin kể nốt. Từ chỗ chúng ta đi tới đây cũng tiện đường qua trang gia của Chim Chích, ta định bụng qua đó rủ hắn cùng đi cho vui vẻ dọc đường. Nào ngờ tối qua khi vừa tới nơi thì trang gia chìm trong biển lửa. Người trong trang đều bị giết hết, thủ đoạn rất man rợ và tàn ác. May mà khi chúng ta vào tới thì Chim Chích đang bị trói chặt trong phòng nên kịp cứu hắn khỏi bị thiêu sống.

Tất cả xôn xao bàn tán. Có giọng nói vang lên:

- Chỉ 5 người bọn Thổ Nghĩa mà chu diệt được cả gia trang Chim Chích ư? Chim Chích cũng đâu phải tầm thường, việc này có gì đó uẩn khúc. 

Độc Điếu không còn vẻ dửng dưng như trước, đăm chiêu suy nghĩ, hắn rít thuốc liên tục, khói bay lên mù mịt. Lúc này hắn mới nhảy từ trên cây xuống, hắn gõ gõ tẩu thuốc vào thân cây, tàn thuốc trong tẩu bay ra như tro tàn. Độc Điếu quay về Quạt Mo nói:

- Như vậy, ngươi gặp Chim Chích cũng là tình cờ, vậy nguyên do đầu tiên ngươi tụ họp anh em ở đây là gì? Còn về chuyện của Chim Chích thì ta xin chia buồn với hắn, nhưng phải điều tra kỹ càng. Nếu là chuyện thù hằn riêng của hắn với Khuất Lão trại thì ta quyết không nhúng mũi vào.

Chút nói oang oang:

- Ngươi giả ngơ hay cố tình không hiểu? Khuất Lão trại muốn hại tất cả anh em chúng ta.

A Tòong nói:

- Hừ, hại chúng ta để làm gì, Khuất Lão trại tuy là một trong tam môn nhưng chẳng hơi gì đi gây với tất cả chúng ta. Anh em chúng ta đâu dễ bị bắt nạt vậy.

- Đúng vậy.

- Đúng vậy.

A Tòong quay sang Quạt Mo nói:

- Ngươi nói đi.

Quạt Mo nhắm mắt, trời tuy lạnh buốt nhưng hắn phe phẩy chiếc quạt mo. Hắn mở chừng mắt ra, nói chậm rãi:

- Chắc hẳn các anh em đều đã nghe tin Khuất Lão trại đã tru diệt cả Thần Ngưu phái, bắt phái Sơn Động phải hàng phục, giết cả 5 trại chủ của Lục Ngư trại, chuyện này đang làm chấn động giang hồ. Đến hôm nay lại là trang gia Chim Chích. Giết hàng trăm mạng người đâu phải việc nhỏ. Tất cả các bang phái đều đang nín thở vừa chờ đợi vừa phòng bị. Thực ra họ đang chờ động tĩnh từ Huynh đệ hội hay hồng lạc môn. Chuyện này về sâu xa vốn chẳng phải tầm thường. Ta nghi ngờ từ lâu nên đã sớm điều tra.