Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 82: Giao Dịch




Một thời gian sau khi nàng chết đi, tin tức về khu rừng ma ám cũng truyền đến tai tên tráng sĩ. Với bản tính ưa thích trừ gian diệt ác của mình, hắn lập tức mặc vào áo giáp, mang theo bảo kiếm, đi thẳng vào trong rừng.

Đến nơi, hắn nhìn thấy hồn ma của nàng, là hình ảnh xinh đẹp mà nàng vốn có trước kia. Nhưng hắn không nói lời nào, lập tức tuốt kiếm khỏi vỏ rồi lao tới, quyết một trận sống chết với nàng.

Trong mắt hắn hiện tại, nàng chỉ là một ma vật chuyên đi hại người không hơn không kém. Mà nàng bởi vì hành động của hắn, oán hận tích tụ bấy lâu nhất thời bộc phát, hoàn toàn mất đi chút nhân tính còn sót lại.

Một người một ma cứ thế đánh nhau ròng rã ba ngày ba đêm, không ngừng không nghỉ. Tuy nhiên, hắn chỉ là con người bằng xương bằng thịt, sức lực có hạn, mà oán khí của nàng thì lại quá nặng, tựa hồ vô biên vô tận.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì hắn cũng sẽ cạn kiệt mà chết, lúc đó sẽ không còn ai ngăn cản nàng tàn sát người vô tội. Cuối cùng, hắn quyết định dùng sinh mạng của mình để tế kiếm, cùng nàng đồng quy vu tận.

Khoảnh khắc thanh kiếm hấp thu toàn bộ máu huyết trong cơ thể, hắn liền chém ra một kiếm. Dưới nhát kiếm này, đại địa ầm ầm rung chuyển, thiên không cũng phải biến sắc, tất cả như muốn bị chia cắt làm đôi.

Thế nhưng, khi lưỡi kiếm chỉ vừa chạm khẽ vào gương mặt nàng, hắn chợt dừng lại. Bên trong đôi mắt điên cuồng của hắn, lúc này bỗng chốc lóe lên một tia sáng, sau đó rơi xuống một giọt nước mắt.

Hóa ra, năm ấy đánh nhau với yêu quái xong, tuy chiến thắng trở về, nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ. Mà công chúa vì đem lòng yêu hắn, không muốn hắn rời đi, nên đã sai người hạ độc vào thuốc.

Loại độc dược này không phải để giết người, mà chỉ có tác dụng xóa đi ký ức của hắn. Suốt hơn mười năm, ngày nào công chúa cũng cho hắn uống, sau đó bịa ra một câu chuyện cảm động giữa hai người, kể cho hắn nghe.

Cũng chính công chúa đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, khiến nàng không cách nào biết được chuyện gì đã xảy ra. Đến khi nàng tìm thấy hắn, đó đã là một con người khác, khiến nàng phải ôm mối hận rồi quyên sinh.

Mà lúc này, máu huyết trong người hắn không còn nữa, chất độc cũng vì thế biến mất. Hắn tỉnh lại, chỉ có điều nàng đã chết đi từ lâu, ngay cả linh hồn cũng bị chính tay hắn chém thành tro bụi.

Hắn cắm chặt thanh kiếm vào lòng đất, quỳ xuống ôm lấy khoảng không nơi nàng vừa tan biến. Trên đời này, còn gì đau đớn hơn khi tự tay giết chết người mà mình thương yêu nhất.

Hắn quỳ ở đó ba ngày ba đêm, thân hình bất động, muốn khóc nhưng đã không còn nước mắt. Bởi vì quá đau thương, lại đem hết máu huyết bản thân để tế kiếm từ trước, hắn sau đó cũng khí tuyệt bỏ mình.

Công chúa hay tin thì lập tức tìm đến, trông thấy hắn đã không còn, trong lòng vô cùng buồn bã. Nhưng càng buồn hơn, khi dưới mặt đất được khắc tên của hắn bên cạnh một người, và người đó lại không phải là nàng.

Công chúa nước mắt tuôn rơi, cảm thấy ân hận về việc làm của mình. Nhưng nàng thật sự yêu hắn, và nếu được làm lại, nàng vẫn sẽ làm như vậy. Chỉ cần được ở bên hắn, như vậy nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

Công chúa vuốt ve gương mặt trắng xám, hốc hác của hắn, nở một nụ cười khác lạ. Nàng lau nước mắt, lấy từ trong người ra một thanh đoản đao, ghim chặt vào tim mình, ôm chặt lấy hắn rồi chết đi.

Một thời gian sau, tại nơi ba người nằm xuống, mọc lên một bông hoa. Bông hoa màu đỏ, chỉ có ba cánh, nhụy hoa trông như một lưỡi kiếm sắc bén, giống như mối tình oan nghiệt giữa ba người.

Bông hoa này có tên là huyết kiếm hoa.



Lý Vũ im lặng rất lâu, chờ A Du kể tiếp câu chuyện này. Tuy nhiên, A Du không nhắc tới đoạn kết, mà thay vào đó nàng lại nói:

“Nếu ngươi dùng toàn bộ sinh mạng để chờ đợi một người, nhưng cuối cùng nhận ra việc mình làm là vô nghĩa, cảm giác sẽ thế nào?”

“Hẳn là đau lòng lắm.” Lý Vũ chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, không thể biết chính xác cảm xúc đó ra sao. Nhưng hắn chợt nhớ đến Lý gia, Tiểu Liên, Tiểu Hà, tự hứa với bản thân rằng sẽ trở về với mọi người.

“Nếu là ngươi, ta sẽ cho nàng biết sự thật.” A Du ngẩng đầu nhìn Lý Vũ, nhẹ nhàng nở một nụ cười. “Bởi vì chỉ cần một tia hi vọng, thời gian sẽ càng khiến cho hình bóng của hắn khắc sâu hơn trong lòng nàng mà thôi.”

“Nàng ta nhất định sẽ không quên được hắn, nhất định sẽ chờ đợi đến ngày hắn trở về, nhất định sẽ không vì sự cô độc mà đi tìm một người khác, để thay thế một người không thể thay thế.”

“Hoặc đến một ngày nào đó, khi không thể chờ đợi thêm được nữa, nàng thà kết thúc chính mình còn hơn kết thúc tình cảm dành cho hắn.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Lý Vũ giật mình hỏi lại, thật sự chưa từng nghĩ đến điều này.

Trong mắt hắn, A Linh là một nữ tử mạnh mẽ, tính cách cũng có phần độc lập. Tuy nhiên, nếu xem xét kỹ, tình cảnh của A Linh và nữ nhân trong câu chuyện có khá nhiều điểm tương đồng.

“Ta không biết, nhưng ta từng nghe nói có vài trường hợp như vậy rồi.” A Du đáp. Nàng nhìn hắn, tiếp tục nói:

“Đôi khi, sự thật đau lòng vẫn còn tốt hơn là cứ mù mịt không biết gì. Có thể bằng hữu của ngươi là một nữ tử mạnh mẽ, nhưng khi trong lòng có một điều gì đó không rõ ràng, sự mạnh mẽ đó sớm muộn cũng bị hao mòn hết đi.”

Lý Vũ không biết vì sao A Du lại đột nhiên nói được những lời sâu sắc như vậy, nhưng có vẻ không sai điểm nào. Hắn nắm chặt chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ, cảm giác bất an trong lòng càng rõ rệt hơn.

Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn chào từ biệt A Du rồi tức tốc chạy đi trong đêm. A Du nhìn theo bóng lưng Lý Vũ dần nhỏ lại, thầm hi vọng vị bằng hữu kia của hắn có thể bình an vô sự.

“Ngày xửa ngày xưa…” A Du xoay người rời đi, trong miệng khẽ nhẩm lại câu chuyện mà mình vừa kể. Chỉ có điều, nàng không biết còn một đoạn kết ở phía sau, bởi phụ nhân kia chỉ kể cho nàng có bấy nhiêu.

Đến Đăng Sơn Môn, Lý Vũ lấy ra lệnh bài của Văn Hạc, bảo tên đệ tử ở đây đưa hắn xuống núi. Việc này không đúng với quy tắc của Thất Dương tông lắm, tuy nhiên hắn chỉ có thể làm như vậy.

Thông thường, đệ tử phải bỏ ra một ngàn cống hiến, sau đó sử dụng một loại thang chạy bằng sức nước để xuống núi. Nhưng tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp, hắn không có thời gian để dùng thang.

Tên thanh niên canh cổng có chút khó chịu, chỉ là trông thấy lệnh bài như thấy Văn Hạc thì hắn không dám làm trái. Hắn gọi ra phi kiếm, chờ Lý Vũ leo lên rồi niệm chú, chậm rãi hướng về phía dưới bay đi.

“Sư huynh, có thể tăng tốc thêm chút xíu được không?” Lý Vũ sốt sắng thúc giục.

Nghĩ đến gương mặt thất vọng tràn trề của A Linh lúc ban chiều, lòng hắn càng nóng như lửa đốt. Nàng là bằng hữu đầu tiên của hắn ở đây, đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều, vì vậy hắn không thể bỏ mặc.

“Thế này là nhanh lắm rồi, nếu không muốn thì ngươi có thể tự đi.” Tên gác cổng nhếch mép nói. Hắn thầm nghĩ, ngươi nửa đêm không cho ta nghỉ ngơi, vậy thì ta sẽ làm hỏng chuyện của ngươi, coi như hòa.

“Phiền sư huynh gắng thêm chút nữa.” Lý Vũ kiềm chế vẻ gấp gáp của mình, cố thương lượng lần nữa. “Sau này, nếu có cơ hội, ta sẽ nói giúp huynh trước mặt cha ta.”

“Cha ngươi là…” Hắn đảo mắt một vòng, trong đầu chợt hiện lên tấm lệnh bài màu bạch ngân mà Lý Vũ đã lấy ra trước đó.

“Không sai!” Lý Vũ giọng nói chắc nịch. Đến nước này, hắn đành phải lợi dụng Văn Hạc một lần nữa.

Lãi to! Lãi to rồi! Trong bụng tên gác cổng tưng bừng như mở hội.

Một chuyến làm xa phu, có thể giúp cho bản thân được Văn trưởng lão chiếu cố, như thế thì quá lời rồi. Tuy nhiên, hắn không biểu lộ cảm xúc này ra bên ngoài, giọng nói có phần trầm xuống:

“Sư đệ, đây đã là tốc độ tối đa của ta rồi. Nếu muốn nhanh hơn, ta cần phải thi triển bí pháp. Mà khi đó, kinh mạch của ta sẽ bị tổn hại, rất ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này.”

Lý Vũ chưa kịp trả lời, hắn lại nói tiếp:

“Nhưng Văn sư đệ đang có chuyện quan trọng, phận làm sư huynh như ta sao có thể làm ngơ được, đành phải hi sinh bản thân để giúp đỡ. Chỉ là sau chuyện này, mong sư đệ có thể giữ lời hứa của mình.”

Lý Vũ biết tên này chỉ đang nói dối, bởi lúc trước hắn cũng được một tên gác cổng khác dẫn đi một lần rồi, tốc độ khi đó nhanh hơn hiện tại rất nhiều. Tuy nhiên, hắn không có thời gian để so đo, liền quả quyết nói:

“Sư huynh yên tâm, ta là người có giáo dục, chưa bao giờ nuốt lời.”

“Được! Ta tin đệ!” Tên gác cổng gật mạnh đầu. Hắn cố không cười thành tiếng, giả bộ múa may mười ngón tay phía trước mặt. “Văn sư đệ mau bám chặt, ta chuẩn bị thi triển bí pháp đây.”

“Tên của ta là Đoạn Chính Túc, mong sư đệ nhớ kỹ cho.”

Nói xong, Đoạn Chính Túc đưa tay trái lên ôm ngực như bị trọng thương, còn bàn tay phải thì vung tới. Theo đó, phi kiếm dưới chân hắn đột ngột lao vút đi, tốc độ ít nhất cũng bằng bảy, tám lần so với lúc trước.

“Đoạn sư huynh, ta nhớ rồi!” Lý Vũ đáp, đưa hai tay ôm chặt lấy thanh niên.

Dưới chân là những ngọn cây, trên đầu là vô số vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng. Gió lồng lộng thổi, phả từng hơi thở se lạnh vào mặt Lý Vũ.

Nếu là khi khác, hắn sẽ rất thưởng thức khung cảnh này. Nhưng bây giờ, hắn không có tâm tình đó một chút nào.

Đoạn Chính Túc làm ơn thì làm cho trót, không chỉ đưa Lý Vũ xuống Đăng Sơn Môn ở dưới chân núi, mà còn tận tình mang hắn đến ngọn đồi bên ngoài Kim Ngưu thôn.

Đứng trên đỉnh đồi, Lý Vũ có thể nhìn thấy một gian nhà tranh nhỏ, nằm ở phía bên kia một cánh đồng hoa rộng lớn. Khuê phòng A Linh vẫn sáng đèn, cái bóng nàng in rõ lên trên lớp màng vải của khung cửa sổ.

Ầm!

Lý Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng ghế ngã đổ vang lên.

Thân hình A Linh treo lơ lửng giữa không trung, giãy giụa liên hồi.

Sau đó, ánh đèn trong căn phòng vụt tắt đi.