TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 1 // Một Hạt Cát
Chương 6 // Cảm nhận
Tin tưởng vốn là một từ rất kỳ lạ.
Lần đầu gặp nhau chẳng phải thâm giao, nhắc đến tin tưởng thì thật nực cười.
Nhưng Lâm Thần đã nói, nếu anh tin tôi.
Hình Tòng Liên nghĩ, đương nhiên là tôi tin anh.
Khởi nguồn của lòng tin này thật kỳ lạ, khi đó Hình Tòng Liên chỉ cho rằng mình tin Lâm Thần hoàn toàn là vì cảm thấy người quản lý ký túc xá này khá tốt.
Thế là anh ta cho cấp dưới rải ra khắp thành phố để tìm Vu Yến Thanh.
Nhưng Vu Yến Thanh chưa từng phạm tội cũng không hề bị báo mất tích, cái gọi là truy tìm khắp thành phố cũng chỉ là tra xét thông tin về giấy căn cước và các loại thẻ dành cho công dân, thẻ ngân hàng của cô ta, đồng thời thông báo cho công an khu vực ở nơi tạm trú và nơi gần công ty của cô ta, yêu cầu hễ có tình huống nào phát sinh thì lập tức báo cáo lên trên, ngoài việc đó ra thì không còn cách nào tốt hơn cả, nhưng đây đúng là giới hạn sau cùng mà Hình Tòng Liên có thể làm được.
Hình Tòng Liên cúp điện thoại, nhìn lại Lâm Thần.
Lâm Thần hơi cúi đầu, hai tay ôm ly trà gừng nhấp từng ngụm nhỏ, như cảm nhận được ánh mắt của Hình Tòng Liên, anh ngẩng đầu lên nói: “Dẫn tôi đến bệnh viện xem thử.”
Bệnh viện Nhân Dân số 3 của thành phố Hoành Cảnh là khởi đầu cho cả câu chuyện.
Nếu như muốn hoàn thành câu chuyện này thì bắt buộc phải quay lại nơi đây.
Vì cơn bão sắp đến nên trong bệnh viện chẳng có mấy người, gió mạnh tấn công vào cửa lớn từng cơn, mà băng ca cũng được đưa vào liên tục.
Bốn bề đều là tường trắng lạnh lẽo và sàn nhà lát đá xám tối màu, những người bị thương bất ngờ do ảnh hưởng của cơn bão được sắp xếp cả trong lẫn ngoài phòng cấp cứu, tiếng kêu rên trầm thấp vang vọng khắp cả không gian, mang đến cảm giác đau đớn phiền muộn cực độ, cũng lạnh lẽo và đáng sợ khủng khiếp.
Lâm Thần buông dù xuống, phẩy đi nước mưa vương trên vai.
Nhân viên y tế bận rộn trong phòng bệnh, nên người tiếp đón họ là trưởng bộ phận bảo vệ của bệnh viện.
Đó là một người đàn ông cao lớn, đi đằng trước dẫn đường, khi đến một ngã rẽ gần cầu thang thì Lâm Thần bỗng nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh.
Cửa thang máy sau lưng anh đột nhiên mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng xông ra trước tiên, tiếp đến là hai y tá đẩy máy móc chạy sát theo.
Bác sĩ nhanh chóng chạy vào một phòng bệnh, chẳng bao lâu sau, tiếng kêu báo động của máy tạo nhịp tim vang lên chói tai, tiếng gọi của thần chết gần như đâm xuyên qua màng nhĩ mọi người.
Ngoài phòng bệnh, có người đã bắt đầu khóc, có người thì ngồi yên lặng.
Chỉ duy nhất một người, hắn thản nhiên rời khỏi đám đông hỗn loạn, nhìn quanh như chẳng có việc gì xảy ra rồi tìm một hàng ghế xanh lam, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Trước khi lên cầu thang, ánh mắt Lâm Thần đã dừng lại trên hàng ghế đó.
“Đó là hộ lý của bệnh viện.” Có vẻ như nhận thấy anh nghi ngờ, Hình Tòng Liên giải thích.
“Rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ cái gì?”
“Có người sắp ra đi, nhưng anh ta lại không có cảm xúc bi thương nào cả.” Lâm Thần nói.
“Thấy nhiều rồi thì tự nhiên cũng chai sạn đi thôi.” Trưởng bộ phận bảo vệ đi cùng cũng quay đầu lại nhìn hộ lý kia, không để bụng mà nói.
“Thấy nhiều rồi?”
“Đương nhiên mà, bệnh viện chúng tôi ký hợp đồng với công ty dịch vụ, nhân viên tạp vụ và hộ lý đều thuộc dạng nhân viên dài hạn, thời gian họ ở bệnh viện có khi còn dài hơn các bác sĩ……”
Lâm Thần bỗng nhiên dừng chân, anh cực kỳ ăn ý quay sang nhìn Hình Tòng Liên một cái, đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhạy bén hỏi: “Công ty dịch vụ ký hợp đồng với bệnh viện các anh là công ty nào?”
“‘Hảo Gia’ đó, công ty dịch vụ lớn nhất thành phố chính là bọn họ.”
Lâm Thần thôi không nhìn nữa, Hình Tòng Liên quyết đoán gọi điện thoại, căn dặn cấp dưới: “Đối chiếu hình của Vu Yến Thanh và những người tình nghi đã từng vào nhà xác của bệnh viện số 3.”
Hình Tòng Liên gọi điện cực nhanh, sau khi cúp máy thì lại quay sang tán gẫu với trưởng bộ phận bảo vệ, tất nhiên, một trưởng bộ phận của bệnh viện lớn thì làm sao có ấn tượng với một cô gái bình thường được, vì vậy anh ta chẳng có được tin tức gì liên quan đến Vu Yến Thanh.
Hình Tòng Liên vô thức quay sang tìm Lâm Thần, phát hiện anh đang ở sau lưng, đi rất chậm, hơn nữa Lâm Thần thật sự chỉ là đang bước đi thôi, thậm chí còn không nhìn quanh, không thăm dò cái gì khác.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hình Tòng Liên thật muốn chọc anh một cái, “nghĩ xem liệu Vu Yến Thanh có phải là người sắp xếp các xác chết trong bệnh viện hay không?”
“Không.” Lâm Thần lắc đầu nói, “tôi đang nghĩ vì sao lại là ở đây?”
“Chọn nơi này ắt là vì nó rất đặc biệt.” Hình Tòng Liên đáp.
Lâm Thần gật đầu, ngẩng lên hỏi lại: “Vậy thì nó đặc biệt ở đâu?”
“Tôi nào có biết chứ, có thể là vì một người nào đó ở đây, một sự việc từng xảy ra ở đây, thậm chí là hắn vừa mắt chỗ này thôi, phạm vi trả lời quá rộng……”
“Cũng không hẳn là rộng đến thế.”
Trong lúc nói chuyện thì bọn họ đã dừng chân.
Trước mắt họ là một cánh cửa gỗ bình thường, sơn màu trắng với một cái bảng đề “Nhà Xác”.
Bóng đèn sợi đốt trên đầu họ nhấp nháy, tiếng khóc u oán văng vẳng trong không gian rộng lớn.
Trưởng đội bảo vệ lấy chìa khóa ra, cẩn thận mở cửa.
Khí lạnh ập thẳng vào mặt.
Toàn bộ không gian của phòng chứa xác chưa rộng đến 200 mét vuông, những chiếc giường cách nhau rất gần, vải trắng trên giường rũ xuống sàn, trông tựa như một vùng tuyết trắng vô biên, rõ ràng là căn phòng này không rộng, nhưng khoảng cách giữa sự sống và cái chết lại khó lòng vượt qua như một cái rãnh trời.
Chiếc giường đặt xác chết kỳ lạ bị để trống, Lâm Thần nhanh chóng đến bên cạnh nó, đi quanh một bòng.
Vì không gian quá hẹp, anh thậm chí còn bất cẩn chạm phải tay của một người chết nằm bên cạnh, anh nhìn thoáng qua bàn tay trắng bệch cứng đờ kia, đột nhiên nhớ đến Phó Hách từng nói có người đã ngủ bên dưới giường đặt xác.
Vậy thì vì sao phải nằm bên dưới một cái xác nhỉ?
Nằm dưới một cái xác thì có cảm giác gì?
Không thể phân tích lý tính, vậy thì nhắm mắt lại cảm nhận đi thôi.
Lâm Thần đột nhiên lật khăn trải giường lên, cúi người chui xuống gầm giường, nằm ngửa trên mặt đất.
Sàn nhà rất lạnh, bốn bề tối đen, mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, tựa như tất cả các giác quan đã bị đóng chặt, chỉ có duy nhất tư duy là tỉnh táo.
Có thể tưởng tượng ra từng cái xác đặt xung quanh, có thể tưởng tượng ra cuộc đời bi thảm hoặc vui sướng của họ, tưởng tượng xem bọn họ đã sinh ra như thế nào và chết đi ra sao.
Khi đó nhịp tim sẽ vô thức tăng nhanh vì nỗi sợ, nhưng bộ não lại bình tĩnh cũng chính vì nỗi sợ đó.
Trong một không gian lạnh lẽo, yên tĩnh, kín bưng như thế này mới có thể phát hiện ra, dường như cái chết đang cách ta rất gần……
Rốt cuộc thì đó là cảm giác gì?
Lâm Thần đột nhiên mở mắt.
Tiếng chuông nhẹ nhàng khoan khoái vang lên.
Hình Tòng Liên rút di động ra, vội vàng bấm nhận cuộc gọi.
Chờ nghe điện thoại xong thì Lâm Thần đã chui ra khỏi gầm giường, anh ta bóp điện thoại, nói với anh: “Có manh mối rồi.”
Người phát hiện ra manh mối là chuyên viên kỹ thuật cấp dưới của Hình Tòng Liên.
Chuyên viên kỹ thuật này tên là Vương Triêu, đồng chí nhỏ Vương Triêu sở hữu tất cả các đặc điểm của dân kỹ thuật, nhanh tay, nói nhiều đồng thời biết làm nũng.
Lần đầu tiên gặp Lâm Thần, thiếu niên đội mũ lưỡi trai lấy hết toàn bộ kẹo trong túi ra bày lên bàn, sau đó nhanh chóng chọn chocolate ra tặng hết, miệng bắn liên thanh: “Acchan, Bạch Thái, Mã Ngọc Ngọc, anh thích ai hơn? Warcraft, DOTA, LOL, anh thích chơi cái nào, có rảnh thì PK một ván xem sao?”
Lâm Thần vừa quay đầu đã bị hỏi cho cứng họng, anh nhìn đôi mắt trong sáng của Vương Triêu rồi chỉ đành quay sang cầu cứu Hình Tòng Liên.
Hình Tòng Liên rít một hơi thuốc, bình thản hỏi: “Còn muốn đưa hóa đơn tiền đi xe không đây?”
Thiếu niên đang thổi bong bóng kẹo cao su lập tức bày tỏ WTF anh thật vô sỉ, nhưng vẫn đành ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn, mở laptop của mình ra.
Vì trời mưa, căn nhà số 6 hẻm Nghiêm Gia lúc này đang thoang thoảng mùi mốc.
Thiếu niên hắt xì một cái, vừa khởi động máy vừa nói: “Sếp ơi, không phải em nói chứ tại sao anh phải ở đây, bà nội em mới ở cái loại nhà thế này, chứ già rồi dễ bị đau khớp lắm đó……”
“Bà nội cậu đúng là có đẳng cấp.” Hình Tòng Liên vừa nói vừa cốc đầu Vương Triêu, rồi hỏi tiếp, “đừng có nói linh tinh, manh mối gì?”
“Không phải sáng nay anh bảo em tìm một cô gái sao, vừa rồi em nhìn thấy cô ta, anh đoán xem ở đâu?” Trên mặt Vương Triêu là hai vành mắt thâm xì, cậu vừa nói vừa gõ máy tính, “tèn ten, đúng như anh nói, trong khoảng thời gian mà bệnh viện phát hiện ra cái xác biết tự mặc quần áo lần đầu tiên, cô ta từng đẩy xe dọn vệ sinh vào nhà xác.”
Trên màn hình xuất hiện một cô gái nhỏ nhắn, Vương Triêu bấm nút tạm dừng, phóng to hình ảnh lên.
Đó là một gương mặt gầy gò vàng vọt, đường nét ngũ quan nhỏ đến nỗi gần như chen chúc với nhau, vẻ mặt cô ta không vui không buồn, tựa như đã bị cuộc sống này dằn vặt, mài mòn tất cả góc cạnh.
Lâm Thần nhìn cô gái nhỏ gầy kia, gật đầu xác nhận đó chính là công nhân làm vườn vẫn luôn gửi thư tình cho anh.
“Cô nàng này tên Vu Yến Thanh đúng không.” Vương Triêu vừa nói vừa nhanh chóng mở thêm một loạt tập tin video, sau đó chọn một cái nhấp đúp mở lên: “Em đã dùng kỹ thuật nhận diện khuôn mặt đơn giản để tìm hình ảnh của cô ta trong các đoạn băng tư liệu liên quan đến vụ án hôm nay, anh đoán xem thế nào!” Cậu vừa nói vừa nhanh tay bấm tạm dừng, hình ảnh dừng lại trên con đường đang hỗn loạn lúc hoàng hôn, “cô ta ở đây!”
Vương Triêu vươn một ngón tay ra chỉ vào người phụ nữ tóc dài đang đứng bên đường lạnh lùng nhìn tất cả.
“Sau cùng, anh đoán xem, thật là thần kỳ.” Vương Triêu chép miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng kiêu ngạo, cậu tiếp tục mở ra tập tin video cuối cùng trong danh sách rồi nói, “vị trí máy quay ở ngay ngã tư phía trước công viên trung tâm, thời gian là 35 phút trước khi vụ án xảy ra.”
Trong đoạn băng ghi hình, Vu Yến Thanh dường như đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, cô ta mặc một cái váy đỏ, còn tô son, cả người như tỏa sáng, rạng rỡ đi về phía công viên.
Tình cờ không thể giải thích được nguyên nhân vì sao cùng một người lại xuất hiện trong ba vụ án nhìn qua không có vẻ gì liên quan với nhau, Hình Tòng Liên xoa cằm, nhìn sang Lâm Thần: “Hay là chúng ta mời quý cô xinh đẹp đây về uống trà nhỉ?”
“E rằng không kịp nữa rồi, chúng ta đến đường Xuân Thủy xem thử trước.” Lâm Thần lắc đầu, giọng nói khàn khàn.
~*~