Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 30: Rừng Trúc




Đông! Đông! Đông!

Tiếng chuông đồng chấn động không gian, âm vang bốn phương tám hướng, quanh quẩn trong rừng trúc khổng lồ.

Những cây trúc ở đây khá kỳ lạ, thân mang một màu tím ngắt, to như bắp chân của người trưởng thành, chiều cao lên tới vài chục trượng, cây thấp nhất cũng đạt bảy, tám trượng.

Rừng trúc không mọc thành bụi, khoảng cách giữa mỗi gốc cây xa không gần, khoảng từ một đến hai bàn chân. Trúc thật sự rất nhiều, khiến cho nhìn vào có cảm giác như không có một khe hở để đi qua.

Bên ngoài rừng trúc, một tiểu hòa thượng gồng mình để kéo sợi dây thừng to bằng cổ tay. Sau khi kéo sợ dây được ba lần, tiểu hòa thượng thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Hắn khép hờ đôi mắt, vểnh tai lắng nghe tiếng chuông từ xa vọng lại, dường như rất thích âm thanh này. Mãi cho đến khi tiếng chuông biến mất, tiểu hòa thượng mới đi vào trong gian nhà nhỏ gần đó.

Gian nhà khá đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc rương gỗ cùng một bộ bàn ghế. Trên giường lúc này là một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặt mũi bầm dập biến dạng, hơi thở có mà như không, trông vô cùng tội nghiệp.

Bên cạnh chiếc giường là đại hán có thân hình vạm vỡ, ngồi khoanh chân dưới nền nhà, bởi những chiếc ghế gần đó quá nhỏ bé so với hắn. Đây chính là người đã đánh nhau với Lý Đại ở bên ngoài Tiểu Trúc thôn, Long Ngạc.

Ba ngày vừa di chuyển vừa hấp thụ linh khí để dưỡng thương, tình trạng của Long Ngạc đã khá hơn trước. Tuy nhiên, theo suy tính của hắn, muốn khôi phục lại đỉnh phong thì phải mất thời gian ít nhất một năm cùng với kha khá đan dược.

“Phiền Long thí chủ đợi một lát, sư huynh ta sẽ đến đón thí chủ ngay thôi.” Tiểu hòa thượng từ bên ngoài đi vào, mang theo một cốc nước đặt bên cạnh đại hán. “Ở đây chỉ có chút nước sôi, nếu thí chủ không chê thì có thể dùng tạm trong lúc chờ đợi.”

“Đa tạ Lâm Duyên đại sư.”

“Ta chỉ là một tiểu tăng, không dám nhận hai tiếng đại sư.” Lâm Duyên vội xua tay, lắc đầu nói. “Tiểu tăng có việc phải đi ra ngoài một lát, thí chủ cứ việc ở đây tĩnh dưỡng tùy ý.”

Long Ngạc khẽ gật đầu, chờ cho Lâm Duyên tiểu hòa thượng đi khỏi mới nhìn xuống cốc nước. Trông cốc nước không có gì đặc biệt, nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng linh khí quanh quẩn ở đó.

Không chút chần chừ, đại hán nâng cốc nước nghi ngút khói trắng lên, uống một hơi hết sạch. Là nước sôi, nhưng khi uống vào lại không cảm thấy bỏng rát cổ họng, thay vào đó là một luồng khí mát mẻ điều hòa khắp nơi trong cơ thể.

Đại hán khép hờ đôi mắt lại, điều chỉnh hơi thở của mình. Hắn có thể cảm thấy linh lực bị mất đi trước đó đang được khôi phục lại, tuy khá chậm, nhưng vẫn nhanh hơn là thổ nạp bình thường.

Lâm Duyên hòa thượng rời khỏi gian nhà, nắm lấy một cái giỏ cùng một cái đòn gánh, hướng về một khu rừng khác ở khá xa rồi đi tới. Mặc dù kho củi lúc này đã không còn chỗ chứa, không hiểu sao hắn vẫn muốn đi kiếm thêm về.

Tử Trúc Lâm cũng là rừng, nhưng là rừng trúc nên không có củi hay quả dại để hái. Mà những cây trúc này cũng sẽ không bao giờ chết đi, chỉ có không ngừng sinh sôi ra những cây mới.

Thỉnh thoảng, cũng có tăng nhân đến chặt bớt để tránh cho việc trúc mọc quá nhiều, khiến cho lối vào bị che kín. Nhưng chỉ những đệ tử được cho phép mới làm việc này, nếu không sẽ phạm vào tự quy, hình phạt là rất nặng.

Trong lúc chờ đợi, đại hán chỉ ngồi bên cạnh chiếc giường, lặng lẽ quan sát thiếu niên. Thỉnh thoảng, bàn tay thô to lại giơ lên, khẽ chạm vào người của thiếu niên để truyền linh khí.

Nửa ngày trôi qua, Lâm Duyên vẫn chưa thấy quay lại, nhưng thay vào đó là hai vị hòa thượng khác tìm đến. Một người cao gầy, người còn lại thì hơi mập mạp, cả hai đều có gương mặt khá hòa ái.

“Cho hỏi, có phải thí chủ đây họ Long, đến từ Bích Linh Môn?” Vị hòa thượng cao gầy nhẹ nhàng hỏi.

“Chính là tại hạ.” Long Ngạc đứng dậy, ôm quyền đáp.

“Bần tăng là Lâm Chi, còn đây là Lâm Thu sư huynh. Chúng ta được sư phụ phái đến để đón thí chủ vào trong tự.”

Long Ngạc nhìn hai người trước mắt, thầm đánh giá một phen.

“Chắc thí chủ đang thắc mắc vì sao chúng ta lại biết danh tính của thí chủ đúng không?” Vị hòa thượng mập mạp nở nụ cười, giải thích nghi vấn trong lòng đại hán.

“Lâm Duyên sư đệ từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người khác. Mỗi lần có người muốn vào trong tự, đệ ấy kéo chuông xong thì viết một bức thư để lại, sau đó lại kiếm cớ đi ra ngoài, đến tận chiều tối mới quay về. Nếu như cảm thấy bất tiện, mong Long thí chủ bỏ quá cho.”

“Không có gì, Lâm Duyên đại sư rất chu đáo.”

Chào hỏi qua vài câu, đại hán liền nói ra mục đích đến Chân Quang Tự của mình lần nữa cho hai vị hòa thượng nghe, sau đó thì được dẫn vào trong rừng trúc.

“Phiền Long thí chủ đừng đi cách xa bần tăng quá ba bước.”

Đó là câu mà vị hòa thượng mập mạp đã nói trước đó, nhưng lúc này Long Ngạc mới mơ hồ hiểu được vì sao.

Rừng trúc nhìn từ bên ngoài chỉ mang đến một cảm giác dày đặc, thần bí, không nhìn thấy rõ điểm cuối, nhưng khi đi vào bên trong thì mới biết đó thật ra là một tòa trận pháp khổng lồ.

Nếu xem mỗi một thân trúc giống như là một trận khí, Tử Trúc Lâm này lại có đến hàng ngàn, hàng vạn, thậm chí là hàng chục vạn cây như vậy, có thể tưởng tượng quy mô của trận pháp này to lớn như thế nào.

Long Ngạc khẽ chạm vào một thân trúc. Lấy tu vi của hắn thì không khó để đánh gãy, nhưng đại hán mơ hồ cảm giác rằng sau khi làm điều đó, tai họa sẽ ập lên đầu hắn ngay lập tức.

“Long thí chủ cẩn thận.” Lâm Thu hòa thượng thấy hành động của đại hán liền nhắc nhở. “Nếu vô tình kích động đại trận, bần tăng cũng chỉ có thể giúp thí chủ đọc một bài kinh mà thôi.”

Đồng tử trong mắt Long Ngạc co rụt lại, bàn tay nhanh chóng thu trở về, hai tay thành thành thật thật bế thiếu niên.

Một lúc sau, đại hán chợt cảm thấy bầu trời phía trên nảy sinh biến hóa, bất giác ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng phía sau sắc tím do rừng cây phản chiếu ánh sáng của ban trưa, ở đó vẫn là một bầu trời xanh trong, không gợn chút bóng mây.

“Khoan đã!” Long Ngạc ngừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời, nhận ra thật sự là có gì đó không đúng, miệng khẽ thì thầm. “Giống như là có hai bầu trời vậy.”

Đúng vậy. Xuyên qua những tầng lá trúc dày đặc, rất khó để nhận ra hai bầu trời khác nhau. Một bên là bầu trời với những áng mây trắng lượn lờ như vẫn thường thấy, một bên là bầu trời chỉ có màu xanh dương thăm thẳm.

“Là kết giới?” Hắn tự hỏi, nhưng nhận ra đó cũng là câu trả lời. “Thảo nào môn chủ dặn ta không được bay qua khu rừng này. Nếu không phải trước đó bị thương, có lẽ ta cũng đã thử bay lên trên để xem một lần.”

Long Ngạc thu hồi ánh mắt rồi nhìn xung quanh, cảm thấy nơi mình đang đứng có chút quen mắt. Hình như hắn đã đi qua chỗ này rất nhiều lần rồi, nhưng cũng giống như là không phải. Đại hán lắc đầu, định bước tiếp thì đã không thấy hai vị hòa thượng kia đâu.

Rõ ràng là vừa rồi, Lâm Thu hòa thượng còn ở ngay phía trước, nhưng chỉ sau vài cái chớp mắt thì đã biến mất, thậm chí không thể cảm nhận được khí tức để lại. Long Ngạc giơ chân định bước về phía trước, nhưng đột nhiên, toàn thân hắn bỗng trở nên cứng ngắc.

Cái cảm giác đáng sợ khi nãy chạm vào cây trúc lại xuất hiện. Trong đầu của hắn giống như có một giọng nói nhắc nhở rằng, dù là bước tới hay thu chân về, cảm giác của hắn cũng sẽ thành sự thật.

Đại hán giữ nguyên tư thế đứng trên một chân, mồ hôi hột trên trán và hai bên thái dương chảy xuống ròng ròng. Sau hơn mười nhịp thở trôi qua, hắn chợt nhìn thấy vị hòa thượng mạp mạp hiện ra ở phía bên phải của mình, mặt mày không được vui cho lắm.

“Phiền thí chủ theo sát bần tăng. Bần tăng tính hay quên, lần trước dẫn đường đã để bị lạc mất một người, đến nay vẫn còn chưa tìm thấy. Nếu để lạc thêm hai vị thí chủ nữa, sư phụ sẽ phạt nặng ta mất.”

Nói xong, Lâm Thu hòa thượng thu một chân của mình về rồi xoay người lại, dáng vẻ giống như đang chờ đợi. Long Ngạc đại hán liền hiểu ý, bước lên dấu chân trên mặt đất.

Suýt nữa không biết sống chết của mình thế nào, đại hán không dám nghĩ đến những chuyện khác nữa, hoàn toàn tập trung tinh thần, một bước lại một bước đều nhịp theo cái bóng màu xám mập mạp ở phía trước.

Dáng người vốn cao lớn, việc di chuyển chậm chạp như thế này thật sự khiến cho Long Ngạc có chút khó chịu. May mắn là không mất thêm quá nhiều thời gian, cuối cùng hắn cũng thấy được điểm cuối của rừng trúc.

“Long thí chủ, chúng ta đã đến nơi.”

Lâm Chi hòa thượng đứng ở phía trước, quay lại mỉm cười nhìn đại hán, bàn tay ra hiệu rằng nơi này đã có thể đi lại bình thường như ở bên ngoài.

Long Ngạc khẽ gật đầu, cẩn thận bế thiếu niên đi lên. Ngay khi vừa đặt chân ra khỏi rừng trúc, áp lực đè nặng trên người lúc này cũng đã tan biến. Đang định thở ra một hơi, nhưng khung cảnh trước mắt khiến cho hắn phải hút vào một ngụm lớn không khí.