Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 87: Thiếu Niên Bệnh Hoạn




Văn Hạc cau mày nhìn Lý Vũ đứng ở phía dưới, lão vung tay áo phóng ra một sợi dây thừng, trói chặt lấy hắn rồi treo lên một ngọn cây cao gần đó.

“Mẹ kiếp!” Lý Vũ quằn quại thân mình, giãy giụa như một con đỉa bị dính phải vôi, không ngừng gào thét chửi rủa. “Mau thả ông nội ngươi ra! Thằng già nhăn nheo khốn nạn! Mau thả ông ra!”

“Câm miệng!” Văn Hạc khẽ quát.

Lý Vũ bị lão vỗ một chưởng vào gáy, thanh âm đột nhiên im bặt, con mắt phải trợn trừng lên rồi khép lại. Cơ thể hắn căng cứng một nhịp, sau đó vô lực buông thõng xuống, khẽ đung đưa.

Văn Hạc đứng giữa không trung, lúc này mới để ý đến mảnh dược viên tàn tạ ở bên dưới. Linh dược đã bị mất đi gần hai phần mười, số còn lại thì mọc lởm chởm như bộ lông của một con chó lác.

“Cái gì thế này?” Lão thổi ngược chòm râu của mình lên, không tin nổi vào mắt mình. “Linh dược của ta!”

“Tên khốn!” Văn Hạc gầm to một tiếng. Hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, lão nắm chặt bàn tay phải, sau đó xòe ra, tung một chưởng về phía Lý Vũ đang hôn mê bất tỉnh.

Đùng!

Một tiếng nổ rền trời vang lên.

Chưởng phong lướt qua bên cạnh hắn, rơi vào giữa hồ nước. Một cột nước khổng lồ bắn lên, cao hơn trăm trượng, sau đó vỡ ra rồi rơi xuống, tựa như một cơn mưa rào đột nhiên xuất hiện.

Nếu không phải chuyến đi kéo dài hơn một tháng vừa rồi có thu hoạch như ý, chắc chắn một chưởng vừa rồi của Văn Hạc đã đánh trúng đích. Lão cố nén cơn giận thu bàn tay về sau lưng, tiến đến chỗ con tích hương thiền.

Nhặt cái xác bỏ vào hộp gỗ, Văn Hạc đậy nắp lại rồi cất vào trong tay áo. Tuy không kịp ngăn cản hành động của Lý Vũ, nhưng lão cũng đã kịp nhìn thấy con ve loay hoay trên bãi đất mình đang đứng.

Đạp nhẹ bàn chân lên mặt đất, thân hình Văn Hạc xuất hiện giữa không trung lần nữa. Tà áo phần phật cuộn ngược ra sau, bàn tay lão đưa xuống, gió bỗng nổi lên, hóa thành một cơn cuồng phong nho nhỏ.

Phía dưới Văn Hạc, gió tựa như vô số lưỡi đao sắc bén, đang chém ra những nhát dứt khoát vào sâu trong lòng đất. Mặc dù vậy, lại không hề có bất kỳ hạt bụi nào bắn bên ngoài, dù chỉ là nhỏ nhất.

Sau một hơi thở, cuồng phong dần xoay chuyển chậm lại, cho đến khi hoàn toàn tan biến đi. Tuy nhiên, Văn Hạc không thu bàn tay của mình về ngay, mà năm ngón tay uốn cong lại thành trảo rồi khẽ hấp một cái.

Theo đó, một khối đất lớn từ từ nhô lên cao, tách ra khỏi phần còn lại. Dưới sự điều khiển của Văn Hạc, khối đất bay là là đến một khoảng trống gần đó rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Lão phải cẩn thận như vậy, là bởi vì không muốn động chạm đến đám linh dược còn sót lại ở xung quanh.

Nhìn vào trong cái hố mà mình vừa mới đào, Văn Hạc lại phải nhíu mày một lần bữa. Có rất nhiều bao tải nhỏ được chôn giấu tại đây, tất cả đều được buộc chặt ở bên ngoài một cách vô cùng cẩn thận.

Bàn tay Văn Hạc xòe ra, các ngón tay khẽ gập lại, cách không thu lấy một chiếc bao tải. Lão giũ nhẹ cho rơi hết đám bùn đất bám vào ở bên ngoài, sau đó tháo xuống sợi dây thừng nhỏ buộc ở miệng bao.

Bao tải vừa mở, một luồng hương thơm nồng nàn liền ồ ạt tràn ra. Phía bên trong được chứa đựng hàng trăm chiếc áo yếm có màu sắc sặc sỡ, với đầy đủ chủng loại kiểu dáng, kích cỡ khác nhau.

Văn Hạc phất nhẹ bàn tay, đem hết tất cả bao tải đồng loạt mở ra, kết quả không có gì khác nhau. Khóe miệng lão khẽ co giật, cho dù đã được Bạch Tú Mai nói trước về việc này, lão cũng không khỏi bất ngờ.

Dưới dược viên chôn giấu rất nhiều bao tải, vừa rồi Văn Hạc đã nhìn thấy Lý Vũ cầm cuốc xẻng san phẳng lại mặt đất, cho dù lão không muốn tin đây là chuyện tốt do hắn làm cũng khó.

“Dám phá dược viên của ta để cất giấu thứ này!” Văn Hạc nghiến răng liếc nhìn Lý Vũ, bước đi về phía hắn rồi vung lên tay áo. “Ngươi cũng to gan lắm!”

Bịch!

Sợi dây thừng treo Lý Vũ trên cây bị đứt ra, hắn như một trái mít rụng rơi xuống ngay trước mặt Văn Hạc. Lão đá nhẹ vào mặt hắn vài cái nhưng không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn nhắm nghiền con mắt của mình.

Văn Hạc đưa tay xách lấy cổ áo Lý Vũ, lôi xềnh xệch đi đến bên cạnh bờ hồ, đem đầu hắn nhúng thẳng vào trong nước rồi kéo lên. Thấy hắn vẫn còn chưa tỉnh, lão làm như vậy thêm bốn, năm lần nữa mới ngừng tay.

Ọc ọc! Khụ khụ! Ọe!

Lý Vũ phun ra một ngụm nước lớn, hết ho khan thì lại khạc nhổ đầy đất.

Văn Hạc nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, lắc đầu nói:

“Giờ thì hãy cho ta biết…”

“Biết cái mẫu thân ngươi!” Lý Vũ trừng mắt lên rống to, thân hình không ngừng uốn éo như một con giun đất. “Không mau cởi trói cho ông…”

Bốp!

Lý Vũ còn chưa chửi hết câu đã bị Văn Hạc đánh cho bất tỉnh. Lão muốn hắn tự mình giải thích những việc đã làm, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Lão nắm lấy cái cằm của hắn, lật qua lật lại xem xét.

“Tu luyện không có tiến triển, lại suy nghĩ linh tinh trong lúc dẫn khí làm tổn thương kinh mạch?”

Tuy rằng thương thế trong người Lý Vũ đã khỏi, nhưng đôi mắt tinh tường của Văn Hạc vẫn có thể nhìn ra được.

“Địa mao cầu? Thứ này, người tu luyện công pháp chủ về dương khí hay dùng, ngươi ăn nhiều như vậy làm gì chứ? Còn ăn tới mức đầu óc trở nên điên loạn.”

“Khoan đã!” Lão vuốt nhẹ sợi râu, hơi có điều suy nghĩ. “Địa mao cầu, hình như còn có một tác dụng là… bổ thận!”

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Văn Hạc chợt hiểu ra thứ gì đó, thân hình đột ngột đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào Lý Vũ đang nằm dưới đất. “Ta thật không ngờ, ngươi lại là một kẻ đồi bại, bệnh hoạn đến thế!”

Lấy trộm cả ngàn cái áo yếm về chôn dưới dược viên. Ăn vào không ít dược vật để tráng dương. Văn Hạc cảm giác không thể tin nổi, Lý Vũ chỉ mới ở tuổi thiếu niên, nhưng lại có suy nghĩ lệch lạc khủng khiếp như vậy.

Hắn thật sự là đã phá vỡ mọi phép tắc từ trước đến nay, phá vỡ mọi giới hạn của sự đồi bại trong mắt lão. Đến nỗi, phải mất gần nửa canh giờ sau, một người sống lâu như lão mới dần bình tĩnh trở lại.

Thật sự là ba tháng trước đó, biểu hiện của Lý Vũ trong mắt Văn Hạc vô cùng tốt. Thế nhưng hôm nay trở về, trông thấy hắn thành ra thế này, trong lòng lão cũng có chút tiếc nuối.

Lão đứng bên cạnh bờ hồ, ánh mắt già nua nhìn những gợn sóng lăn tăn, cảm khái:

“Ta chỉ mới đi có một thời gian ngắn, vậy mà ngươi đã bộc lộ hết bản chất của mình. Đúng là tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Tư chất đã thấp kém, tâm cảnh lại thối nát… Hỏng, hỏng bét!”

“Còn nhớ năm đó, cha ngươi cũng thường xuyên nhìn trộm các sư muội đi tắm. Con hơn cha là nhà có phúc, nhưng hơn ở điểm này thì…” Lão lắc đầu than thở, nắm lấy Lý Vũ bay ra khỏi trạch viện.

Một mạch đi thẳng đến chấp pháp đường, Văn Hạc dặn dò người ở đây chăm sóc Lý Vũ cẩn thận rồi lập tức rời khỏi. Lão cần phải tiêu trừ một ít thương thế trên người, cũng như xử lý những thứ thu hoạch được trong chuyến đi vừa rồi.

Vốn dĩ, Văn Hạc muốn Lý Vũ chịu khổ một thời gian để uốn nắn lại tính cách, sau mới xem xét có tiếp tục thu nhận hắn hay không. Tuy nhiên, đám người chấp pháp đường không hiểu ý tứ của lão, cứ nghĩ chăm sóc có nghĩa là chăm sóc thật.

Do đó, mặc dù mấy ngày đầu tiên Lý Vũ ở đây, bọn họ bị hắn chửi bới thậm tệ nhưng vẫn cố nhịn, còn phục vụ hắn hết mực tận tình. Cũng may những ngày tiếp theo, Lý Vũ không biết vì sao lại đột nhiên trở nên hiền lành, khiến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng vì được đối xử đặc biệt như vậy, một số người ghen ghét đã đem thông tin này rò rỉ ra bên ngoài. Cuộc sống sung sướng của Lý Vũ nhanh chóng bị truyền đi khắp nơi, gây nên làn sóng phản đối gay gắt trong đám đệ tử.

Từ khi nào mà chấp pháp đường lại trở thành nhà riêng của cái tên Lý Vũ này rồi?

Lần trước hắn đánh trọng thương Công Tôn Hạo thì cũng thôi, bởi đó là một tên chuyên cướp bóc điểm cống hiến của người khác. Còn lần này, hắn lấy trộm nội y của nữ đệ tử, ngay cả nhị đại thần nữ là A Hạ và A Du cũng không ngoại lệ, sao có thể tha thứ được.

May mắn là chấp pháp đường đã có phản ứng kịp thời, lập tức thông báo đó chỉ là tin đồn nhảm, giúp xoa diệu dư luận được ít nhiều. Nhưng cũng kể từ đây, chấp pháp đường có thêm một quy định mới, đó là không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài.

Tuy vậy, bởi cái suy nghĩ Lý Vũ là con riêng của Văn Hạc đã ăn quá sâu vào tiềm thức, vẫn có một bộ phận đệ tử không nhỏ lựa chọn tin tưởng cái “tin đồn nhảm” kia. Mà bức xúc thì bức xúc, chẳng ai có thể thay đổi được gì, nên sau một thời gian thì chuyện này cũng dần lắng xuống.

Trong khi đó, tại Đăng Sơn Môn, có một thân ảnh đang chắp tay ngẩng mặt lên trời, đôi môi không ngừng run rẩy cầu khấn:

“Ông bà tổ tiên thương tình phù hộ, đừng cho tên Văn Vũ tiểu tử bệnh hoạn biến thái kia nói gì về con trước mặt Văn lão già.”

Người này, không ai khác ngoài Đoạn Chính Túc. Nếu như để cho Văn Hạc biết, hắn là kẻ đã tiếp tay giúp Lý Vũ nửa đêm đột nhập khuê phòng thiếu nữ, thật sự không phải điều tốt chút nào.