Hai người từ đỉnh Vân Lộng trở về. Từ xa đã nhìn thấy một thân hình nhỏ bé chật vật đứng ở trước cửa điện.
Bùi Thạch Nam cực kì không thích kẻ ăn xin nhỏ này, để tránh gặp mặt hắn, nàng ta lập tức tìm một cái cớ rồi rời đi.
Ngu Dư không giữ lại, thậm chí còn thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bóng hình Bùi Thạch Nam dần dần biến mất, nàng mới quay người lại, không nhanh không chậm mà đi tới trước mặt hắn, nụ cười xinh đẹp giả dối trên gương mặt như băng tan chảy dần dần biến mất, lộ ra vẻ lãnh đạm mà lúc thường khó có thể nhìn thấy được.
"Thượng tiên." Một đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi lại hành lễ với nàng, hắn chẳng qua chỉ thấy các đệ tự dưới núi hành lễ một lần, lại có thể làm theo không sai một ly.
Tư chất như vậy, không hổ là hậu duệ của người đó.
Ngu Dư tự giễu trong lòng, vẻ mặt hờ hững trả lời, bỏ qua đứa nhỏ rồi đi vào trong điện môn. Nàng thích yên tĩnh, vì vậy, bên trong tẩm điện không có một đệ tử nào, một nơi rộng lớn như thế, lại chỉ có hai người họ.
Hắn có phần luống cuống khi bị bỏ lại, hắn có thể cảm nhận được dường như thượng tiên đối xử với hắn và người khác không giống nhau. Đối với các đệ tử khác thì dịu dàng, nhưng đối với hắn thì rất nghiêm khắc.
Có lẽ là hắn làm chưa đủ tốt.
Đang yên lặng suy nghĩ, thân hình đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại và quay lại.
Hắn giật mình, vì sợ va vào người của thượng tiên, nên vội vàng lùi lại. Vì dùng lực quá mạnh, không thể giữ vững đôi chân, thân thể nhỏ bé vẫn lắc lư.
"Quỳ xuống" Ngu Dư phớt lờ sự bối rối của hắn, nhìn hắn, khuôn mặt vô cảm hỏi: "Tên của ngươi ở dưới núi là gì?"
"Không có tên, xin thượng hãy tiên đặt tên." Hắn ngoan ngoãn quỳ trên đất, trán đặt trên nền đất lạnh.
Ánh mắt Ngu Dư lướt qua hắn, nàng nhìn cây đào duy nhất ngoài điện, bóng người bị ánh mặt trời buông xuống kéo dài thật dài.
"Vậy từ nay về sau, tên của người sẽ là Hình Đan."
"Tạ ơn thượng tiên." Bóng người quỳ trên mặt đất khẽ run lên, mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng giọng điệu vẫn lộ ra vẻ vui mừng rõ ràng.
"Không cần phải gọi ta là thượng tiên, đã là đồ đệ của ta, chỉ cần tôn ta một tiếng là sư phụ là được."
Nghe đến đây, hắn đột nhiên run lên, sau đó, đứng dậy, đôi mắt trong veo như màu hổ phách không tự chủ được mà nhìn nàng. Ghấy nàng khẽ gật đầu, cảm giác hưng phấn đột nhiên dâng trào trong lồ||g ngực giống như một cơn sóng lớn, suýt chút nữa nhấn chìm hắn.
Hắn nhanh chóng cúi người xuống, cung kính cúi đầu, giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng mà nghiêm nghị: “Sư phụ.”
……..
Ngày hôm sau, tia nắng đầu tiên của buổi sang xuyên qua những đường nét tạm khắc tinh xảo bằng gỗ trên cửa sổ.
Một bóng người y phục trắng ngồi bất động trên chiếc sập, y phục màu trắng dưới ánh sáng hiện ra trông càng huyền bí và thánh thiện. Khuôn mặt trắng như ngọc không buồn không vui, xung quanh yên tĩnh, không một tiếng động khiến nàng so với người phàm thì giống hơn là một pho tượng được trạm khắc tỉ mỉ.
Tuy nhiên, sự yên lặng này cũng không kéo dài được lâu, đôi mày giống bông cúc của nàng giật giật, nàng mở mắt ra, dưới hàng mi mỏng là một đôi mắt đầy lạnh lẽo, ngay lập tức phá vỡ tất cả trạng thái trong cơ thể nàng, cảm giác giống như mùa đông lạnh.
Nàng như có dự cảm nên nhẹ nhàng cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng, sau đó khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Đồ đệ mới của nàng, không biết vì sao lại đang quanh quẩn trước cửa của nàng.