Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 43: Có Hay Không Có?




Nghe thấy tên mình, Lý Vũ hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy. Theo suy đoán, hắn chắc chắn chín phần là bản thân không có linh căn. Một phần còn lại, hôm nay sẽ được làm rõ.

Đây không phải cố chấp, mà là Lý Vũ không muốn phải sống trong mơ hồ. Chỉ cần làm rõ ràng tất cả, hắn mới có thể toàn tâm toàn ý gạt bỏ ảo tưởng của mình, tập trung tinh thần cho những việc khác.

Lý Vũ đứng trước mặt Tố Hân, mặt không lộ ra bất kì biểu cảm gì. Viên đá trong tay thiếu nữ, hắn trông thấy vô cùng bình thường, chẳng khác nào tùy tiện nhặt được ở ngoài bờ suối cả.

Thật sự nó có thể kiểm tra được linh căn trong người hắn sao?

“Còn không mau cầm lấy!” Tố Hân quát lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Vũ. Chỉ còn vài người lên kiểm tra nữa là xong, vậy mà hắn cứ đứng đó kéo dài thời gian, thật biết cách khiến người khác bực mình.

“Ta muốn hỏi một câu được không?” Hắn nhìn Tố Hân, vẫn chưa cầm lấy viên đá ngay mà bình tĩnh nói.

“Ngươi có quyền đó sao?” Tố Hân trừng mắt, cảm thấy cái tên tóc tai quái dị này thật sự đáng ghét. “Có tin ta một chưởng đánh chết ngươi không?”

“Ngươi dám!” Mộng Liên ngồi ở phía xa nghe được lời này, liền hùng hổ đứng dậy, bỏ hết trái quýt đang ăn dở vào mồm rồi xắn tay áo lên. “Động đến ca ca của ta, ta liều mạng với ngươi!”

Tố Hân ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mộng Liên, vung tay một cái. Nhưng cú tát của nàng còn chưa đánh ra thì đã bị một lực lượng nhu hòa hóa giải. Từ phía sau, giọng nói của Tố Miêu vang lên:

“Hân Nhi, chúng ta không đến đây để gây chuyện.”

Tố Miêu sống lâu nên tính tình cũng điềm tĩnh, biết suy nghĩ trước sau hơn Tố Hân rất nhiều. Nàng vẫn còn nhớ, bảy năm trước Long Ngạc mang thương thế trở về môn phái, nói với mọi người không được đi trả thù rồi lập tức bế quan.

Mạnh như Long Ngạc còn bị đánh suýt chết, Tố Miêu chắc chắn càng không làm được gì. Vì vậy, trước khi đến Tiểu Trúc thôn cũng như các thôn trấn lân cận, Tố Miêu đã tự nhủ rằng không được tùy tiện động thủ.

“Các vị tiên nhân bớt giận!” Đúng lúc này, lão trưởng thôn vội vàng tiến lên, chắp tay lạy lục. “Tiểu Vũ là học trò tâm đắc của Lưu sư phụ, có lẽ vì thấy hai người vào trong miếu thắp hương nên mới tò mò hỏi thử xem sao. Mong tiên nhân bớt giận! Mong tiên nhân bớt giận!”

“Ồ, hóa ra là học trò của Lưu sư phụ.” Tố Miêu không muốn đánh người, nhưng cũng không muốn bị mất đi uy phong của tu chân giả, đang nghĩ cách để xử lý việc này thì lại được lão trưởng thôn nói hộ.

“Ta không phải muốn hỏi chuyện này.” Lý Vũ chậm rãi lên tiếng.

“Ngươi!” Tố Hân tức giận nói, hận không thể một chưởng đánh chết thiếu niên trước mặt.

Đi qua hơn hai trăm thôn, người nào gặp nàng cũng đều tỏ ra lễ phép. Ngay cả ở Bích Linh Môn, các sư huynh nói chuyện với nàng cũng phải nhường một câu. Vậy mà Lý Vũ hết lần này đến lần khác có thái độ như vậy.

“Hân Nhi!” Tố Miêu trầm giọng. “Lưu sư phụ là ân nhân cứu mạng Long trưởng lão, đệ tử của người cũng đáng để chúng ta tôn trọng.”

Theo nàng thấy, Lý Vũ khả năng cao có liên quan đến người đánh Long Ngạc trọng thương. Nếu không phải thì nhịn một chút cũng chẳng sao, mà nếu đúng thì tức là giữ lại cho mình một cái mạng, thiệt hơn thế nào là quá rõ ràng.

“Ngươi tên Lý Vũ đúng không?” Tố Miêu bước tới, nhìn hắn nói. “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Nếu biết, ta sẽ trả lời.”

“Vâng!” Lý Vũ ôm quyền nhìn mỹ phụ. Dù sao thì người này cũng lớn tuổi hơn hắn, lễ phép là chuyện nên làm. “Ta muốn hỏi là, tại sao phải trên mười tuổi, dưới mười bốn tuổi mới kiểm tra linh căn, không thể sớm hơn được sao?”

“Ra là thứ này.” Thấy Lý Vũ lễ phép với mình, Tố Miêu cũng có chút hài lòng. “Chuyện ngươi vừa hỏi không tính là bí mật gì, giải thích một chút cũng không sao.”

“Căn tức là gốc rễ, linh căn chính là cội nguồn để hấp thu linh khí của tu sĩ, được chia làm ba cấp thiên địa phàm, mỗi cấp lại gồm ba phẩm thượng trung hạ. Từ khi ngươi sinh ra thì linh căn này đã xuất hiện, sau đó lớn dần theo thời gian, duy chỉ có phẩm chất là không đổi.”

Mỹ phụ cầm lấy viên đá trong tay Tố Hân, tiếp tục nói:

“Khi đến mười tuổi, linh căn trong người các ngươi sẽ đạt được độ lớn nhất định, có thể kiểm tra bằng hạ phẩm điểm linh thạch, chính là thứ đang nằm trong tay ta. Nếu muốn phát hiện linh căn sớm hơn, cần dùng loại đá có phẩm chất cao hơn.”

“Điểm linh thạch có ba loại là thượng, trung và hạ phẩm. Cứ lên một phẩm, giá trị lại lớn hơn gấp nhiều lần, nhưng cũng tác dụng không có nào khác ngoài việc dùng để kiểm tra linh căn.”

“Mặt khác, thời điểm mười tuổi là lúc mà xương cốt các ngươi đã đủ cứng cáp, bước vào giai đoạn đầu của tu luyện sẽ ít tiêu tốn tài nguyên hơn. Vì vậy, các môn phái đều thu đệ tử từ mười tuổi trở đi, nhờ đó mà tiết kiệm được rất nhiều thứ.”

“Trừ phi ngươi là con cháu của một nhân vật quan trọng trong môn phái hay gia tộc, nếu không thì không ai lãng phí tài nguyên để làm mấy việc chỉ đem lại được một ít tác dụng như vậy.”

“Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ?” Tố Miêu lâu rồi mới được lên lớp với đám hậu bối, say sưa giảng giải những thứ mà mình biết. Sau cùng, mỹ phụ đưa bàn tay về phía trước và nói. “Có thể tiến hành kiểm tra được chưa?”

Lý Vũ khẽ gật đầu, càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình. Rất có thể hắn đã được kiểm tra linh căn từ lúc còn nhỏ mà không biết. Tuy nhiên, lục lại trí nhớ hơn mười bốn năm của mình, hắn vẫn không nhớ ra là làm việc này khi nào.

Khi hắn đang ngủ chăng? Nhưng nếu như vậy thì sao có thể tập trung tinh thần vào điểm linh thạch được? Mà đám thiếu niên kia co giật dữ dội như vậy, có đang ngủ thì cũng phải tỉnh lại. Hay là vẫn còn cách khác?

Lý Vũ vừa suy đoán vừa đưa bàn tay ra, cầm lấy viên điểm linh thạch mà Tố Miêu đang giữ. Một, hai, ba hơi thở…bốn hơi thở, năm hơi thở qua đi, nhưng hiện tượng lạ kia vẫn không xảy ra trên người hắn.

“Ta không tập trung được.” Lý Vũ ngẩng đầu lên, nét mặt có chút gượng gạo. “Còn cách nào khác để khảo nghiệm không?”

Miệng nói như vậy, nhưng thật ra là hắn cố ý không tập trung. Đã không biết thì thôi, nhưng nếu biết thì phải làm rõ hết tất cả nghi vấn, như vậy tâm hắn mới cảm thấy thoải mái, mới có thể thôi suy nghĩ về việc này được.

“Phiền phức!” Tố Hân lầm bầm, không biết vì sao nghĩa mẫu lại khách khí với tên thiếu niên thích để tóc che nửa mặt này đến thế.

Chẳng phải lúc nào nàng cũng bị hối thúc làm nhanh cho xong chuyện hay sao? Nghĩa mẫu thường hay nhắc nhở nàng, nhưng cuối cùng chính mình cũng như vậy, khiến cho thiếu nữ cảm thấy không phục.

“Đưa ta điểm linh thạch.” Tố Miêu không quan tâm đến nghĩa nữ của mình mà mỉm cười nhìn Lý Vũ. “Đưa bàn tay của ngươi ra đây, tay nào cũng được.”

Hắn trả nàng viên đá, suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa tay trái về phía trước. Hắn không biết mỹ phụ định làm gì, nhưng tay phải đối với hắn rất quan trọng, không thể tùy tiện được. Y thuật của hắn cần sử dụng đến tay phải không ít.

Phập!

Lý Vũ cảm thấy một cơn đau nhói xuất hiện tại huyệt hợp cốc, sau đó là một giọt máu rất nhỏ chảy ra. Bàn tay Tố Miêu khẽ hấp, giọt máu bay thẳng tới chỗ nàng, rơi vào viên điểm linh thạch rồi nhanh chóng biến mất.

Tinh thần Lý Vũ ầm ầm chấn động. Hắn nhớ ra rồi! Vào ngày thôi nôi của hắn, Lý lão cũng mặt mày hớn hở lấy đi một giọt máu ở vị trí này. Nhưng rất nhanh, gương mặt lão dần xuất hiện vẻ nghi hoặc, cuối cùng chuyển sang thất vọng, nhìn hắn thở dài suốt cả đêm, còn nói lảm nhảm rất nhiều nữa.

Thật không ngờ mọi chuyện đã xảy ra được mười ba năm rồi, vậy mà bây giờ hắn mới biết. Lý Vũ bần thần hồi tưởng trong giây lát, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm. Dù sao thì hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận kết quả này từ trước.

Không có linh căn, không tu tiên được thì sao? Chẳng sao cả, hắn vẫn cứ là chính hắn thôi. Vả lại, hắn đã vô tư trải qua mười ba năm đó mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều. Mà Lý lão, Lý bà bà, còn có cả cha hắn nữa, mới là những người phải lao tâm khổ tứ để hắn có thể vui vẻ.

“Đa tạ!” Lý Vũ nở nụ cười nhìn mỹ phụ. “Làm phiền tiên tử rồi.”

Hắn đưa tay phải vào trong ngực áo, lấy ra một lọ thuốc bôi lên tay trái rồi dứt khoát xoay người bước đi. Mọi nghi hoặc trong lòng đã được sáng tỏ, hắn không muốn làm mất thời gian của người khác thêm nữa.

“Khoan đã!”

Nhưng đúng lúc này, Tố Miêu chợt lên tiếng bảo Lý Vũ dừng bước. Chỉ là nàng không nhìn hắn, mà tập trung sự chú ý vào viên điểm linh thạch trong tay, đôi chân mày thanh tú khẽ chau lại.

“Sao có thể như thế được nhỉ?” Mỹ phụ trung niên khẽ thì thầm.