Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 20: Âm Mưu Vĩ Đại




Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, Mộng Liên không hề sợ hãi giẫm giẫm chân, hùng hùng hổ hổ nói:

“Không được! Con phản đối!”

Mộng Liên chỉ muốn Lý Vũ bị trừng phạt một phen mà thôi, ai ngờ đâu Lý lão lại thuận nước đẩy thuyền đi xa như vậy chứ.

Không được! Nhất định không được!

Ca ca là người tốt với Mộng Liên nhất, cô bé đã nói lớn lên sẽ lấy ca ca. Nhưng giờ hắn lại bị bán đi như thế, sao có thể chấp nhận được. Nếu không phải nền nhà rắn chắc, có lẽ đã bị bàn chân nhỏ bé kia giẫm nát bấy luôn rồi.

Cốp!

Giữa lúc nhiệt khí đang dâng cao lên tận đỉnh đầu, Mộng Liên lại bị mẹ gõ một cái cho tiêu tán hết, sau đó bị xách đi ra ngoài. Lúc này, cô bé không còn là con mèo nhỏ nữa, mà giống như một con ba ba đang quờ quạng tứ chi, muốn thoát khỏi bàn tay của Mộng Hoa.

“Bỏ con ra!” Tiếng hét của Mộng Liên từ xa vọng lại.

“Chỗ người lớn bàn chuyện, con nít ở lại làm gì!”

“Không được! Con phản đối! Phản đối! Phản đối…” Thanh âm ấy không ngừng vang lên, nhưng mỗi lúc một nhỏ dần, nhỏ dần, cho tới khi không còn nghe được nữa.

Tiêu thúc hơi bất ngờ trước phản ứng của Mộng Liên, đến khi vừa kịp bừng tỉnh thì Lý Vũ cũng đã bị Lý lão bắt điểm chỉ vào tờ giấy.

“Khà khà! Tiêu huynh, mời nhận lại một bản, sau này nếu chúng ta trốn tránh thì còn có thứ gì đó để đến đây đòi công đạo chứ.” Lý lão mỉm cười đưa cho Tiêu thúc một tờ hôn ước.

“Ha ha ha! Lý huynh… ấy chết, phải gọi là Lý bá bá chứ. Thất kính! Thất kính! Lý bá bá quá lời rồi, ta tin tưởng Lý gia không phải người thất tín.” Tiêu thúc cất tờ giấy vào trong người, ôm quyền nói. “Chuyện hôm nay coi như đã xong, tiểu điệt cũng không dám quấy rầy Lý bá bá cùng mọi người thêm nữa, xin cáo từ tại đây vậy.”

“Nếu vậy chúng ta hẹn khi khác gặp lại. Đại Nhi, mau đi lấy một hộp thượng phẩm tuyết liên trà lên đây.” Lão nhìn thấy Lý Đại vừa bước vào, liền mở miệng sai khiến, sau đó quay sang Tiêu thúc. “Nhà không có gì ngoài trà, mong Tiêu hiền điệt không chê chút quà ra mắt này.”

“A! Ta đến làm phiền Lý bá bá như vậy, không bị trách phạt là may mắn lắm rồi, sao còn dám lấy đồ mang về chứ.”

“Ấy, Tiêu hiền điệt lúc nãy đã khen trà ngon, ta làm sao có thể keo kiệt mà cất uống một mình được. Chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà, Tiêu hiền điệt không cần phải khách sáo như thế.” Lý lão khoát tay nói.

“Vậy tiểu điệt cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Vậy mới phải chứ. Nào, để ta tiễn Tiêu hiền điệt một đoạn.”

“Làm phiền Lý bá bá rồi.”

Trong lúc chờ đợi Lý Đại đi lấy trà, Lý lão cùng Tiêu thúc chậm rãi tiến về phía cổng lớn. Lý bà bà cùng Lý Vũ cũng lẽo đẽo theo sau, nhìn hai người một già một trung niên đi ở phía trước trò chuyện vui vẻ, trông vô cùng thân thiết.

Đám người vừa bước ra đến cổng, Lý Đại cũng chạy đến với một chiếc hộp gỗ. Lý lão cầm chiếc hộp đưa tận tay Tiêu thúc. Tiêu thúc kính cẩn nhận lấy, nâng niu như một món bảo vật, trong lòng cảm kích vô cùng.

Cả hai không nói thêm lời nào nữa, nhưng đều có thể thấy trong mắt đối phương một niềm hân hoan khó tả. Tiêu thúc ôm quyền, nghiêng người chào Lý lão, sau đó quay sang nhìn Lý Vũ, mỉm cười âu yếm rồi ra về.

Trên con đường nhỏ trong thôn, Tiêu thúc chậm rãi bước đi, gương mặt đầy vẻ đắc ý, chốc chốc lại tự nói chuyện một mình.

“Khà khà, chỉ mới bảy tuổi mà có ngộ tính đối với y thuật cao như vậy, đúng là hiếm thấy. Không cướp về sớm thì sau này tiếc cũng không kịp.”

“Chiêu hấp… hấp khí nhân tạo này ta cũng đã nghĩ qua, đúng thật là có tác dụng cứu người, chỉ là không tiện sử dụng lắm mà thôi. Dù sao thì mẹ của Hà Nhi cũng mất lâu rồi…”

Tiêu thúc bỏ lửng câu nói của mình rồi cười khẩy, đứng ở bên đường vuốt ve chiếc hộp gỗ.

“Thượng phẩm tuyết liên trà! Bảo vật, bảo vật a! Ngay cả hoàng đế cũng không phải lúc nào muốn uống là uống, vậy mà Lý gia nói cho là cho, đúng thật là hào phóng.”

Tiêu thúc đưa chiếc hộp lên hít lấy hít để, không ngừng cảm khái.

“Nhắc mới nhớ, nơi ở của bọn họ cũng rộng lớn thật. Nhưng sao ta có cảm giác nhìn từ bên ngoài vào không rộng như khi đi ở bên trong nhỉ?”

“Mà kệ, có thể là do cách bài trí cũng nên. Quan trọng là chuyến này thu hoạch được khá nhiều thứ, khật không uổng công mặt dày đi náo loạn một phen.”

Tiêu thúc cất kỹ chiếc hộp vào trong người, vừa đi vừa cười. Khi bắt gặp phải người quen, Tiêu thúc mới cố nén lại niềm vui, chào hỏi vài câu rồi tiếp tục bước đi. Nhưng đi không xa thì sự phấn khích lại bộc phát, khiến cho Tiêu thúc càng cười lớn hơn trước.

Tối hôm đó, ai nhìn thấy Tiêu thầy lang cũng cảm thấy quái lạ, thậm chí có người còn cho rằng trong lúc thử thuốc, hắn phối nhầm một vị nào đó nên dẫn đến bị mất trí.

Về đến nhà, Tiêu thúc chạy thẳng vào phòng, chẳng màng cơm nước gì. Vớ được món hời lớn như vậy, không cần ăn uống cũng đã thấy no rồi. Trong đầu vẫn còn cảm thấy lâng lâng khó tả, Tiêu thúc ngồi trên giường, nâng niu chiếc hộp gỗ, chốc chốc lại đưa lên mũi hít một hơi rồi nói:

“Lãi to, lãi to rồi! Ha ha ha!”

Nhưng đột nhiên, Tiêu thúc đặt chiếc hộp xuống, chân mày khẽ cau lại:

“Không đúng! Thái độ của Tiểu Liên vừa rồi có vẻ hơi quá khích thì phải? Lẽ nào, đứa nhóc này lại là một tên muội khống?”

“Không, không thể có chuyện đó được, Tiểu Vũ chỉ mới bảy tuổi thôi mà. Nhưng ánh mắt của thằng bé lúc đó… Ài, chắc không có chuyện như vậy đâu, ta suy nghĩ nhiều quá rồi. Hi vọng là vậy…”

Tiêu thúc tự hỏi tự trả lời một lúc thì có tiếng gõ cửa vang lên:

“Cha! Cha không ăn cơm thật ạ? Vậy con dọn đi nhé!”

“Ừ, con cứ dọn xuống đi. À mà khoan, tự nhiên cha lại thấy đói.” Tiêu thúc đứng dậy, cất kỹ hộp trà rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này, khi sự phấn khích đã qua đi thì dạ dày của Tiêu thúc cũng bắt đầu lên tiếng.

“Con thấy hình như cha không được khỏe cho lắm, cha bị ốm chỗ nào à?” Vừa nãy nghe thấy tiếng cười sảng của cha ở trong phòng, Tiểu Hà có chút lo lắng.

“Ài, cũng bởi vì con đoán bệnh toàn sai thế này mà bảng hiệu nhà ta sắp phải sửa thành họ Lý rồi đấy.” Tiêu thúc thở dài một hơi nhìn con gái, nói một câu không đầu không cuối, khiến cho Tiểu Hà chẳng hiểu gì. Nhưng khi cô bé hỏi lại thì Tiêu thúc nói lảng sang chuyện khác.

Trong khi đó, tại phòng khách của Lý gia, hai ông bà lão ngồi im lặng trên ghế, không nói lời nào. Ánh mắt của hai người cứ hướng ra ngoài cửa, thỉnh thoảng tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống.

“Lão già, mặc dù chúng ta không thích phiền phức, nhưng không phải ai muốn đến gây sự cũng được, việc gì phải tỏ ra khách khí với tên lang băm kia chứ?” Lý bà bà truyền âm cho Lý lão.

“Người ta đem con gái dâng đến tận cửa, khách khí một chút thì đã sao.”

“Thì kệ hắn, chúng ta là người tu tiên, việc gì phải nhận lời hứa hôn với một tên thường nhân?”

“Đúng vậy, chúng ta là người tu tiên, nhưng còn Vũ Nhi đây? Thằng bé không có linh căn a!”

Lý bà bà trầm mặc nhìn chén trà trong tay, không trả lời.

“Ta dù vừa xuất quan nhưng cũng biết là hơn một tháng đi học, Vũ Nhi chỉ mới đọc được có vài chữ. Khả năng tiếp thu như vậy còn chậm hơn cả chữ chậm. Mà tính cách của thằng bé lại lầm lì, ít tiếp xúc với ai, sau này làm sao có người chịu lấy chứ.”

Lý lão dừng lại một chút, thấy Lý bà bà vẫn im lặng, tiếp tục truyền âm:

“Ta biết bà rất quý Liên Nhi, muốn nó kết đôi cùng Vũ Nhi nhà mình. Tuy nhiên, bà thử nghĩ xem, con bé bây giờ nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện nên mới quấn quýt lấy Vũ Nhi, nhưng mai mốt lớn lên liệu có còn yêu thích thằng bé nữa không?

Mặt khác, chuyện này Tiểu Hoa cũng không đồng ý, chỉ là không dám nói ra thôi. Tuy chúng ta có ơn với Tiểu Hoa, nhưng không thể vì thế mà bắt nó hi sinh như vậy được.

Tên họ Tiêu kia không biết vì sao lại muốn gả con gái cho Vũ Nhi, nhưng nếu hắn đã đến thì không việc gì phải bỏ qua cả. Vũ Nhi sinh ra đã không bình thường, muốn thằng bé trải qua một cuộc đời vui vẻ, không thể áp đặt những tiêu chuẩn của chúng ta lên người thằng bé được.”

Lý bà bà kiên nhẫn nghe hết những điều đó. Suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bà ta để cho Lý lão nói nhiều như vậy mà không ngắt lời. Gương mặt bà có chút buồn rầu, chén trà trên tay dần sôi sùng sục, bốc lên một làn khói màu xanh đen.

“Ông bế quan như vậy chắc cũng đủ rồi, giờ đến lượt ta.” Lý bà bà uống một hơi hết sạch chén trà rồi biến mất. “Nhớ trông chừng thằng bé cho tốt đấy!”

“Ài! Đúng là già cả rồi.“ Lý lão nhìn ra bên ngoài, thở dài một hơi.

Về phần Lý Vũ, hắn lúc này đang ngồi trong phòng của mình, cảm thấy khá là đau đầu.

Tình hình khi đó nguy cấp, hắn chỉ nghĩ đến một việc là cứu người, làm gì có thời gian để suy tính trước sau nhiều như vậy. Hắn càng không thể ngờ rằng Tiêu thúc lại tìm đến tận Lý gia, đòi thiết lập hôn ước vì chuyện này.

Kiếp trước, hắn còn không có nổi một mảnh tình vắt vai. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc học, rồi đi làm thêm, sau khi tốt nghiệp thì cũng bận rộn nhiều thứ, thời gian để yêu đương còn không có chứ nói gì đến chuyện lập gia đình.

Vậy mà kiếp này mới trải qua được bảy năm đã có người đem cô dâu đến, còn không cho hắn cơ hội để thoái thác. Thật sự là quá đường đột, quá sức tưởng tượng của hắn.

Tuy nhiên, sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ lại mọi thứ, Lý Vũ cảm thấy như thế cũng không có gì là không tốt. Dù sao thì tám năm nữa hôn ước mới có hiệu lực, mà mười lăm tuổi lập gia đình là điều rất bình thường ở thế giới này.