“Thế nào mới được coi là ở bên nhau?”
Bởi vì nàng sợ rằng bản thân không hiểu ý của Hình Đan, nên nàng không có cách nào giải quyết đoạn nhân quả này. Sáng sớm ngày thứ hai, nàng liền đến đỉnh Vân Lộng tìm Bùi Thạch Nam.
Bùi Thạc Nam sau khi nhìn thấy nàng thì liền lùi lại vài bước, sắc mặt đỏ bừng: ‘Sư thúc....”
Ngu Dư thay đổi quá rõ ràng, nàng ta không thể không phát hiện ra, nhưng bất kể Ngu Dư có trở thành dáng vẻ gì thì nàng vẫn là người dạy kiếm pháp và dạy chữ cho nàng ta.
Ngày đó, cha sống sót do đứng ở xa, sau khi trở về thì im lặng, không bao giờ nhắc tới chuyện gì xảy ra ngày hôm đó, nàng ta cũng không tìm ra nguyên nhân.
Chỉ là từ đó, cảm thấy rất rõ ràng, tình cảm của sư thúc trở nên nhạt nhẽo, thậm chí không thể hiểu được cách đối nhân xử thể.
Bùi Thạch Nam bình tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nói: "Ở bên nhau mà sư thúc nói là loại nào?”
Ngu Dư có chút hơi khó hiểu, chẳng hiểu sao ở bên nhau lại có nhiều loại khác nhau, nàng suy nghĩ rồi trả lời: “Là ở bên nhau mãi mãi.”
“A, giống như con và cha, ba bữa ăn cùng nhau, ngủ cùng một giường, chết chung một huyệt, còn có....”
“Còn có gì?”
Khuôn mặt của nàng ta bỗng nhiên sáp lại gần, hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó đỏ mặt, nở nụ cười thật tươi với nàng, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ: “Là cái này.”
Ngu Dư nhìn nàng ta, giống như đã hiểu, liền gật gật đầu, rồi đưa tay ra xoa tóc Thạch Nam coi như cảm tạ nàng ta.
.....
“Sư phụ, người đi đâu vậy?” Hình Đan nhìn thấy Ngu Dư cuối cùng cũng trở về, hắn nhanh chóng nén lại vẻ mặt khó chịu rồi bước tới chào nàng.
Mặc dù nàng đã hứa, nhưng nhiều lúc không nhìn thấy nàng, hắn vẫn không tránh khỏi mà nhớ tới sáu tháng hắn bị nàng bỏ rơi. Những ngày tháng sợ hãi, bất lực và tăm tối, giống như cơn ác mộng khắc sâu vào lòng hắn.
“Đi ra ngoài một chuyến.” Ngu Dư không giải thích, nàng trầm ngâm quan sát hắn một hồi, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên khuôn mặt của hắn, nhàn nhạt tuyên bố. “Đêm nay ta ngủ với ngươi.”