Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 69: Bảo Vật Đất Trời (p1)




Tiểu Bạch nghe từng câu từng chữ như từng nhát dao đâm vào ngực mình, càng không thể tin được những gì tai mình nghe thấy. Hoá ra trong mắt Tiểu An, cậu là người như vậy. 

"Ngươi thật sự nghĩ vậy về ta sao?"

Tiểu Bạch giọng vô lực, thở dài.

"Đúng vậy, trong mắt ta, ngươi chính là một kẻ giả nhân giả nghĩa."

"Ngươi không hề cảm nhận được một chút tình nghĩa nào giữa chúng ta sao?"

Tiểu An bật cười.

"Tình nghĩa? Với ngươi? Ngươi đoán xem?"

Tiểu Bạch nhận được câu trả lời mà mình đã dự đoán được, thất vọng trải dài, không biết phải đối mặt với người anh em thân thiết này của mình như thế nào nữa.

"Ta cho ngươi một cơ hội. Một là ngươi giao bảo vật. Hai là ngươi nạp mạng."

Tiểu An nghiêm túc nói, biểu cảm trở nên vô cùng đáng sợ. Lúc này có vài người lớn tiếng trách mắng.

"Ngươi đúng là kẻ phản bội, chẳng phải ngôi chùa này đã nuôi dưỡng ngươi sao?"

"Đúng vậy, tại sao lại có thể trở thành một con quỷ, ở bên xấu xa như vậy?"

"Đúng thế, ngươi thật đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, không xứng với công dưỡng dục của sư phụ!"

Tiểu An nghe thế thì phá lên cười, sau đó gằn giọng.

"Các ngươi cũng chỉ là một đám đạo đức giả thôi! Chẳng phải các ngươi như ta, ghen ghét với Tiểu Bạch sao? Các ngươi cũng đâu phải dạng người sẽ vì huynh đệ chứ? Ta nói sai sao?"

Mấy người vừa lớn tiếng im bặt, Tiểu Dĩ đang lơ lửng giữa không trung trong chiếc lồng khí màu xanh nói lớn.

"Mọi người sao vậy? Tiểu Bạch là huynh đệ của chúng ta mà! Không phải chúng ta đã từng thề thốt rằng sẽ sát cánh cùng nhau suốt một kiếp này hay sao!"

Mọi người nhìn nhau, không nói gì, sự im ắng này càng khiến cho Tiểu Bạch chịu nhiều đả kích.

"Mọi người đừng để Tiểu An dắt mũi mình. Chúng ta đã canh gác cùng nhau cẩn thận trong suốt mấy ngày qua, cùng vượt qua nỗi sợ hãi và đoàn kết lại với nhau còn gì!"

Một trong số đám đông lên tiếng, giọng nói vô cùng cương chính.

"Chẳng qua là ta muốn thể hiện cho sư phụ thấy ta cũng làm tốt như Tiểu Bạch mà thôi, thậm chí là còn tốt hơn hắn!"

Những lời tranh cãi lại nổi lên, một bên thể hiện rõ sự hiềm khích và bất mãn với Tiểu Bạch, số ít còn lại không thể nào nói lí lẽ nổi với những người mà họ từng coi là huynh đệ thân thiết này.

"Thế nào? Ai đồng tình việc Tiểu Bạch phải lôi bảo vật ra thì về phe của ta, ai không đồng tình thì có thể ở lại và chờ đến lúc phải nộp mạng đi!"

Tiểu An khoanh tay vào nhìn đám người trước mặt, ở giữa là Tiểu Bạch mặt trắng bệch, người buông thõng, như không thể tiếp nhận được những thông tin này. Cậu làm sao mà nghĩ ra, những người cậu luôn miệng gọi là huynh đệ lại ghét cậu đến như vậy, thậm chí đến việc thân cận cũng chỉ là giả vờ.

Từ khi sinh ra, cậu đã bị vứt bỏ tại một nơi mà người gặp người đánh, chó gặp chó đuổi. Khi ấy cậu cùng anh em của mình đã vất vả như thế nào để sinh tồn, dành giật từng miếng đồ ăn thừa còn sót lại của người đi đường để sống qua ngày. Có những ngày thức ăn kiếm về cũng chẳng đủ cho một người ăn no, thế nhưng số đồ ăn ấy vẫn được chia đều cho tất cả mọi người. Ngày nắng gắt thì không có một giọt nước nào, ngày mưa giông thì chỗ trú tạm bị lật tan tành. Tuy vậy, mọi người chưa bao giờ bỏ rơi nhau.

Là khúc nào không ổn? Từ khi về chùa sống đã là một sai lầm, hay từ khi phương trượng Thích Quảng chọn cậu để truyền thụ mấy chiêu thức riêng? Từ khi nào những người huynh đệ thân cận của cậu đã trở thành kiểu người mà chính họ chán ghét, rặt những kẻ xấu xa ngoài kia?

"Nào, các vị huynh đệ, chẳng phải ta mới là kẻ thân thiết nhất với các ngươi sao, đâu phải là Tiểu Bạch cao cao tại thượng kia? Các ngươi còn chần chờ gì mà không về phía ta nhỉ? Hay các ngươi cũng muốn hỗ trợ hắn ta bảo vệ bảo vật, sau đó công lao một mình hắn ta hưởng hết? Không nói tới chuyện đó, biết đâu hôm nay chính là ngày dỗ của các ngươi thì sao!"

Bẵng đi một khắc, một người trong số họ không do dự tiến về phía Tiểu An. Không sai, đó chính là người đã thể hiện sự thù ghét của mình với Tiểu Bạch khi cậu nặn ra quả cầu gió. Tiếp đến là người thứ hai, rồi người thứ ba...

Trong một nén nhang, số người kiên định ở lại chỉ còn vài ba người, tính thêm Tiểu Dĩ là được bốn người ở cạnh Tiểu Bạch.

Cậu không thể ngờ có nhiều người rời bỏ cậu đến vậy. Tiểu An thì thôi đi, bây giờ đa số tất cả huynh đệ đều chịu thoả hiệp mà nghe theo lời Tiểu An. Một người anh em bên cạnh vỗ vào vai cậu an ủi.

"Tiểu Bạch đừng lo, chúng ta mãi là anh em tốt."

"Đúng thế, Tiểu Bạch, ngươi không cần phải để ý đến những kẻ ăn cháo đá bát, lòng dạ hẹp hòi kia."

"Tiểu Bạch, ngươi ngươi còn có ta! Ta ta ta nhất định sẽ về phe ngươi đến cuối!"

Mặc dù ở trên không, Tiểu Dĩ vẫn cố gắng nói lớn để bên dưới có thể nghe thấy.

Tiểu An thấy số lượng bên mình tăng vọt thì cười lớn, ánh mắt đắc ý nhìn Tiểu Bạch, lúc này con quỷ phía sau cũng đã đứng dậy và nhìn chằm chằm vào địch phía đối diện.

"Tốt lắm, ngươi không hiểu sao Tiểu Bạch? Những người này chưa bao giờ chân thành với ngươi cả! Và ngươi cũng đừng nên tin tưởng họ quá sâu, nếu không, bây giờ ngươi cũng chẳng thảm hại đến như vậy!"

Trong lòng Tiểu Bạch như vỡ vụn, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh ấy bên tai, đôi mắt hoa đi vì lòng tin bị chà đạp đến giới hạn, sự phản bội ập đến khiến cậu chỉ có thể đứng như trời trồng mà không làm được gì. Cũng thật may mắn, vẫn có những người thực sự chân thành với cậu, chỉ là số lượng không nhiều.

"Thật đúng là được mở mang tầm mắt. Giờ ta đã hiểu câu nói chất lượng hơn số lượng, với vài vị huynh đệ đã tình nguyện vì ta mà ở lại, cuộc đời của Tiểu Bạch này xem như đã tìm được những tri kỉ thật sự!"

Như vậy thì sao?

Lòng tin bị phản bội thì sao?

Hầu như tất cả huynh đệ đều quay lưng lại thì sao? Hẳn họ có lí do của riêng mình! Nhưng nhờ thế mà cậu nhận ra được những người huynh đệ thực sự trong cuộc đời! Cái này có gọi là trong cái rủi có cái may không? Cậu không trách móc những kẻ phản bội, cũng chẳng than vãn gì về những người đó. Đây xem như là một buổi lọc huynh đệ đi! Thành quả là những người đã vì cậu mà ở lại, dù rằng có thể xảy ra nguy hiểm đến tính mạng!

Đột nhiên, sau khi suy nghĩ thông suốt, xung quanh Tiểu Bạch toả ra một thứ ánh sáng chói mắt bao quanh, mọi người đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước sự việc trước mắt. Người đàn ông lực lưỡng cách đó không xa đã yên vị dưới một gốc cây hồi sức, chờ cơ hội để đánh lại con quỷ và đồng bọn của nó, cũng bị ánh sáng kia làm cho choáng váng, ngây ngốc tại chỗ.

Bảo vật đất trời, không phải vật hữu hình, không phải vật vô hình, không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, không thể chuyển động, không có âm thanh, không có tên gọi.

Trong cuốn sách gia truyền của gia tộc hắn ta, đích thị là có một dòng mô tả báu vật như thế. Hắn nhận mệnh của gia tộc truyền đời, luôn luôn tìm kiếm ra thứ bảo vật mà sách cổ có ghi, sau đó bảo vệ nó.

Hắn đã ngao du nhiều nơi trên thế gian, học được không ít những ngón võ đặc biệt, kèm theo đặc trưng có thể tuỳ chỉnh cơ thể người mà hắn được di truyền từ gia tộc của mình, nhưng tuyệt nhiên không có một chút tin tức nào về thứ báu vật trong sách ghi. Hắn nhiều lần tự hỏi, cái thứ báu vật ấy có thật không? Những mô tả về nó quá mơ hồ, không phải vật hữu hình, cũng chẳng phải vật vô hình, lại không nhìn thấy, không chạm vào được, không nghe thấy, cũng không có cái tên riêng nào. Một thứ như vậy quá mức li kì, không thể nào tồn tại trên cõi đời này được. Vậy mà đến một ngày, một ông lão tóc trắng kì lạ đã đến và nói với hắn rằng, bảo vật đang được canh giữ tại một ngôi chùa mang tên Giác Lâm và hẳn là sắp bị thế lực xấu xa nuốt chửng, cần hắn đến đó gấp.

Không có ai biết được mục đích hắn lang thang khắp nơi, cũng chẳng một ai biết gì về thứ gọi là "bảo vật", vậy nên khi ông lão thần bí này nói với hắn như thế, hắn đinh ninh sự thật chính là như thế. Hắn đã đến chùa và thấy những người ở đây đều coi hắn là kẻ xấu đột nhập vào chùa cướp bảo vật, vì vậy hắn chỉ còn cách đợi thời cơ lẻn vào chùa để phòng ngừa kẻ xấu cướp được bảo vật, mặc dù chẳng biết đó là vật gì và trông nó như thế nào.

Loài người thì yếu đuối, hắn không tin tưởng những người này sẽ đánh bại được con quỷ.

Hắn nấp mình trong bếp, thế nhưng lại tận mắt chứng kiến một bóng người nào đó mang một rỏ rắn độc vào đây và thả chúng ra. Sau đó kẻ đó rất nhanh đã lẻn đi mất. Hắn vội nhảy ra khỏi chỗ nấp để đuổi theo, thì thấy Tiểu An đang tiến vào trong bếp từ cửa, thế mà hắn lại không nghĩ Tiểu An chính là kẻ thả rắn, quay lại có lẽ là lấy đồ để quên! Vậy là để qua mắt hắn, Tiểu An đã bày ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ khi nghe nói vừa có người thả rắn trong căn bếp này, cậu ta lắp bắp chỉ ra đống thuốc nổ dự trữ trong góc bếp được để đấy để phòng trường hợp có kẻ lạ đột kích ngôi chùa. Chính vì vậy, hắn đã không nghĩ ngợi gì mà cho nổ banh cái bếp, giết được phần lớn đám rắn độc nhưng cũng chính tay mình huỷ đi dấu vết của kẻ xấu đã trộm thả rắn ra. Sau đó, chính cậu ta đã dẫn con quỷ kia vào chùa, cũng chính cậu ta giả dạng thành một kẻ sắp bị giết để không bị ai nghi ngờ. Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, hắn mới thấy Tiểu An quả là một kẻ mưu mô.

Ánh sáng kia phát ra ngày càng mạnh, tới nỗi bao trùm cả người Tiểu Bạch, tất cả những người chứng kiến đều không tự chủ được mà nhắm chặt mắt lại hòng tránh thứ ánh sáng chói loá kia.

Sau một khắc, ánh sáng chói loá ấy có vẻ như đã biến mất, mọi người đều đồng loạt mở mắt nhìn nhau, nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.