Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 65: Tạm Biệt A Linh




Sáng sớm tinh mơ, Lý Vũ đẩy cửa phòng bước ra bên ngoài, vươn vai hít sâu một hơi, tận hưởng thứ không khí mát mẻ vẫn còn ẩm ướt hơi sương.

“Nhanh thật, vậy mà đã một tháng rồi.” Hắn tiến về phía cây mận hái một quả, vừa ngắm nhìn đàn cá bơi lội trong hồ nước vừa nhai chóp chép.

“Ây dô! Tiểu tử ngươi hôm nay dậy sớm vậy à?”

Một giọng nói sang sảng bất chợt vọng lại khiến Lý Vũ hơi giật mình, ngẩng đầu thì thấy một đại hán đang vác cuốc đi ngang qua. Hắn nở nụ cười, vẫy vẫy tay chào:

“Lương đại thúc ngày mới tốt lành! Thúc có biết A Linh đang ở đâu không?”

“Tiểu nha đầu đang ở vườn hoa, thấy nhớ con bé thì đến đó mà tìm. Còn ta phải ra đồng đây.” Đại hán cười lên ha hả rồi tiếp tục bước đi, vừa đi vừa hát. “Thiếu nữ xinh đẹp muốn lấy chồng, vừa hay gặp được ý trung nhân…”

“Đa tạ Lương đại thúc!”

Kể từ khi đến đây, Lý Vũ thường xuyên xuất hiện bên cạnh A Linh nên hay bị mọi người trêu chọc. Mặc dù hắn đã nhiều lần cố gắng giải thích rằng chỉ xem nàng ta như bằng hữu, nhưng dường như không có tác dụng gì.

Lý Vũ lắc đầu cười trừ, hái thêm vài quả mận rồi rời khỏi mảnh sân nhỏ. Vườn hoa mà Lương đại hán nhắc đến cũng không xa, rẽ qua vài con đường đá là tới, A Linh đang cùng vài phụ nhân chăm sóc cho những cây hoa ở đó.

“Lý công tử!” Thiếu nữ trông thấy Lý Vũ, hồ hởi chạy lại.

“A Linh cô nương, ngày mới tốt lành.” Lý Vũ mỉm cười rồi xòe bàn tay của mình ra.

“Oa! Cho ta sao?” A Linh toan bắt lấy quả mận tươi ngon, đỏ mọng vừa hiện ra trước mắt.

“Khoan đã!” Nhưng Lý Vũ thu bàn tay lại, lấy xuống ống tre đeo ở bên hông đưa cho nàng.

“Cảm ơn công tử, ta cũng cảm thấy hơi khát thật.” A Linh cầm lấy ống tre, đưa lên miệng uống liền một ngụm nước.

“Tay cô nương bị bẩn rồi, phải rửa sạch trước đã rồi mới ăn.” Lý Vũ bật cười, khẽ lắc đầu.

“A! Ta quên mất việc này.” A Linh cảm thấy có chút phiền phức, tuy nhiên vẫn vui vẻ làm theo. Chỉ mới một tháng ở Kim Ngưu thôn nhưng ai cũng biết Lý Vũ mắc bệnh sạch sẽ.

Rửa tay xong, A Linh mới được Lý Vũ đưa cho quả mận. Dù cây mận đó là do chính tay A Linh trồng và chăm sóc, nhưng nàng cũng không ý kiến gì về việc này. Nàng cắn một miếng nhỏ, nhìn Lý Vũ rồi hỏi:

“Công tử đến tìm ta sớm như vậy là có việc gì sao?”

“Đúng vậy.” Lý Vũ gật đầu.



Những phụ nhân trong vườn hoa thấy Lý Vũ cùng A Linh cười cười nói nói vui vẻ, bắt đầu bàn luận xôn xao.

“Hai đứa trẻ thật là tâm đầu ý hợp.”

“Lâu rồi mới thấy A Linh cười nhiều như vậy.”

“Thiếu niên kia trông có vẻ cũng không phải người xấu nhỉ.”

“Mai đại thẩm mới đi xa về nên không biết đó thôi, tính tình của hắn rất tốt.”

“Phải đó, phải đó, lại còn tuấn tú nữa, A Linh quả là may mắn.”

“Không tính đến con mắt bị tật ra, A Vũ đúng là không chê vào đâu được.”

“Nhìn kìa, còn nắm tay nhau nữa.”

“Chúng nhìn qua đây kìa. Làm việc, làm việc đi, không bọn trẻ lại ngại.”

“Mọi người ngày mới tốt lành.” Lý Vũ phất phất tay về phía đám phụ nhân.

“A Vũ cũng vậy!” Đám phụ nhân ngẩng đầu lên đáp.

“Mọi người tiếp tục nhé, ta đi một lát rồi quay lại.” A Linh nói.

“Không sao, ở đây cứ để bọn ta lo.”

Đôi nam thanh nữ tú vừa rời xa, từng tiếng xôn xao lại vang lên, xen lẫn ở giữa là tiếng cười đùa vui vẻ, khiến cho khung cảnh của vườn hoa càng thêm phần tươi sắc.

Lý Vũ cùng A Linh dần rời khỏi thôn Kim Ngưu, tiến sâu về phía Xích Dương phong. Càng đi, bóng dáng con người càng thưa thớt, nhưng không vì thế mà mang đến cảm giác ảm đạm.

“Thật sao?” A Linh giật mình thốt lên. “Đích thân Văn trưởng lão đến tìm công tử?”

“Có gì không đúng à?” Vẻ mặt của A Linh khiến Lý Vũ hơi ngạc nhiên.

“Chuyện này ta không chắc, nhưng nghe nói rằng tông chủ cũng phải kính Văn trưởng lão một hai phần. Mặt khác, ông ấy cũng rất thần bí, tuy phụ trách quản lý ngoại môn đệ tử, nhưng từ trước đến nay chẳng có mấy người gặp được. Vậy mà ông ấy lại đích thân đến tìm công tử, quả thật là không bình thường.”

“Bởi vì ta đặc biệt chăng?” Lý Vũ khẽ cười, không biết rằng câu nói đùa này của mình là hoàn toàn chính xác.

“Lý công tử đặc biệt thật mà.” A Linh trộm nhìn hắn, đáy mắt long lanh.

“Cô nương cũng thấy như vậy ư?” Lý Vũ quay sang bên cạnh nói.

“A, chúng ta đến nơi rồi!” Thiếu nữ thốt lên, gương mặt như nhuộm phải một rặng mây hồng, vội chỉ về phía trước. “ Công tử nhìn xem, kia chính là Đăng Sơn Môn.”

Nhìn theo cánh tay A Linh, trong tầm mắt Lý Vũ hiện lên một cánh cổng lớn, ước chừng cao khoảng trăm trượng, dù đang đứng ở khá xa nhưng vẫn có thể thấy được.

“Chỉ là nơi thấp nhất của Xích Dương phong mà đã như vậy, không biết bên trên sẽ còn hùng vĩ đến mức nào.” Lý Vũ nói thầm, cùng A Linh tiếp tục tiến tới. Tuy nhiên, càng đi về phía cuối, Lý Vũ càng cảm thấy đoạn đường này như bị kéo dài ra.

Tưởng rằng đây là ảo giác vẫn thường xuất hiện khi sắp đến nơi mà mình muốn đến, nhưng sự thật là tốc độ của hắn đang chậm dần. Khi chỉ còn cách Đăng Sơn Môn hơn trăm trượng, Lý Vũ dừng lại, xoay người nhìn thiếu nữ ở phía sau lưng.

“Cô nương không sao chứ?”

“Lý công tử.” A Linh mím môi, ánh mắt hướng xuống hai mũi chân nặng trĩu của mình. “Sau này, công tử sẽ không quên ta chứ?”

“Cô nương tốt với ta như vậy, làm sao ta có thể quên được.” Hắn mỉm cười bước về phía thiếu nữ, đứng đối diện nàng. “Ta sẽ thường xuyên trở về đây để thăm cô nương.”

A Linh im lặng không nói, những ngón tay cấu chặt vào nhau. Lúc trước, cũng từng có người hứa với nàng những lời như vậy, nhưng rất lâu rồi mà người đó vẫn chưa trở lại dù một lần.

Từng là thanh mai trúc mã, từng cùng nhau thề non hẹn biển, thế nhưng chỉ vì đi qua cánh cửa ấy mà tất cả đều tan biến thành sương khói.

Những ký ức tưởng chừng đã quên, đã chôn chặt trong lòng, bởi vì Lý Vũ mà một lần nữa lại trỗi dậy, cắn xé tâm can nàng. Thiếu nữ ngẩng lên, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn gương mặt trong tầm với của mình, nhưng lại không thể chạm tới.

“Lý công tử, có thể đừng đi được không? Làm một người bình thường thôi không được sao? Nhất định phải tu luyện gì gì đó mới được sao?”

Đối mặt với cảm xúc của A Linh, Lý Vũ không hiểu tại sao lại thành ra như vậy. Mỗi khi thấy người khác rơi lệ, hắn cảm thấy rất khó xử, và càng khó xử hơn khi đó lại là một nữ nhân.

Tuy nhiên, trước câu hỏi đó, Lý Vũ không thể không gật đầu. Tu luyện là thứ mà hắn vẫn luôn mong ước từ nhỏ nhưng không thực hiện được, bỗng dưng rơi xuống một con đường để đi, hắn nhất định phải bước lên.

Hơn nữa, trong suốt một tháng qua, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Việc linh căn đột nhiên xuất hiện chỉ có một khả năng duy nhất, đó là do huyết y nhân thần bí kia gây ra.

Mục đích của nàng ta là gì, Lý Vũ không biết, nhưng không thể vì vậy mà khiến cho bản thân rơi vào trạng thái mơ hồ mãi được. Nắm lấy hoặc từ bỏ, dù thế nào thì cũng phải dứt khoát một lần, và đáp án cuối cùng của hắn là lựa chọn đầu tiên.

“Ta xin lỗi! A Linh cô nương, bảo trọng!” Nói xong, Lý Vũ xoay người bước đi. Hắn luôn xem A Linh là bằng hữu, đồng thời cũng nhận ra ánh mắt nàng đang nhìn mình thành một người khác.

Mọi thứ nên dừng lại, hoặc tạm thời là như vậy, nếu không thì một người sẽ khó xử, còn một người sẽ ngày càng lún sâu. Sau chuyện này, Lý Vũ cũng đã biết vì sao cần phải dứt khoát trong chuyện tình cảm nam nữ.

Gió bốc lên từng đợt khói bụi mịt mù, che mờ hai thân ảnh. Một tiến về phía trước, đạp bước lên trên con đường của riêng mình. Một đứng ở phía sau, lặng lẽ dõi theo đôi chân của thiếu niên trong lòng mình.

Nhưng khung cảnh ấy mỗi lúc một nhòe đi, A Linh dụi mắt, quay trở về với thực tại. Nàng nhìn theo bóng lưng của Lý Vũ ở trước mặt, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Ngay từ khi gặp Lý Vũ lần đầu tiên, A Linh đã cảm nhận được có thứ gì đó thân thuộc, hóa ra là vì hắn rất giống với hình bóng mà nàng vẫn luôn chôn chặt trong tim.

Nàng đã nhận ra điều này từ lâu, nhưng lại muốn tự lừa gạt bản thân để quên đi ký ức của mình. Nếu như không phải hành động dứt khoát của Lý Vũ, nàng sẽ còn đắm chìm trong mộng tưởng mà không thể nào thoát ra.

Có thể nói, hắn vừa khiến nàng u mê, nhưng cũng khiến nàng tỉnh ngộ. Phải mất một lúc lâu sau đó, A Linh mới có thể nhấc bàn chân của mình lên, vừa chạy vừa gọi lớn:

“Lý công tử khoan đi đã!”

Lý Vũ ngưng bước, suy nghĩ trong giây lát rồi quay lại.

“Công tử!” A Linh đưa tay lên ôm ngực, thở dốc từng cơn. “Ta có chuyện muốn nhờ!”

“Là chuyện gì vậy?” Lý Vũ nói.

“Phiền công tử giúp ta chuyển lời đến một người.” A Linh lấy ra một chiếc vòng tay được bện từ những sợi chỉ đỏ, phía cuối thắt một chiếc nơ rất xinh xắn. “Hắn tên Lưu Trác, nói với hắn rằng ta đích thân tặng cho hắn thứ này, nếu hắn muốn trả lại thì phải đích thân đến gặp ta.”

“Lưu Trác! Ta nhớ rồi!” Lý Vũ cầm lấy chiếc vòng, nở một nụ cười quen thuộc. “Ta nhất định sẽ chuyển lời giúp cô nương.”

Trong suốt thời gian ở lại Kim Ngưu thôn, A Linh đã giúp hắn rất nhiều. Vì vậy, hắn cũng rất vui vẻ nếu có thể giúp nàng làm chút gì đó.

“Đa tạ!” Gương mặt thiếu nữ dần tươi tỉnh trở lại. “Công tử bảo trọng!”

“A Linh cô nương cũng bảo trọng.” Lý Vũ khẽ gật đầu rồi xoay người bước đi.

A Linh đứng nhìn thân ảnh thiếu niên mỗi lúc một xa, rất lâu sau chợt cất cao giọng nói:

“Lý công tử! Lần sau không được tùy tiện đưa tay cho nữ nhân, chỉ khi nào muốn cầu thân thì mới làm như vậy, đó là phong tục ở nơi đây.”

Đôi chân Lý Vũ có chút loạn nhịp nhưng vẫn không ngừng lại, tiếp tục đi về phía Đăng Sơn Môn.

Trên con đường vắng, cỏ xanh tươi tốt mọc đôi bờ, gió lúc này chợt nổi lên, thổi từng lớp bụi vàng bay bay.