Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 41: Bích Linh Môn Lại Đến




Lưu sư phụ đã biến mất, cả Tiểu Trúc thôn không ai biết hắn đi đâu, làm gì, còn sống hay đã chết.

Học trò cũ của Lưu sư phụ biết tin liền chạy đến, nhưng không cách nào tiến vào hai gian nhà để tìm hiểu tình hình cụ thể. Nhìn lớp học đã từng gắn bó, nhìn vườn hoa đã hóa thành đầm lầy dơ bẩn, không ai cầm nổi nước mắt. Bọn họ quỳ lạy ở đó ba ngày ba đêm rồi mới chịu rời đi.

Nữ tử lạ mặt sáng hôm ấy cũng không còn thấy tăm hơi. Có vài người tốt bụng thử ném đồ ăn vào cho nàng, nhưng đều bị nước đen bắn lên rồi kéo hết tất cả xuống đầm lầy, bồi táng cùng đám ruồi bọ. Có người thử gọi nàng vài lần, nhưng không hề nghe thấy tiếng trả lời.

Nơi đó trở nên hoàn toàn yên tĩnh, hoang vắng.

Chỉ khi đêm đến, từ giữa gian nhà nhỏ mới phát ra tiếng khóc the thé, thỉnh thoảng là xen lẫn tiếng cười điên cuồng, cùng với tiếng gào thét oán hận của một nữ tử.

Việc này khiến cho thôn dân gần đó phải sống trong sợ hãi, nửa đêm tỉnh giấc muốn đi nhà xí cũng ráng nhẫn nhịn chờ đến sáng. Nếu bí bách quá thì xử lý ngay tại góc nhà rồi từ từ dọn dẹp chứ không dám bước chân ra ngoài nửa bước.

Mặc dù sau một tháng, thanh âm đáng sợ kia không còn phát ra nữa, nhưng chẳng có ai hay biết. Bởi vì những người ở đó đều đã dọn nhà đến nơi khác, khiến cho cả một khu phía tây của Tiểu Trúc thôn bị bỏ hoang.

Câu chuyện về Lưu sư phụ và nữ tử điên kia cứ thế trở thành thứ mà thôn dân thường lấy ra bàn tán những lúc rảnh rỗi. Mỗi người góp một ý, cuối cùng thành ra một câu chuyện được lưu truyền trong thôn hơn trăm năm.

Bọn họ cho rằng, nữ tử kia chính là một con ma nữ ngàn năm vô cùng hung ác, chuyên đi bắt cóc người dân vô tội về ăn thịt hút máu, hầm gân nấu cốt để tu luyện tà thuật.

Còn Lưu sư phụ chính là một vị thần tiên âm thầm bảo hộ cho người dân Tiểu Trúc thôn bấy lâu nay. Tuy nhiên, ma nữ có lẽ yêu lực quá thâm hậu nên Lưu sư phụ không thể địch lại được

Dẫu vậy, trước khi chết, Lưu sư phụ đã không tiếc hi sinh bản thân mình, dùng toàn bộ thân xác, linh hồn để cầm chân con ma nữ, nhốt nó lại trong ngôi nhà, không cho nó chạy ra ngoài làm hại dân làng.

Lưu sư phụ không chỉ dạy cho mọi người biết chữ suốt bao năm qua, còn dùng cả tính mạng để phong ấn ma nữ, ân đức này khiến ai nấy đều vô cùng tôn kính. Vì thế, cả Tiểu Trúc thôn không tiếc tiền của, công sức, lập cho hắn một ngôi miếu thờ thật lớn.

Miếu thờ được lập ở gần nhà của Lưu sư phụ, vừa tận dụng đất hoang bị bỏ lại, vừa để trấn yểm con ma nữ hung ác, không cho nó tiến vào làm hại dân làng, xem như là một công đôi việc.

Nhờ sự đồng sức đồng lòng của mọi người, tròn một trăm ngày sau khi Lưu sư phụ “thăng thiên”, miếu thờ cũng vừa kịp xây xong.

Việc này tương đối trọng đại, thế nên tất cả thôn dân đều dừng lại mọi công việc đang làm để đến thắp một nén hương, cầu mong Lưu thần ở trên trời có linh thiêng thì ngó xuống phù hộ cho mình.

Chuyện của Lưu sư phụ và “ma nữ” thực hư như thế nào, chỉ có Lý lão và Lý bà bà biết, nhưng bọn họ không rảnh mà đi giải thích làm gì. Khi Lý Vũ xin phép cùng Mộng Liên, Nhược Hà đi thắp hương cho sư phụ, bọn họ cũng không ngăn cản.

Miếu thờ tuy lớn, nhưng tất cả thôn dân cùng tề tựu lại thì cũng trở nên chật chội. Thậm chí những người ở thôn bên cạnh cũng kéo đến xem náo nhiệt, dòng người cứ thế ra ra vào vào tấp nập, đông như mắc cửi.

Lý Vũ hai tay dắt Mộng Liên và Nhược Hà hai bên, không có cách nào chen qua được. Hắn đành đứng bên ngoài, chờ khi vắng bớt thì mới tiến vào trong. Nhưng khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, mọi thứ vẫn không khá hơn.

Một vài thanh niên thấy Lý Vũ ngồi cạnh hai đại mỹ nhân, lòng thầm sinh cảm giác ngưỡng mộ, cũng có ghen tị. Chỉ khi nhận ra hắn là ai, những người này mới lắc đầu bước đi.

Cũng có vài lão bá, lão nương yêu mến Lý Vũ, trông thấy hắn thì tiến đến hỏi thăm, còn chúc hắn con đàn cháu đống, khiến cho hai cô nương bên cạnh ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Mộng Liên vốn nhanh nhẹn, chạy tới chạy lui vài vòng thì mua được rất nhiều đồ ngon đem về. Ba người ngồi ngay trước cửa miếu vừa ăn vừa đợi, không cảm thấy mệt chút nào. Có lẽ đến chiều, dòng người sẽ thưa bớt.

Đúng lúc này, một vệt cầu vồng bay ngang qua bầu trời, kéo theo tiếng gió thét gào, khiến mọi ánh mắt đều phải ngước nhìn. Lão trưởng thôn nhìn một lúc, dường như nhận ra đó là gì, liền buông cây gậy chống, quỳ xuống lạy lục.

“Tiên nhân, tiên nhân đến rồi!”

Những người khác thấy hành động của lão thì hiểu ra, cũng nhanh chóng quỳ xuống theo. Chỉ có ba người Lý Vũ không biết chuyện gì nên vẫn ngồi ăn uống ngon lành, năm con mắt hết ngạc nhiên nhìn nhau thì lại nhìn đám thôn dân.

“Ca ca nhìn kìa!” Mộng Liên hô lên, chỉ ngón tay vào đỉnh của ngôi miếu.

Ở đó, một vệt cầu vồng đáp xuống, hiện ra thân ảnh của một mỹ phụ trung niên cùng một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi. Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng so với Mộng Liên hay Nhược Hà thì vẫn còn thua một đoạn dài.

“Mọi người đứng dậy đi.” Mỹ phụ nói với trưởng thôn cùng các thôn dân.

Nàng ta trông hơi mệt mỏi nên chẳng có tâm trí để nhận mấy thứ nghi lễ màu mè của đám người. Nếu không phải các đệ tử đều đang trong đợt huấn luyện để chuẩn bị đi ra chiến trường, mấy việc lặt vặt này cũng không cần một trưởng lão đích thân đi làm.

Mà thật ra cũng chẳng có quy tắc nào bắt phàm nhân phải quỳ lạy tu chân giả. Chỉ là trong lòng bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ bé, xem tu sĩ như thần thánh có thể che chở được cho mình, vì thế mới hành xử như thế này.

“Đa tạ tiên nhân.” Tiếng hô đồng thanh vang lên, sau đó từng bóng người nhấp nhô đứng dậy.

Mỹ phụ đang muốn tìm trưởng thôn nói chuyện, nhưng nếu tất cả mọi người đều tụ tập cùng một chỗ thì lại càng tốt. Nàng ta nhìn lướt qua đám thôn dân bên dưới, khẽ gật đầu rồi nói:

“Mọi người nghe đây! Ta là Tố Miêu, trưởng lão Bích Linh Môn, phụng mệnh môn chủ đến Tiểu Trúc thôn để thu nạp đệ tử.”

“Sáng sớm ngày mai, tất cả nam nữ từ mười tuổi trở lên, mười bốn tuổi trở xuống đều có mặt tại đây để kiểm tra linh căn, chỉ cần đạt yêu cầu là sẽ được thu nhận làm đệ tử của Bích Linh Môn, trở thành thần tiên, trường sinh bất lão, thần thông quảng đại, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”

“Ngoài ra, gia đình nào có con cháu được ta nhìn trúng, chắc chắn sẽ được hưởng vinh hóa phú quý, an nhàn hưởng lạc suốt đời. Không những thế, Bích Linh Môn cũng sẽ bảo hộ thôn trấn có đệ tử của bổn môn trong vòng trăm năm.”

“Đây là cơ hội hiếm có của các ngươi, cả đời chỉ xuất hiện một lần, không có lần thứ hai. Vì vậy, ta hi vọng sáng sớm mai sẽ không có bất kỳ thiếu sót nào.”

Những lời này có phần hơi khoa trương, nhưng môn chủ đã dặn phải nói như vậy thì Tố Miêu cũng đành nghe theo. Nói xong, nàng liền hóa thành một vệt cầu vồng bay đi. Nàng hiện đang rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.

Đi qua hơn hai trăm thôn trấn, kiểm tra hơn một vạn đứa trẻ, tiêu hao hơn trăm viên điểm linh thạch, vậy mà chỉ tìm được mười đứa trẻ có linh căn. Đã thế, tất cả đều là phàm cấp hạ phẩm, phẩm chất thấp nhất của linh căn. Nghĩ đến chuyện này, Tố Miêu muốn không mệt cũng khó.

“Cung tiễn Tố Miêu tiên tử.” Lão trưởng thôn hướng phía Tố Miêu bay đi, cung kính cúi đầu.

Từ xưa đến nay, cứ mỗi năm năm một lần, thần tăng của Chân Quang Tự lại đến Tiểu Trúc thôn thu nạp đệ tử. Nhưng năm năm trước thì lại khác, các thần tăng không đến nữa, thay vào đó là vị Tố Miêu tiên tử này.

Có người nói rằng, Chân Quang Tự vì thiếu cơm ăn nên đã bán bớt địa bàn cho Bích Linh Môn. Thực hư thế nào thì không ai rõ, cũng không dám bàn tán quá lớn, sợ làm kinh động đến các vị tiên nhân hay thần tăng.

Tuy nhiên, có những chuyện càng nói nhỏ thì lại càng khiến cho người ta tin tưởng đó là sự thật. Thế là ai cũng tự nhủ rằng Tiểu Trúc thôn đã không còn được cai quản bởi Chân Quang Tự nữa.

Mà dù là Chân Quang Tự hay Bích Linh Môn, ai đến cũng không khác gì mấy. Bởi theo ghi chép hơn một ngàn năm nay, Tiểu Trúc thôn chưa từng xuất hiện qua đứa trẻ nào có linh căn cả, còn bị gọi là liệt căn thôn.

Lần này, khả năng cao vị Tố Miêu tiên tử kia lại ra về tay không.

Nói là vậy, nhưng nếu như có đứa trẻ nào may mắn được chọn thì cũng đáng mừng. Chẳng phải trong thôn đang có một con ma nữ không biết khi nào sẽ xổng ra hay sao, mọi người có thể mượn việc này để nhờ tiên nhân diệt trừ nó, xóa đi nỗi lo trong lòng mình.

Sau khi dặn dò những gia đình có con cái trong độ tuổi mà Tố Miêu yêu cầu, bản thân lão cũng quay về nhà để lấy danh sách các hộ trong thôn, kiểm tra lại lần nữa để đảm bảo không thiếu sót bất kỳ ai.

Trong thoáng chốc, ngôi miếu thờ đã trở nên vắng vẻ hơn phân nửa, nhờ vậy mà ba người Lý Vũ mới có thể tiến vào trong để thắp hương cho Lưu sư phụ.

Lý Vũ yên lặng cầm nén hương trên tay, con mắt phải nhìn chằm chằm vào làn khói mờ ảo bay lên. Một lúc sau, hắn khẽ cúi đầu, cắm nén hương vào chiếc đỉnh ở trước mặt.

“Chúng ta về thôi.” Hắn nói, sau đó nắm tay hai thiếu nữ rời khỏi ngôi miếu.