Tâm Ma 2

Chương 16: Khép Lại Vụ Án




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hahaha...

Tiếng cười lại một lần nữa vang lên, vô cùng sảng khoái.

"Được! Cô bé đã vì bạn bè như thế, ta cũng đáp ứng ý nguyện!"

"Đừng!"

Minh lao tới giữ chặt tay Quyên, một tấc cũng không buông ra. Trong lòng Minh vô cùng sợ hãi, một cái gì đó mơ hồ giống như nếu Quyên có chuyện gì thì Minh sẽ cảm thấy rất mất mát... Quyên là người bạn duy nhất khiến Minh không còn cảm thấy cô đơn và trống trải. Nếu như người bạn này có bị làm sao thì Minh sẽ... không chịu được...

"Đừng lo, mẹ tớ sắp tới rồi! Chẳng phải còn có mấy ông chú áo đen của cậu hay sao!"

Quyên thì thầm vào tai Minh, trấn an cậu rằng quyết định của mình là không hề sai. Thấy Minh vẫn vô cùng lo lắng giữ chặt tay mình, cô bé vỗ nhẹ vào tay Minh, lại dùng ánh mắt kiên định vẻ không có gì phải sợ cả.

Cuối cùng, Minh lựa chọn tin Quyên, tay từ từ thả lỏng. Quyên thấy cuối cùng cũng không còn ai ngăn cản mình nữa bèn từng bước một tiến tới chỗ con ma. Không gian lặng im đến nỗi một con muỗi vo ve bay tới cũng bị không khí nặng nề của mọi người đuổi quắn mông bay đi.

"Thả Lan ra. Lan rất quý ông. Ông nói thay trời hành đạo, mà một chút tình nghĩa cũng không có. Ông không có tư cách thay trời hành đạo."

"Bớt nói nhảm đi! Tao sẽ cho mày và con bé này cùng đoàn tụ dưới Hoàng Tuyền!"

Lan ngã bịch xuống đất bất tỉnh nhân sự, ngược lại Quyên thì vừa bị bóp cổ vừa bị treo trên không trung, dần dần chạm tới trần nhà. Quyên mím môi lại, dù cảm giác như không khí sắp bị rút sạch khỏi cơ thể cũng không hề kêu lên một tiếng. Minh đứng dưới mà mắt mở trân trân nhìn Quyên, hai bàn tay nắm chặt tới mức đỏ bật lên. Đau nhưng Minh không hề để ý đến. Cậu đã không bảo vệ được Quyên, cậu đã không thể bảo vệ được cô bạn thân nhất của mình!

"Hành động!"

Một tiếng xì xầm nhỏ từ phía sau Minh phát ra. Ông chú đeo kính đen cùng mấy người nữa chạy đến kéo Quyên xuống, lại có người hắt nước tiểu và tỏi lung tung về khoảng không phía trước. Quả nhiên, Quyên được kéo xuống từ không trung, mặt mày tím tái.

Ma sợ tỏi và nước tiểu!

Quyên lơ mơ thấy con ma đang bận tránh những đòn "sát thủ" thừ mấy chú áo đen, bèn bật cười. Từ lúc họ vào căn phòng này, Quyên đã lờ mờ ngửi thấy mùi tỏi trên người họ rồi. Không ngờ phán đoán của cô lại chính xác như thế!

Minh vừa thấy Quyên được kéo xuống bèn ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh Quyên, hỏi đủ điều.

"Cậu có đau lắm không? Đừng lo, tớ sẽ gọi bác sĩ tới ngay. Cậu cố gắng chịu đựng nhé!"

Quyên như nhớ ra điều gì.

"Lan, Lan đâu rồi? Cậu ấy