Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 77: Quan Trọng Là Không Ai Nhìn Thấy




Lý Vũ nhìn theo bóng lưng Lạc Phi Tuyết, cảm giác thân thủ nàng ta không tầm thường, chỉ nhảy lên vài cái đã không còn thấy đâu nữa. Tuy nhiên, hắn không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện này.

“Có ngu mới ở đây chờ ngươi quay lại.”

Vội vàng leo lên bờ, Lý Vũ chạy một mạch đến chỗ mà hắn để lại y phục của mình trước đó. Thế nhưng khi hắn đến nơi, mọi thứ đã hoàn toàn biến mất, chỉ có một mảnh vải mỏng manh nằm trơ trọi trên bãi cỏ.

“Khốn nạn!” Lý Vũ nghiến răng. Từ đầu đến giờ chỉ có nữ tử biến thái kia ở trên bờ, không phải nàng giấu quần áo của hắn thì còn ai vào đây.

Chửi thì chửi, Lý Vũ không dám đợi nàng quay lại để chất vấn, bởi ánh lửa bập bùng ở phía xa đang mỗi lúc một sáng rực lên. Không chỉ vậy, trong tiếng ồn ào đang ngày càng rõ hơn, có rất nhiều thanh âm của nữ tử.

Trong tình trạng lõa lồ như hiện tại, Lý Vũ không thể để thêm bất kỳ người nào trông thấy mình. Hắn nhìn mảnh vải dưới chân, cắn răng chộp lấy, che vào chỗ cần che rồi cắm đầu chạy đi.

Rất nhanh sau đó, Lạc Phi Tuyết, A Hạ, cùng hàng trăm nữ tử khác đã kéo tới bên bờ hồ. Nhưng Lý Vũ cũng đã chạy đi rất xa, bóng dáng của hắn thoáng qua tầm mắt của đám người, biến mất sau lùm cây.

“Đó là!” Một nữ tử đầu tóc rối ren, há hốc mồm nói. “Yếm của ta!”

Hóa ra, mảnh vải mà Lý Vũ đang dùng để che mặt chính là chiếc áo yếm vừa bị mất ở tây khu.

Theo suy luận của hắn, cho dù có che đi tiểu Lý Vũ, thì Lý Vũ thật sự trông vẫn rất giống một tên biến thái. Nhưng nếu che đi khuôn mặt, mọi người sẽ không biết tên biến thái này là ai.

Đám nữ tử không biết tại sao tên trộm lại trùm chiếc yếm lên đầu, trong khi cả cơ thể thì không có một mảnh vải che thân. Nhưng bọn họ không quan tâm lắm, bởi việc quan trọng bây giờ là phải bắt cho bằng được hắn.

“Mau đuổi theo!” Tiếng hô hoán vang lên, từng thân ảnh vội vã chạy đi. Chẳng mấy chốc, bên bờ hồ chỉ còn lại hai bóng người.

“A Tuyết tỷ, tỷ không nhìn thấy hắn sao?” A Hạ khẽ hỏi. Vừa nãy, hướng Lạc Phi Tuyết xuất hiện chính là từ bờ hồ này, còn tên trộm cũng chạy ngang qua đây.

“Ta có thấy.” Lạc Phi Tuyết đáp. “Còn rất rõ nữa.”

“Hắn là ai?” A Hạ hai mắt sáng rực. Tên trộm này không chỉ là kẻ thù của nàng, mà tất cả nữ đệ tử ngoại môn đều căm phẫn hắn.

“Ta không biết.” A Tuyết hời hợt trả lời. “Đây là lần đầu tiên ta gặp hắn.”

“Tỷ không nghĩ ra được sao?” A Hạ sốt sắng nói. Một ngày không bắt được tên trộm biến thái, nàng không thể ăn ngon ngủ yên được.

“Không.” Lạc Phi Tuyết lắc đầu. Thường ngày, nàng ít khi ra ngoài, giao tiếp cũng rất kém, Thất Dương tông có mấy ngàn đệ tử mà nàng cũng chỉ biết A Hạ, A Du, cùng một vài người khác.

“Ài! Thôi bỏ đi.” A Hạ thở dài một hơi. “Nơi này A Tuyết tỷ vẫn thường đến tắm, có khi nào…”

Chưa nói hết câu, ánh mắt A Hạ đột nhiên khẽ chuyển, ngẩng đầu nhìn Lạc Phi Tuyết, thốt lên:

“Muội có cách rồi!”

Trong khi đó, Lý Vũ vẫn đang cắm đầu cắm cổ chạy một mạch ra khỏi khu rừng, hướng về phía trạch viện của Văn Hạc. Lúc này, ngoài chiếc áo yếm trùm đầu ra, trên người hắn còn có thêm vài chiếc lá lớn quấn quanh.

Tiến vào phạm vi trạch viện, bởi vì có bố trí trận pháp, Lý Vũ không thể chạy thẳng nữa. Hắn hết ngoặt trái rồi lại rẽ phải, tốc độ chậm đi rất nhiều, mất không ít thời gian mới đến được gian tiểu ốc của mình.

Sau một cú va mạnh làm cánh cửa mở toang, Lý Vũ hớt hải chui thẳng vào trong, không quay đầu lại. Hắn nhào lên giường, trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, tiếng thở dốc không ngừng truyền ra.

“Chủ quan! Chủ quan quá rồi!” Lý Vũ hổn hển nói.

Hơn một tháng không thấy bóng người qua lại chỗ hồ nước, hắn mới dám tự nhiên như ở nhà riêng vậy. Nào ngờ đâu, đúng vào ngày đầu tiên hắn muốn tắm lõa thể, lại gặp ngay một nữ tử có vấn đề về thần kinh.

“Khốn nạn!” Càng nghĩ đến vẻ bình tĩnh của Lạc Phi Tuyết, Lý Vũ càng nổi da gà khắp toàn thân, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Không chỉ giấu quần áo của ta, còn gọi thêm một đám nữ tử đến xem cùng, thật là biến thái cực độ!”

“Biến thái! Cả đời này, ta chưa gặp qua người nào biến thái đến như vậy!”

Một lúc sau, Lý Vũ mới dần lấy lại bình tĩnh. Dù sao thì đây là nơi ở của Văn Hạc, không có người bén mảng đến gần, không việc gì phải sợ. Hắn lột từng chiếc lá ném xuống giường, quấn chăn quanh người rồi đi về phía tủ quần áo.

Thay một bộ y phục mới, Lý Vũ gom đống chứng cứ đi đến một góc dược viên. Ở đó có một hố rác lớn, mỗi khi đầy là Văn Hạc lại ném vài viên hỏa cầu vào để xử lý, vô cùng tiện lợi.

Nhưng lúc này, Lý Vũ không thể chờ lão về được, lập tức tự mình làm lấy, sau đó phủi tay đi vào trong tiểu ốc. Uống vài tách trà cho tỉnh táo, hắn suy nghĩ một chút, quyết định không đến phòng ăn mà tiếp tục tu luyện.

Chỉ có điều, cái bụng đói cứ sôi lên ùng ục, khiến hắn không thể nào tập trung được.

“Lúc nãy, chắc không có ai nhìn thấy mặt của ta đâu nhỉ?” Lý Vũ đảo con mắt phải một vòng, vừa vuốt nhẹ cái cằm vừa nói.

Mặc dù đã trở thành nội môn đệ tử, nhưng do chưa tấn cấp lên tam hợp cảnh, hắn vẫn phải ăn uống như trước. Hắn bước xuống giường, chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi rời khỏi tiểu ốc, hướng phòng ăn mà đi.

Ở đây, Lý Vũ hầu như không nói chuyện với ai, trừ những lúc muốn dùng điểm cống hiến để đổi lấy thức ăn. Sở dĩ như vậy, bởi vì trong mắt đám đệ tử ngoại môn, hắn là một kẻ không bình thường.

Nhất cử nhất động của Lý Vũ lúc nào cũng bị soi mói, sau đó đem đi bàn tán, xào nấu đủ kiểu. Tuy nhiên, tấm gương của Công Tôn hạo vẫn còn trước mắt, nên không có ai dám động chạm đến hắn.

Về phần Lý Vũ, đối với những chuyện nói xấu sau lưng thế này, hắn có đủ từng trải để không quan tâm đến. Ở đây, người duy nhất hắn thường xuyên trò chuyện chính là A Du, dù không có nhiều thứ để nói, mà hắn cũng chẳng bao giờ ăn mấy món của nàng.

Sau khi lượn quanh phòng ăn một vòng, Lý Vũ mang theo một bát bún bò đến quầy của A Du để ngồi ăn. Việc làm này của hắn không khiến A Du cảm thấy khó chịu, ngược lại vô cùng hoan nghênh. Bởi vài tháng nay, chẳng có ai bén mảng đến chỗ nàng, có hắn đi tới đi lui cũng đỡ tủi thân.

A Du không hề biết rằng, trước đây, Công Tôn Hạo vì muốn làm nàng vui nên đã bắt đám tiểu đệ của mình không ngừng chịu khổ. Thế nên, kể từ khi hắn bị Lý Vũ đánh cho nằm liệt giường, quầy hàng của nàng liền vắng tanh như chùa Bà Đanh.

“Này!” Một tiếng gọi cùng một cái đập vai khiến Lý Vũ hơi giật mình.

“Hả?” Hắn nuốt miếng thịt bò vào trong, ngẩng đầu lên nhìn. “Cô nương vừa nói gì cơ?”

“Trông ngươi giống như đang có tâm sự, kể cho ta nghe được không?” A Du chớp chớp mắt, lộ vẻ tò mò.

“Cũng không có gì quan trọng.” Lý Vũ gật đầu, sau đó than thở về tốc độ tu luyện chậm chạp của mình.

Tất nhiên, những lời này chỉ có ba phần là thật. Bảy phần còn lại, hắn đang cảm thấy tiếc nuối vì không thể tắm ở hồ nước kia được nữa, cũng như tính đến chuyện mua một cái thùng gỗ đặt ở trong tiểu ốc.

“Ra là việc này.” A Du nở một nụ cười động viên. “Không sao, chỉ cần cố gắng, ta tin ngươi nhất định sẽ thành công.”

“Đa tạ!” Lý Vũ đáp. “À mà, hôm nay cũng không có ai đến ăn sao?”

“Còn hỏi nữa!” A Du trừng mắt lên nói. “Ngươi là người duy nhất đến đây ngồi, vậy mà lại mua đồ ăn ở chỗ khác. Đúng là không biết thưởng thức!”

“Xin lỗi!” Lý Vũ biết nàng không có ý trách móc, nên cũng giả vờ tỏ ra áy náy. “Hôm nay ta đột nhiên lại muốn ăn bún bò.”

“Ta đùa thôi mà ngươi cũng tưởng thật à?” A Du nở một nụ cười duyên, ngây thơ đến mức tin vào những lời nói của Lý Vũ. “Này, ta vừa nghĩ ra một món mới, muốn xem không?”

Không đợi hắn trả lời, A Du lập tức chạy ra sau xe hàng, đặt một nồi nước lên bếp rồi thổi lửa. Mỗi ngày, nàng đều biểu diễn kỹ năng nấu nướng của mình trước mặt hắn, nhờ đó tâm trạng cũng khá hơn một chút.

Lý Vũ có thể không dám ăn, nhưng rất thích xem A Du nấu nướng, cảm giác còn đã mắt hơn cả xem xiếc. Hắn thật sự khâm phục nàng, bởi nàng nấu ăn hoàn toàn vì đam mê, dù chịu nhiều tiếng xấu vẫn không từ bỏ.

Tuy nhiên, đôi lúc Lý Vũ cũng cảm thấy có phần không công bằng. Bởi cha nàng thường xuyên gửi điểm cống hiến xuống, cho nên nàng không cần phải cố gắng làm nhiệm vụ như bao đệ tử khác.

Nghĩ là vậy, nhưng Lý Vũ không so đo với A Du làm gì. Dù sao thì hắn cũng đã quá quen với việc này từ kiếp trước rồi. Vả lại, ghen tị với người khác không giúp cho bản thân khá hơn, mà chỉ có tự mình cố gắng mới đem lại điều đó.

“Món ăn này có tên: bách hoa xảo hợp.” A Du xoay xoay con dao trên tay, tay còn lại đặt một bông hoa hướng dương lên thớt, cười híp mắt nói.

“Tên hay lắm!” Lý Vũ giơ ngón cái lên, sau đó gắp một sợi bún bỏ vào miệng, vừa ăn vừa xem.