Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 57: Phong Ấn




Ấn quyết từng người đánh ra mỗi lúc một nhiều, thỉnh thoảng cũng xuất hiện lặp lại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc. Bên trên những cột đá, lam sắc quang mang tiếp tục sáng lên thấy rõ.

Ánh sáng dần bao phủ lấy bảy thân ảnh ở bên trong, màu áo choàng đỏ của nữ tử thần bí kia cũng bị che khuất hoàn toàn. Khi dường như đã đạt đến cực hạn, tại vị trí của huyết y nhân tiếp tục truyền ra tiếng quát:

“Cự Môn!”

Lần này, đến lượt bảy người ngồi trên cột đá ở vòng tròn thứ hai bắt đầu kết ấn. Tuy khác với bảy người trước đó, nhưng giữa những người này thì hoàn toàn giống nhau.

“Lộc Tồn!”

“Văn Khúc!”

“Liêm Trinh!”

“Vũ Khúc!”

“Phá Quân!”

Lần lượt, các danh tự còn lại trong thất tinh Bắc Đẩu được huyết y nhân xướng lên. Mỗi lần như vậy, bảy người của vòng tròn kế tiếp lập tức kết ấn, cho đến cột đá cuối cùng.

Bốn mươi chín người, tương đương bảy lần của thất tinh trong Bắc Đẩu tập hợp lại một chỗ, tu vi mạnh mẽ, khí thế kinh nhân, nhưng không tản mát ra bên ngoài, mà bị đè nén quanh quẩn trong phạm vi cột đá.

“Kết ấn!”

Theo thanh âm của huyết y nhân, tất cả đồng loạt đưa tay lên, từng cột sáng bắn thẳng về phía đỉnh của thạch động. Đất đá ầm ầm đổ xuống, lập tức bị mạnh mẽ nghiền ép, tro bụi cũng không để lại.

Đằng sau lớp đất đá vừa tróc ra, có thứ gì đó vừa được đánh thức sau hàng vạn năm say ngủ. Từng khe nứt hiện ra trên đỉnh thạch động, như những con mắt đang dần hé mở.

Ngay khi vừa tỉnh giấc, chúng lập tức hấp thu ánh sáng từ phía dưới bắn tới, hay đúng hơn là nguồn linh lực khổng lồ ẩn chứa bên trong, khiến cho khe nứt mỗi lúc một lớn hơn.

Cho đến khi đã hoàn toàn khai mở, những con mắt tỏa ra lam sắc quang mang dịu nhẹ. Ngược lại, hào quang trên những hư ảnh bắt đầu yếu đi, từng gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, hiển nhiên là hao tổn không ít.

Đúng lúc này, những cột đá bỗng ầm ầm chấn động. Từng đường viền gồ lên tựa rễ cây, đâm sâu vào trong lòng đất, như muốn hút lấy một thứ dinh dưỡng nào đó ở bên dưới.

Hào quang lần nữa bừng sáng trở lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước nhiều lần, nhưng là phát ra từ những cột đá. Phía trên, những con mắt như tìm thấy thứ mà mình thật sự muốn, liền rung động dữ dội.

Chúng tham lam cắn nuốt nguồn năng lượng mới mẻ này, đến mức no nê như muốn vỡ ra nhưng vẫn chưa biết thế nào là đủ. Luồng linh lực vô tận từ lòng đất, thông qua cột đá cùng sự dẫn dắt của những hư ảnh, khiến cho chúng trở nên điên cuồng

Hơn một canh giờ sau, những con mắt cuối cùng đã đạt đến cực hạn, bắt đầu tràn ra xung quanh rất nhiều tia sáng. Nhìn kỹ, những tia sáng này không phải là vô định, mà đều nhắm tới những con mắt khác.

Trên đỉnh thạch động, tưởng như có ai đó đang dệt từng sợi chỉ lam sắc, tạo thành một tấm lưới khổng lồ, hình dạng kỳ lạ. Những lỗ hổng trên tấm lưới này khá lớn, nhưng lại đem đến cảm giác con ruồi cũng chui không lọt.

“Thu!”

Bốn mươi chín thân ảnh lập tức thay đổi ấn quyết, khép lại hai tay của mình. Giống như được kêu gọi, dẫn dắt, tấm lưới dần tách ra khỏi đỉnh của thạch động, để lại những dấu vết khắc sâu ở đó.

Huyết y nhân ngẩng đầu, ánh mắt phía sau mũ trùm nhìn chằm chằm vào thứ đang từ từ hạ xuống. Nàng hít sâu một hơi, chầm chậm đưa cánh tay phải lên, năm ngón tay thon dài xòe ra.

Đón lấy tấm lưới đã thu nhỏ lại bằng miệng chén, cánh tay huyết y nhân khẽ run lên, dần khô héo như đang bị hút cạn đi sức sống. Phong ấn đã hoàn thành, nhưng chưa phóng thích ra mà được nàng nắm trong tay.

Giống như mũi tên trên dây cung đang kéo căng nhưng chưa bắn ra, cần phải dụng sức để giữ cho nó không bay đi.

Bốn mươi chín người đồng thời hợp lực, còn phải nhờ thêm cột đá bên dưới trợ giúp mới tạo ra được thứ này, huyết y nhân muốn dùng lực lượng một người để khống chế, có thể nói hao tổn không hề nhỏ.

Nàng từ từ thu bàn tay lại, nhìn phong ấn như những đường chỉ tay rối rắm màu xanh lam. Thân hình mảnh mai đứng lên, áo choàng huyết sắc không gió mà bay. Chân nàng đạp mạnh, nhảy ra khỏi cột đá.

Ở giữa thạch động, Lý Vũ vẫn nằm im không nhúc nhích, trên mắt trái là một mảnh vải đỏ. Ngay từ khi vừa chào đời, thứ này đã được Lý bà bà gắn lên người hắn, tồn tại ở đó đã mười bốn năm.

Hắn nhiều lần muốn nhìn xem con mắt trái của mình như thế nào, nhưng không thể làm được. Không biết Lý bà bà dùng phương pháp gì, mảnh vải như dính liền vào với da thịt, như là một phần cơ thể của hắn vậy.

Nhưng vào lúc này, chỉ một luồng hồng quang khẽ lướt qua gương mặt Lý Vũ liền có thể bóc xuống lớp vải ấy. Tại đó, lộ ra một con mắt kỳ dị, không có tròng trắng mà chỉ có tròng đen.

Nhưng nhìn kỹ, ngay cả tròng đen cũng không tồn tại trong con mắt ấy. Nó giống như một cái động không đáy, bất kỳ tia sáng nào rơi vào cũng không thể phản chiếu trở lại.

Thậm chí, nếu nhìn con mắt này quá lâu thì linh hồn cũng sẽ bị hút đi.

“Ảo giới?” Một giọng nói bất chợt vang lên, không biết là của ai.

Ngoảnh đầu nhìn lại, từng hư ảnh đang trở nên méo mó, mờ nhạt đi rất nhiều. Mặc dù tu vi đạt đến thần cấp, nhưng đây cũng chỉ là một đám linh hồn, rất khó chống cự được với con mắt kỳ dị kia.

Tuy nhiên, từ trên mỗi cột đá lần nữa xuất hiện xiềng xích màu đen, trói buộc bọn họ trở lại.

Trong khi đó, huyết y nhân đã xuất hiện trên phiến đá, quỳ một chân xuống bên cạnh Lý Vũ. Cơ thể nàng hơi run rẩy, ống tay áo bên phải hơi xẹp xuống, bốc lên một luồng tử khí.

Nhưng nàng không quan tâm đến điều đó, tay trái vươn ra, năm ngón tay cong lại thành trảo, đâm vào con mắt trái của Lý Vũ. Một lực hút dữ dội từ lòng bàn tay phát ra, khiến cho vật chất màu đen như nước mực sóng sánh, không ngừng trồi lên hạ xuống.

Một vệt màu trắng rất mỏng chợt xuất hiện, mỗi lúc một lớn hơn, nhưng vì kẹt lại phía trong nên không rõ là vật gì. Thứ này tinh khiết không khác gì bạch ngọc, mà cũng khô khốc tựa như xương cốt.

Năm ngón tay của huyết y nhân đột nhiên chụm lại với nhau, chọc vào bên trong hốc mắt của Lý Vũ. Không biết bằng cách nào, cả bàn tay như vậy lại có thể xuyên thẳng được qua lỗ hổng nhỏ bé ấy.

Rất nhanh sau đó, nàng rút lại cánh tay của mình, kéo theo vật có màu trắng kia ra ngoài. Thứ này nhanh chóng biến lớn, chẳng mấy chốc đã to bằng bàn tay, nhìn kỹ thì thấy là một mảnh ngọc bội.

Xung quanh ngọc bội là bốn lỗ nhỏ, có rất nhiều sợi tơ mảnh luồn qua, nối liền với phía trong con mắt. Những sợi tơ này vốn có màu đỏ, nhưng hiện tại thì nhiều chỗ đã dần chuyển sang màu đen.

Ngọc bội bị lấy đi, vô số hắc khí chen chúc nhau, ồ ạt chui ra khỏi con mắt như một bầy ong vỡ tổ. Huyết y nhân không hề nao núng, nắm chặt tay trái giật mạnh về phía sau, khiến những sợi chỉ đỏ bị kéo căng ra đến cực hạn rồi đứt rời.

Cánh tay phải của nàng giơ cao, lòng bàn tay lập lòe ánh sáng màu xanh lam, không chút do dự ấn xuống. Ngay khi vừa chạm vào phong ấn, từng tia hắc khí lập tức run lên, thu nhỏ lại đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, tưởng như là biến mất.

Bàn tay huyết y nhân thế như chẻ trẻ, đánh mạnh vào con mắt của Lý Vũ. Số lượng hắc khí theo đó cũng giảm mạnh, chốc lát đã gần như hết sạch. Cất đi mảnh ngọc bội màu trắng, tay trái nàng vung lên, gom những tia còn sót lại ném vào trong.

Khi bên ngoài đã hoàn toàn sạch sẽ, không còn lại một tia hắc khí nào, tay phải huyết y nhân ghì chặt xuống một cái rồi thu về. Phong ấn rời khỏi ban tay, tự động xoay tròn phía, tỏa ánh hào quang rực rỡ.

Những tia sáng lam sắc đồng loạt bắn ra, xuyên qua bức màn màu đen bên trong con mắt, tựa như khung cảnh sấm chớp không ngừng xé rách bầu trời đêm được thu nhỏ.

Một luồng gió lốc thổi tới, khiến tấm y phục màu đỏ dán chặt vào thân hình mảnh mai của huyết y nhân. Nửa thân bên trái của nàng vẫn tràn đầy sức sống, nhưng nửa bên phải thì đã khô kiệt, từng mảnh xương sườn in hằn lên lớp vải.

Áo choàng huyết sắc phần phật bay ngược ra sau, chiếc mũ trùm vẫn luôn che phủ gương mặt ở bên trong cũng rơi xuống.