Tâm Ma 2

Chương 1: Thảm Sát




Bầu trời tối nay nhuộm một màu đen đúa, không trăng, không sao. Bầu không khí hanh nóng của mùa hè lại càng khiến con người khó chịu hơn. Tiếng cú mèo kêu thê thiết. Màn đêm đen như nuốt chửng mọi thứ. Cực kì ảm đạm.

Cách xa khu đô thị, có một gia đình nhỏ sống rất vui vẻ. Trong nhà có bốn người, bố mẹ và hai con gái. Chị cả hai mươi tuổi, trông xinh xắn. Đứa thứ hai chỉ mới mười tuổi. Họ không hề biết bi kịch sắp đến với mình. Không hề biết hạnh phúc này chỉ còn có thể đếm theo giây.

Cánh cửa địa ngục đang rộng mở chờ đợi.

Bên ngoài ngôi nhà nhỏ màu hồng, có một gã áo đen với đôi mắt nhỏ tàn bạo, tay lăm lăm con dao sáng chói nhọn hoắt. Hắn thèm thịt người sống! Hắn giống như chó dại săn mồi, một con chó ở trong bóng tối chỉ chờ người sơ hở là sẽ tấn công. Đôi mắt hắn hoang dại và không có một chút tia sáng tỉnh táo nào.

Khi ngọn đèn cuối cùng trong nhà tắt đi, cũng là lúc, vận mệnh của họ như ngọn đèn leo lét trước cơn gió mạnh. Bên ngoài, gió thổi nhè nhẹ như hát khúc ca sinh tử.

Hắn xông vào nhà và khoá trái cửa lại. Người đàn bà lớn nhất của gia đình - mẹ của những đứa con - chỉ vừa mới nằm xuống giường sau chồng không bao lâu đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của một vật sắc nhọn nào đó ở cổ. Đầu óc bà trống rỗng vì sợ hãi. Bà vẫn còn chưa kịp nói lời nào thì đã cảm thấy một cơn đau thấu trời lan toả toàn thân. Bà cảm thấy tim đập chậm dần lại... Rồi bà chết, mắt trắng dã, đầu ngửa lên trời, máu chảy từng dòng xuống chiếc cổ nhỏ. Ướt đẫm áo quần. Những bông hoa màu đỏ máu nở rộ trên người bà, trong đêm đen.

Người chồng vẫn ngủ. Trong mơ màng ông cảm thấy nỗi đau thấu trời ở bụng. Tên sát nhân đâm liên tiếp lên bụng, lên ngực ông. Ông chết không kịp tỉnh, không kịp mở mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lần cuối trước khi ra đi. Trăng soi rọi xuống căn phòng đẫm máu, như cười cợt, như chế nhạo hai cái chết âm ỉ. Ánh trăng vô cảm. Ánh trăng chứa đầy âm khí. Như chào đón hai cái vong hồn mới...

Kẻ sát nhân như mù quáng giết chóc, mù quáng xẻ từng miếng thịt mà gặm... Máu tong tỏng chảy từ cằm của hắn xuống chiếc giường mới nãy còn hơi người. Ánh mắt hắn thèm khát, giống như con chó hoang ban đêm săn mồi. Hắn không phải người. Hắn là ác quỷ.

Hắn quên không đóng cửa phòng. Bên ngoài, cô con gái 10 tuổi đã nhìn thấy tất cả. Cô bé chỉ định đi tiểu tiện ban đêm thôi, thế mà khi tình cờ đi ngang căn phòng này... Cô bé run rẩy, sợ hãi chạy một mạch lên lầu, nơi chị cô vẫn ngủ. Tiếng chân kêu bình bịch dưới nền đất. Tên sát nhân giật mình. Hắn đã nghe thấy. Mắt hắn vằn tơ đỏ. Tay hắn rất ngứa... Hắn quay lại đuổi theo cô.

Đây là một cú shock quá lớn đối với một đứa trẻ mười tuổi. Cô bé chỉ kịp chạy lên phòng đánh thức chị, run rẩy kể cho chị nghe. Giọng ngắt quãng.

"Bố mẹ... Bố mẹ bị ăn thịt... Bố mẹ máu me... Chị... Chị ơi... Hu hu hu..."

Người chị chưa kịp hiểu chuyện gì thì cửa phòng bị đá rất mạnh, tên sát nhân xộc vào. Người hắn đầy máu, mặt cũng bê bết máu, trên tay cầm con dao còn chảy tong tỏng từng giọt máu...

Tách... Tách... Tách...

Hắn lao đến, con dao phóng tới cô bé. Chị cô bé chỉ kịp lao ra đỡ lấy, đẩy mạnh cô bé về phía cửa. Con dao xoẹt thẳng vào giữa ngực, sát tim cô chị. Hắn định quay lại đuổi theo, nhưng bằng hết sức bình sinh cuối cùng, người chị vừa giữ chân hắn vừa cào cấu mặt hắn. Cô bé vừa cắm đầu chạy vừa sợ hãi ngoái đầu lại phía sau. Tên sát nhân không thể đuổi theo cô nữa. Đổi lại phía sau, từng tiếng thét man rợ của chị cứ vang vọng trong đầu cô cùng hình ảnh hắn điên cuồng đâm nhiều nhát toé máu lên người chị...

Cô bé chỉ biết chạy, chạy mãi đến đường cái. Đèn pha ô tô cùng tiếng còi inh ỏi phía sau... Rồi cô bé ngất đi trong nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.

...

Cô bé thấy mình đang ở một không gian màu trắng, xung quanh chẳng có gì ngoài màu trắng tang thương.

"Con gái à!"

Tiếng nói mơ hồ như xa lại như gần, cô thấy bố mẹ và chị cả dần hiện ra.

"Bố, mẹ, chị!"

Cô bật khóc. Cô chạy nhanh đến ôm từng người thật chặt. Người họ thật sự rất lạnh.

"Con gái, không có chúng ta, con phải sống thật tốt nghe không? Đừng vì thù hận quá sâu mà đánh mất nhân tính."

Ba người như một cơn gió lạnh bay đi, để cô bé chưa kịp nói gì cả.

"Bé à, bé à! Bé gái tỉnh dậy đi nào!"

Tiếng nói từ xa vọng đến, cô bé mơ hồ mở mắt, sau đó tỉnh hẳn. Xung quanh vẫn là màu trắng, nhưng sặc mùi thuốc sát trùng. Cô đang nằm đâu? Hai người trước mặt là ai?

Cô bé muốn nói, nhưng họng khô và rát. Quyên đưa tay lên cổ sờ sờ. Cô nhận ra tay mình có một vài vết xước nhỏ. Chắc có lẽ là lúc cô bé ngã ngay trước khi xe ô tô của người đàn bà kia tông vào.

"Cháu đừng cố nói để dưỡng sức, nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, có chuyện gì thì cháu cứ gọi bác nhé, bác ở ngay ngoài kia đấy."

Người phụ nữ nhìn cô bé dịu dàng. Bà thấy rất thương cảm và thương tâm. Cô bé còn nhỏ như thế mà lại... Haizzz...

Cô bé bất giác bật khóc nức nở.

Người phụ nữ gương mặt phúc hậu và một người mặc đồ đen đeo kính ở bên cạnh bỗng chốc ngỡ ngàng.

"Cháu tên gì?"

Người phụ nữ dáng vẻ quý phái chậm rãi hỏi, ánh mắt mang theo trấn an.

"Quy...ên..."

"Quyên? Tên đẹp lắm đấy. Cháu nằm nghỉ một chút nhé."

Người phụ nữ cùng người đàn ông mặc đồ đen đi ra ngoài thì thầm gì đó. Ánh mắt họ rất phức tạp. Quyên chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ "Là con bé à" hay "Tội nghiệp quá". Cô bé không mấy quan tâm nữa. Quyên hiểu mất bố mẹ và chị thì sau này mình sẽ thành trẻ mồ côi. Nước mắt lại trào ra, cô bé không dám nghĩ về tương lai nữa...

Quyên lại chìm vào giấc ngủ sâu.