Bọn Phong Vũ về đến võ môn vừa lúc trời hửng sáng, chúng vội vào chui vào giường ngủ cố thêm một lúc. Sau một đêm dài căng thẳng nhưng thành công tốt đẹp, đứa nào cũng phấn chấn. Sáng hôm sau, luyện võ xong, Phong Vũ chạy ngay ra chợ. Từ tối qua đến giờ, cậu suy nghĩ không thôi về người đã giúp mình. Đầu tiên là kéo cái chậu bát đĩa trên nắp cống, sau đó dụ đám lính canh để cậu hành động và cuối cùng mở lối cho cậu thoát thân. Chắc chắn đó chỉ là một người, giọng nói của lão lúc cuối cùng cứ lởn vởn trong đầu cậu, sáng nay cậu chợt nhận ra giọng cười đó giống hệt lão ăn mày cậu đã cho tiền ngày hôm trước. Phong Vũ thầm nghĩ : « Vì lẽ gì mà lão lại liều mạng giúp mình ? Chẳng lẽ vì 2 xu lẻ ư ? Võ công của lão cao đến mức nào mà hành động dễ dàng không để lại dấu vết ? Lão thực sự giúp mình hay có mưu đồ gì không ? » hàng loạt câu hỏi cứ nối tiếp trong đầu cậu. Sau giờ luyện võ, cậu một mình lao ra chợ tìm gã ăn mày để hỏi cho ra nhẽ.
Phong Vũ tìm ra chỗ hôm trước, đứng đợi đến gần trưa mà cũng không thấy lão, cậu đi loanh quanh một vòng tìm kiếm, không có chút manh mối nào. Cậu đành lùi thủi đi về, bao hoài nghi vẫn chưa được giải tỏa. Đi qua ngõ Tam Kính, theo thói quen ánh mắt cậu đưa sang lướt qua hàng kẹo kéo nhỏ, cậu bỗng dừng lại, một thoáng hồi hộp, cậu thấy tim như đập nhanh hơn, đã mấy tuần nay nhỏ bán kẹo nghỉ, hôm nay lại mới thấy. Thoáng bồi hồi trôi qua, Phong Vũ đi vào ngõ. Hàng kẹo kéo nhỏ này – mà bọn nhỏ quen gọi là kẹo kéo ông Mọ - đã ở đây rất lâu, từ lúc Phong Vũ còn nhỏ xíu. Hàng dựng lên bằng vài miếng ván ở một góc nhỏ thụt vào giữa 2 ngôi nhà trong ngõ. Ngày trước, người bán hàng là ông Mọ, ông lão với cái đầu hói và khuôn mặt phúc hậu, từ lúc Nhã Uyên – cháu ông lớn, nó bắt đầu ra phụ giúp ông bán kẹo. Nhã Uyên năm nay mới chín tuổi nhưng nó đã phải lo lắng phụ giúp việc nhà cửa. Phong Vũ trước nay hay mua kẹo ở đây, những món như kẹo kéo, cốm, bánh đa … đều là những món khoái khẩu của bọn trẻ. Đã mấy tuần nay hàng đóng cửa, không hiểu sao Phong Vũ lại có cảm giác mong nhớ Nhã Uyên một cách lạ lùng, nhiều lúc cậu cũng tự hỏi mình nhớ món kẹo kéo hay là cô bé. Cậu bước đến trước mặt cô bé, vốn đã định bụng sẽ hỏi thăm gì đó nhưng không hiểu sao lại buột miệng :
- Cho anh 2 chiếc kẹo.
Cô bé nhìn cậu đáp:
- Dạ
Đôi tay Nhã Uyên thoăn thoắn cầm đũa cuốn đi cuốn lại, kẹo kéo màu trắng vàng, óng ánh như tơ. Phong Vũ mấy lần toan cất tiếng nhưng không nên lời, cứ chôn chân đứng nhìn. Uyên Linh nói :
- Của anh đây.
Phong Vũ ngẩn người ra một lúc mới đáp : « Uh », cậu đưa tay đón lấy nói: «Anh cám ơn » rồi quay lưng bước đi. Cậu bỗng nghe thấy tiếng Nhã Uyên nói ở phía sau : « Bữa nay anh kỳ ghê » cùng tiếng cười khúc khích của cô bé. Phong Vũ quay lại nhìn cô bé mỉm cười, trong cậu có chút gì đó rộn ràng.
Chút niềm vui nho nhỏ giúp Phong Vũ tạm quên đi những nghi hoặc trong đầu. Đang nhẩn nhơ thưởng thức vị ngọt của kẹo và nghĩ lại câu nói của Nhã Uyên, cậu bỗng thấy nằm vắt vẻo ngay trên bậc thểm trước cửa võ môm là lão ăn mày mà cậu đang tìm kiếm. Lão vắt chân hình chữ ngũ, đầu gối lên 2 tay, miệng nhai một cọng rơm, khoan khoái như đang nằm ngủ ở nhà. Một thoáng bối rối, Phong Vũ nhanh chân tiến lại gần như sợ lão sẽ biến mất. Lão ăn mày nhìn thấy cậu, nói :
- Khà khà khà, ngươi tìm ta sao ?
Phong Vũ đáp :
- Đúng vậy. Ngươi là ai ? Ngươi chính là người tối qua. Tại sao ngươi giúp ta ?
Những nghi vẫn trong đầu cậu cứ thế tuôn ra, lão ăn mày lại cười hềnh hệch đáp :
- Ai bảo ta giúp ngươi, ta đói bụng đi kiếm chút đồ ăn tạm mà bị mấy con chuột nhắt các ngưoi làm mất hứng.
Phong Vũ hỏi :
- Cả 3 lần đều là ngươi ?
Lão ăn mày đáp :
- Đáng lẽ chỉ là 2 nếu ngươi không lề mề chậm chạp đến thế. Khà khà khà …
Phong Vũ có chút bực tức phân minh :
- Ta bị lạc đường. Ngươi là ai ?
Lão ăn mày đáp :
- Ngươi không biết ta nhưng Hồng lạc trưởng môn thì không thể không biết ta.
Phong Vũ thoáng lo sợ, cậu thầm nghĩ : « Nếu lão nói hết việc tối qua cho cha mình thì hỏng bét », cậu hỏi :
- Ngươi đến đây làm gì ?
Lão ăn mày dường như không chú ý đến câu hỏi của Phong Vũ, lão nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo trên tay cậu. « Vụt » tiếng xé gió khẽ kêu lên, lão ăn mày đạp nhẹ chân vào cửa, người đã lộn một nửa vòng đứng thẳng dậy, sau đó liền trượt đi như lướt trên mặt đát, thân pháp mau lẹ phi thường. Phong Vũ bỗng có cảm giác một cơn gió nhẹ lướt qua đã không thấy lão đâu, cậu hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm. Chợt có tiếng cười trên đầu vang lên, cậu ngước mắt lên :
- Ngọt quá, ngọt quá, kẹo gì mà ngon thế.
Lão ăn mày đang nằm chiễm trệ trên cành cây, liếm chiếc kẹo một cách thích thú. Phong Vũ sợ hãi, nhìn xuống tay mình, 2 chiếc kẹo giờ chỉ còn 1. Cậu thầm nghĩ : « Trình độ võ công đến mức này chắc chỉ bố mình mới địch lại nổi ». Tim cậu đập thình thịch, cậu nói như thét lên :
- Ngươi đến đây làm gì ?
Lão ăn mày vẫn không đếm xỉa gì đến câu hỏi của cậu. Lão lấy trong áo ra hai đồng xu, bắn về phía Phong Vũ. « Bụp, bụp », đơn giản là quá nhanh, Phong Vũ không kịp phản ứng gì. Hai đồng xu ghim thẳng vào viên kẹo mà cậu đang cầm trên tay, dính luôn ở đó. Lực đạo vào phương vị rất chuẩn xác, chỉ mạnh thêm một chút thì viên kẹo sẽ vỡ nát. Đối diện với một cao thủ thực sự, không biết tốt xấu ra sao, Phong Vũ cảm thấy chân tay bủn rủn. Lão ăn mày nói :
- Trả ngươi tiền viên kẹo, ngon lắm, khà khà khà …
Lão nói tiếp :
- Ta kêu người gọi cha mi đã từ lâu lắc mà mãi không thấy đâu, lề mề thật, khà khà khà …
Phong Vũ nói, tiếng như ứ lại trong cổ :
- Ngươi định làm gì ?
Nhưng cậu thầm nghĩ : « Nam nhi dám làm dám chịu, cứ cho lão nói thoải mái, mọi việc ta sẽ nhận hết, mong là không ảnh hưởng gì đến bọn thằng Hoàng, thằng Phấn », cậu mím môi nắm chặt tay cương quyết. « Kẹt … kẹt … kẹt », cánh cửa võ môn từ từ mở ra, đi đầu là Hoàng Chính Hùng, phía sau là Đặng Chất và tên người làm. Hoàng Chính Hùng bước đi vội vàng, khuôn mặt niềm nở, thấy lão ăn mày nằm trên cây liền chắp tay làm lễ nói :
- Lão Ba huynh đệ, khách quý đến thăm sao không báo trước để ta nghênh đón, ha ha ha …