Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 63: An Bài




Hoàng hôn dần buông, những tia nắng cuối chiều xuyên qua giữa hai sườn núi, nghiêng nghiêng phủ lên những tán cây cổ thụ, phản chiếu chút ánh sáng nhạt nhòa trở lại, khiến cho tầng không bên trên chìm đắm trong một sắc tím diệu kỳ.

Tại nơi bìa rừng, hai bóng người nhỏ bé đứng cạnh nhau, tận hưởng khung cảnh thơ mộng trước mắt. Bởi vì Thất Dương tông khá lớn, ít nhất là đối với Lý Vũ và A Linh, nên tiêu tốn hết buổi chiều mà bọn họ cũng chỉ đi được một góc rất nhỏ của nơi đây.

“Oa! Tiểu nữ từ nhỏ đến lớn sống ở Thất Dương tông, vậy mà lại không biết có cảnh đẹp như thế này.” Thiếu nữ đưa tay lên vén những sợi tóc rối đang tung bay, đôi hàng mi khép hờ, môi nở một nụ cười xinh xắn.

“Thật ra, hoàng hôn ở đâu cũng đẹp cả.” Lý Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi cảm nhận hương vị của rừng núi theo từng cơn gió phả vào mặt. Mỗi nơi mỗi khác, nhưng khung cảnh mặt trời lặn chưa bao giờ khiến hắn ngừng hứng thú.

“Công tử nhìn thấy hai ngọn núi kia không?” A Linh đưa tay chỉ về phía trước, háo hức nói. “Bên phải là Tử Dương phong, còn bên trái là Thanh Dương phong.”

“Có! Chúng cao thật đấy!” Lý Vũ hơi ngước lên, đưa tay che đi những tia nắng để nhìn rõ hơn khung cảnh hùng vĩ trước mắt.

“Lý công tử thật sự từ trên trời rơi xuống như mọi người nói sao?” Thiếu nữ đột nhiên hỏi. Nàng vốn không tin tưởng vào chuyện này, nhưng cũng cảm thấy khá tò mò về Lý Vũ.

“Không phải.” Lý Vũ thở dài rồi ngồi xuống, chậm rãi kể về cuộc sống vui vẻ trước kia của mình. “Ta vốn sống ở một nơi gọi là Tiểu Trúc thôn, cùng với gia gia, bà bà…”

Trừ việc trong nhà có người tu chân cùng một số chuyện tế nhị, những thứ khác đều được Lý Vũ ít nhiều nhắc đến. Khung cảnh một gia đình thường nhân, sống những tháng ngày giản dị tại một vùng quê yên bình dần được hắn vẽ ra.

“Thế sau đó thì sao?” A Linh, lúc này cũng đã ngồi xuống bên cạnh, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ta không rõ.” Lý Vũ nói. “Hôm ấy, ta vừa từ dược quán trở về nhà thì bị đánh ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây. Có thể là gặp phải cướp cũng nên, chúng vô tình mang ta theo cùng, sau đó phát hiện ra thì ném đi.”

Hắn không biết huyết y nhân kia là ai, nhắc đến cũng chỉ khiến cho câu chuyện càng thêm phần phức tạp mà chưa chắc người khác đã tin, chi bằng lược bớt đi, bịa ra một giả thuyết nào đó dễ lý giải hơn một chút.

“Ra vậy.” A Linh suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu. “Tạm thời công tử hãy cứ ở lại đây, khi nào tìm được đường về nhà thì rời đi cũng chưa muộn.”

“Đa tạ A Linh cô nương.” Lý Vũ nhìn những tia nắng đã rất nhạt phía cuối chân trời và nói.

“Về chuyện của hôm nay sao?” A Linh hỏi.

“Không phải chuyện này.” Hắn lắc đầu rồi đứng lên, đưa tay về phía thiếu nữ. “Mà thôi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi.”

“Lý công tử, chúng ta chỉ vừa mới biết nhau không bao lâu, như thế này ổn chứ?” A Linh ngẩng nhìn Lý Vũ, ngập ngừng hỏi. Đã lâu lắm rồi mới có nam nhân đưa bàn tay cho nàng như vậy.

“Có gì mà không ổn?” Lý Vũ mỉm cười, khẽ chớp mắt một cái. Đây chỉ là phép xã giao bình thường, trước kia hắn vẫn làm như vậy với Tiểu Liên, Tiểu Hà khi còn ở Tiểu Trúc thôn.

Lưỡng quyền A Linh đỏ lên, tưởng như nắng hoàng hôn lại được thắp sáng lên lần nữa trên gương mặt nàng. Mặc dù biết con mắt trái của Lý Vũ không nhắm lại được, nhưng cái nháy mắt vừa rồi vẫn khiến trái tim thiếu nữ đập mạnh.

“Giao cho công tử vậy.” Nàng e thẹn cúi đầu, chầm chậm đưa bàn tay lên cao.

Lý Vũ kéo A Linh đứng dậy rồi rời khỏi bìa rừng, theo đường cũ trở về khi màn đêm buông xuống. Hắn không nghĩ quá nhiều về hành động vừa rồi của mình, cũng như không để ý A Linh thỉnh thoảng lại trộm nhìn hắn.

Khi chỉ còn cách Kim Ngưu thôn một đoạn không xa, Lý Vũ đột nhiên dừng lại nói: “A Linh cô nương, ta chợt nhớ ra để quên một thứ cần phải quay lại lấy, cô nương cứ về trước đi.”

“Không được.” Thiếu nữ lắc đầu. “Lỡ công tử có chuyện gì, A Linh sẽ bị trách phạt.”

“Cô nương không cần lo lắng, đường ở đây cũng dễ nhớ, ta đi một lần là thuộc rồi.” Lý Vũ vô cùng tự tin, chớp mắt nói.

“Công tử…” A Linh ngập ngừng, dường như không thể cự tuyệt được cái chớp mắt này. Thiếu nữ cắn cắn môi, lấy từ trong người ra một ống trúc đưa cho hắn, cùng với viên nguyệt quang thạch đang cầm trong tay.

“Vậy công tử mang theo thứ này mà soi đường, còn nếu như bị lạc thì bắn thiên tinh bộc trúc lên trời là sẽ có người đến đón.”

“Thế còn cô nương thì sao?” Lý Vũ không nhận ngay mà hỏi lại.

“Ta quen thuộc nơi đây hơn công tử, lại có ánh trăng dẫn đường nên không cần.” Thiếu nữ đặt cả hai món đồ vào lòng bàn tay ấm áp của Lý Vũ. “Hi vọng công tử sẽ vì ta mà trở về.”

Nói xong, A Linh nở một nụ cười rồi lùi lại, xoay người chạy đi. Lý Vũ nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ dần khuất xa, khẽ lắc đầu nói:

“Ta chỉ đi tắm thôi mà! Cô nương ấy tưởng mình sẽ bỏ đi sao?”

Hắn thu hồi ánh mắt, nắm nắm viên nguyệt quang thạch rồi rẽ sang một hướng khác. Trong lúc đi dạo, hắn đã phát hiện một hồ nước có thể dùng để tắm được, hiện tại chính là muốn đến đó.

Về phần A Linh, nàng quả thật quen thuộc khu rừng này, cho dù ánh trăng bị tầng lá phía trên che chắn rất nhiều, tầm nhìn bị hạn chế, nàng vẫn có thể di chuyển một cách vô cùng linh hoạt.

Chỉ sau nửa canh giờ, thiếu nữ đã xuất hiện bên ngoài thôn Kim Ngưu. Nàng ngoảnh lại nhìn khu rừng, đang định bước vào trong thôn thì bất chợt dừng lại, tiến về phía một gốc cây gần đó.

“Chưởng tọa.”

“Vào trong rồi nói.” Một thanh âm già nua vang lên, bóng tối xung quanh hơi vặn vẹo, cuốn lấy thân hình A Linh rồi biến mất.



Sáng hôm sau, tại ngọn núi trung tâm của Thất Dương tông, bên trong Xích Dương điện, bảy bóng người ngồi tụ họp lại với nhau, màu sắc trên y phục của bọn họ đều có sự khác biệt.

Một người vận xích sắc trường bào ngồi ở chính giữa, sáu người khác thì chia đều ở hai bên. Hàng ghế bên phải bao gồm ba người mặc trường bào màu đỏ, vàng, lục, còn hàng ghế bên trái là lam, xanh dương và tím.

Trước mặt bọn họ là một quả trứng màu vàng kim đã bị vỡ làm đôi. Đây chính là thứ mà hơn mười ngày trước rơi xuống Thất Dương tông, phá hủy toàn bộ Tử Dương điện, đồng thời ngộ sát một con ngỗng.

“Thần binh giáng thế…” Lão giả vận xích bào trầm ngâm. “Rốt cuộc là thần binh, hay là thần binh?”

“Quả trứng này trông rất bình thường, ngay cả pháp bảo cấp thấp cũng không phải.“ Tại vị trí đầu hàng ghế bên phải, lão giả vận hồng sắc trường bào nói. “Còn thiếu niên kia thì… cũng bình thường không kém.”

“Có thể vẫn còn bí mật gì ẩn giấu bên trong chăng?” Phía đối diện, một nam tử vận lam bào lên tiếng.

“Chúng ta đã kiểm tra thứ này ba ngày ba đêm rồi, chỉ là một quả trứng bằng vàng bình thường. Thiếu niên kia thì… tư chất thật sự quá kém.” Xích bào lão giả thở dài một hơi.

Lão vận dụng Thất Tinh Diễn Thiên Thuật để dự đoán tương lai, nhưng từ trước đến giờ vẫn không có bất kì dấu hiệu nào xuất hiện, mãi đến hôm nay mới có cái gọi là ứng nghiệm.

Tuy nhiên, thứ mà lão thu hoạch được lại chẳng ra gì. Một cái vỏ trứng chẳng khác nào đồ bỏ đi, một thiếu niên mà linh căn còn không bằng đệ tử bình thường nhất trong tông môn, làm sao để quật khởi đây?

Con người là vậy, luôn muốn có một câu trả lời thỏa đáng, nhưng khi câu trả lời đó không như mong đợi thì lại cảm thấy hụt hẫng. Hơn hai trăm lần dùng Thất Tinh Diễn Thiên Thuật của lão cũng là đem đến kết quả tương tự.

“Sư huynh đừng quá lo lắng.” Ở cuối hàng ghế bên phải, mỹ phụ vận lục bào nói. “Hiện tại, Huyết Hỏa môn, Hắc Hồn tông cùng Phệ Linh tông vẫn chưa dám hành động quá lộ liễu, chúng ta có thể từ từ suy tính chuyện này.”

“Diêu sư tỷ nói phải. Tạm thời cứ để quả trứng tại đây, còn thiếu niên kia thì dạy dỗ hắn tu luyện, không biết chừng cả hai sau này đều sẽ hữu dụng.” Giữa hàng ghế bên trái, một nam tử vận thanh bào lên tiếng.

“Để quả trứng tại Xích Dương điện thì không có vấn đề gì. Nhưng trong thất điện, nên sắp xếp cho thiếu niên kia làm đệ tử của điện nào đây?” Nam tử vận lam bào bên cạnh nghi vấn.

“Không được!” Hồng bào lão giả phản đối. “Hắn tư chất bình thường, vừa đến đã trở thành đệ tử của một trong Thất Dương e rằng không thỏa đáng. Các đệ tử khác sẽ không phục, thậm chí còn nghĩ rằng hắn có quan hệ gì đó mờ ám với đại sư huynh cũng nên.”

“Như thế cũng được sao?” Xích bào lão giả hơi giật mình. “Vậy theo nhị đệ, chúng ta nên làm gì?”

“Đệ đã cho người tìm hiểu, thiếu niên kia tên Lý Vũ, mà quanh đây không có đại nhân vật hay gia tộc nào mang họ này, nên chỉ có thể là con cái của một gia đình bình thường.” Hồng bào lão giả ôn tồn nói.

“Mặt khác, hắn vẫn chưa có tông môn, hiện tại cũng không rõ người nhà còn hay mất, xem như tứ cố vô thân. Vì vậy, chúng ta chỉ cần thu nhận hắn làm đệ tử ngoại môn theo đúng trình tự là được, hắn sẽ không chối từ.”

Nếu Lý Vũ thật sự là thần binh, chắc chắn sẽ được thiên mệnh chiếu cố, có điểm hơn người mà lão không phát hiện ra. Nếu không phải thì cũng không tốn quá nhiều công sức bồi dưỡng cho hắn.

“Được, cứ làm như vậy đi.” Xích bào lão giả vuốt vuốt râu, khẽ gật gù. “Tuy nhiên, nhất định không được tiết lộ về lần thôi diễn Diễn Thiên Thuật vừa rồi ra bên ngoài. Mọi người rõ chưa?”

“Rõ, sư huynh!” Ngoại trừ thanh niên vận tử sắc trường bào, năm người còn lại đều ôm quyền, đồng thanh nói.

Thanh niên ấy từ đầu đến cuối vẫn im lặng, trước mặt giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù. Kể từ khi con ngỗng chết đi, hắn vẫn luôn mang bộ dạng ủ rũ, không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.

Chỉ là sau khi nghe mọi người nhắc đến Lý Vũ xong, đáy mắt thanh niên chợt lóe lên một tia hàn quang.