TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 2 // Hai Nẻo Đường
Chương 35 // Suy đoán
Thế giới này thật to lớn, mỗi ngày có biết bao nhiêu câu chuyện đang xảy ra, muốn tìm kiếm một câu trả lời trong số hàng ngàn hàng vạn câu chuyện đó còn khó hơn cả mò kim đáy bể.
Lâm Thần đi theo Hình Tòng Liên, vốn tưởng rằng người ta nói năng đầy lý lẽ rồi bước chân đầy vội vã thế kia, thì chắc là vội vàng đi tìm kiếm đáp án, nhưng không ngờ Hình Tòng Liên lại dẫn anh đi vòng qua khu vực bãi đậu xe, thẳng tiến đến nhà ăn của trung tâm quản lý.
Đã quá giờ cơm, cửa sổ bán cơm đã đóng rồi, trong siêu thị nhỏ đằng trước, một chú mèo và dì bán hàng đang gật gù, đèn cũng chẳng thèm mở.
Hình Tòng Liên vào siêu thị dạo một vòng, khi bước ra thì trên tay đã có thêm hai tô mì vừa được thêm nước sôi, lại là bò hầm ngũ vị.
Lâm Thần muốn đến giúp nhưng Hình Tòng Liên lại dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào túi của mình.
Lâm Thần hiểu ý, bèn thò tay vào trong túi áo khoác của chàng thanh niên máu lai, không hề bất ngờ khi tìm được một gói thuốc lá chưa mở.
Khi người ta lâm vào tình trạng phiền muộn thì quả thật sẽ càng lên cơn nghiện thuốc lá. Thế nên anh rất kiên nhẫn mở lớp vỏ ngoài bằng nilon, rút một điếu thuốc ra nhét vào miệng Hình Tòng Liên, Hình Tòng Liên lại xoay người nửa vòng để anh lấy bật lửa từ túi áo bên kia.
Lâm Thần lấy ra bật lửa thì thấy Hình Tòng Liên cúi đầu, vô cùng tự nhiên kề điếu thuốc đến bên tay anh.
Tách một tiếng, ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc, trong không gian tối tăm, hai mắt người nọ hướng xuống. Lông mi của anh rất dài, mà đôi mắt bị hàng mi ấy phủ bóng thì lấp lánh ánh lục, trong veo như nước, dù đây chỉ là một hành động cực kỳ bình thường nhưng Lâm Thần lại thấy nhịp tim mình tăng nhanh bất thường.
Anh thu tay về, rất tự nhiên mà thả bật lửa trở về túi áo đối phương.
Hình Tòng Liên hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên thấy thỏa mãn.
Từ đầu đến cuối Hình Tòng Liên đều chưa từng nói một câu, anh hút thuốc rất chăm chú, sau đó chậm rãi quay về bên xe.
Anh đặt hai tô mì xuống, vỗ lên nắp capo rồi hỏi: “Tự lên được không.”
Hình Tòng Liên dùng xe việt dã, gầm xe rất cao, Lâm Thần không biết nói sao, thầm nhủ nếu tôi không lên được thì chẳng lẽ anh còn định bế tôi lên chắc, anh vừa nghĩ vừa chống một tay lên nắp, chân đạp lên thanh chắn bảo vệ, ngồi lên nắp capo.
Chờ anh ngồi vững rồi mới phát hiện vì sao Hình Tòng Liên lại chọn nơi này.
Vị trí mà xe Jeep đang đậu vừa hay đối diện với cả cánh đồng cỏ lau bạt ngàn, xa xa có lũ cò trắng vụt qua chân trời, ánh nắng buổi chiều ấm áp cùng làn gió thoang thoảng, rất hài hòa, rất khoan khoái cũng rất dễ chịu. Anh cầm mì bên cạnh, nhích sang bên cạnh để Hình Tòng Liên nhảy lên.
Hai tô mì vẫn nóng, mở nắp ra thì hơi nước ập vào mặt, Hình Tòng Liên rất chu đáo đưa cho anh một chiếc nĩa, hai người không ai nói gì, bắt đầu lặng lẽ giải quyết bữa trưa đến muộn của mình.
Đến khi ăn được vài miếng thì Lâm Thần mới phát hiện ra mình thật sự đã quá đói, nước mì cay cay và sợi mì mềm dai trượt vào dạ dày, cuối cùng thì căng thẳng và mệt mỏi cũng được xoa dịu phần nào.
“Quen biết đã lâu, vẫn chưa biết anh là người ở đâu?” Hình Tòng Liên ăn mấy miếng rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Gió rất mềm, cỏ lau xanh mướt, câu nói vừa rồi cũng chỉ như lời tán gẫu bình thường mà thôi.
“Quê tôi ở Mậu Lâm.”
Lâm Thần trả lời xong thì bỗng nhiên nhớ ra chỉ cần đối phương lấy điện thoại gọi một cú, chờ thêm vài phút là có thể biết được toàn bộ thông tin của anh, vậy thì hiện giờ Hình Tòng Liên làm như vô tình hỏi một câu như thế, thật ra là đang muốn nói với anh rằng, anh ta không hề dùng những thủ đoạn điều tra kia để moi móc quá khứ của anh.
Quả nhiên, nói xong thì Hình Tòng Liên lại im lặng ăn mì.
Lâm Thần cũng vừa chú ý rằng tuy chỉ là một tô mì, nhưng sống lưng của Hình Tòng Liên vẫn giữ thẳng tắp, bàn tay bưng tô mì rất vững, tần suất ăn mỗi miếng đều đặn, toát ra cảm giác vững vàng như núi vậy. Lâm Thần đột nhiên nhớ ra trước kia rất lâu, thầy anh từng nói đùa một câu rằng ăn cơm và làm tình là hai hoạt động thể hiện tính cách một người rõ ràng nhất, vậy thì Lâm Thần cho rằng Hình Tòng Liên quả thực rất đáng sợ.
Nhưng sự xúc động của Lâm Thần chỉ duy trì trong thời gian rất ngắn, vì Hình Tòng Liên đã nhanh chóng ăn xong mì rồi, thậm chí còn húp sạch cả nước.
Anh đặt tô mì xuống, ngả người nằm ra nắp capo, trông có vẻ định ngủ thật.
“Nhà tâm lý học các cậu thường nói nếu nghĩ không ra một việc gì đó thì nên đổi cách nghĩ đúng không nhỉ?” Hình Tòng Liên nằm trên nắp capo mà hỏi.
Lâm Thần nhìn anh một cái rồi gật đầu: “Vì hình thái tư duy thỉnh thoảng sẽ ngăn cản con người nảy sinh suy nghĩ mới, cho nên……”
Anh còn chưa nói xong thì cánh tay đã bị kéo lại, Hình Tòng Liên đã ngồi dậy từ khi nào, lấy tô mì trong tay anh ra đặt bên cần gạt nước, sau đó không cho phép từ chối lời nào đã kéo anh nằm xuống.
“Vậy ngủ một giấc đi.” Hình Tòng Liên nói.
Cứ như thế, Lâm Thần chẳng hiểu sao lại bị bắt nằm trên nắp capo, mà lại càng khó hiểu khi bên cạnh anh còn một người đàn ông nữa.
Nắp capo rất lạnh, gió thổi đến trộn lẫn với mùi hương thuốc lá bạc hà quen thuộc và mùi thơm của mì, sạch sẽ và ấm áp, thậm chí còn giúp người ta yên lòng đến mức không cần phải suy nghĩ nữa.
Lâm Thần cảm thấy hơi buồn ngủ rồi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Anh không định ngủ thật đấy chứ.”
Nói nhiều……
“Tôi vừa nghĩ nếu đã bảo chúng ta đi tìm câu trả lời, vậy thì tôi có thể hiểu rằng cậu ta thật ra đã không còn đường lui nữa, nên phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ cảnh sát?”
Lâm Thần khẽ hé mắt: “Hình như cũng có thể nghĩ thế.”
“Nếu cậu ta muốn cảnh sát giúp đỡ, vậy thì khi gọi cho cảnh sát hẳn là đã phải biểu đạt những gì mình muốn nói một cách rõ ràng rồi, theo cách nói của anh thì cậu ta đã bày tất cả đầu mối ra trước mặt chúng ta.”
“Đúng là vậy.”
“Đầu mối thứ nhất mà cậu ta giao cho chúng ta là cao tốc Hoành Cảnh, vậy thì không còn gì để nghi ngờ, tất cả sự kiện đều xảy ra trên con đường cao tốc này.”
“Ừ.”
“Anh lại phân tích rằng nếu cậu ta có thể thuyết phục người khác, thì lý do của cậu ta phải rất nặng nề, trên thế gian này còn điều gì nặng nề hơn sống và chết nữa. Vậy nên, trên con đường này đã xảy ra một sự kiện nào đó liên quan đến sự sống và cái chết…….”
“Tai nạn?” Lâm Thần đột nhiên tỉnh táo lại, “Ý anh là cậu ta muốn chúng ta tìm ra chân tướng của một vụ tai nạn?”
“Nếu suy nghĩ của tôi chính xác, vậy thì nguyên nhân cậu ta tìm phóng viên đến là để công khai mối thù của mình, cậu ta muốn để cho kẻ đầu sỏ gây ra tai nạn, hay chính xác hơn là kẻ đứng sau màn phải thân bại danh liệt.”
Lâm Thần suy nghĩ, cảm thấy hướng tư duy này rất mới mẻ, thế là anh nói: “Có lý lắm, vậy thì lại phải phiền đến Vương Triêu rồi.”
“Đây là vinh hạnh của cậu ta.” Hình Tòng Liên vừa nói vừa lấy điện thoại, gọi cho nhóc kỹ thuật nọ.
……
Kỹ thuật viên trẻ tuổi vừa mới lên xe thì sếp trực tiếp của mình lại gọi đến rồi, cậu rất khó hiểu, thật sự không hiểu.
‘Cậu kiểm tra một chút xem trong vòng một năm trở lại đây, trên cao tốc Hoành Cảnh đã xảy ra bao nhiêu vụ tai nạn.’ Giọng nói của sếp truyền ra từ điện thoại, vì trên xe còn rất nhiều đồ đạc, cậu vốn phải dùng tai và vai để kẹp điện thoại, nghe đến đây, cậu nhóc cảm thấy thật mệt tim, “Sếp ơi, anh giỡn hả, dù một ngày có ba vụ, thì trong một năm cũng có cả ngàn vụ tai nạn trên cao tốc rồi đó.”
‘Cậu im lặng nghe anh nói.’ Hình Tòng Liên dừng một chút rồi mới nói thật rõ, ‘Đầu tiên, loại trừ những vụ không có người thương vong.’
“Ừm……”
‘Tiếp theo, lọc danh sách người thương vong xem có ai là học sinh hoặc giáo viên của trường Phong Cảnh không.’
“Ôi sếp ơi, lấy số liệu với sắp xếp cũng cần thời gian, anh chờ một chút.”
‘Tôi biết, sau cùng cậu còn phải lọc lại danh sách người thân của các nạn nhân xem có ai là thiếu niên trong độ tuổi 15 – 18 hay không, nếu có thì xem trong số đó ai là học sinh của trường Phong Cảnh.’
“À à em hiểu ý anh rồi, nhưng mà em đang ở trên cao tốc đó, tín hiệu không dây không tốt lắm đâu, anh chờ một lát.”
Hình Tòng Liên nhạy bén phát hiện ra một số bất thường qua tai nghe: ‘Cậu không đi cùng xe với nhóm lão Bành?’
“Không có, sếp Bành hình như đã sắp đến hiện trường rồi, mà giám đốc Dương nói dù sao cũng không bận việc gì, nên mượn một chiếc xe chở em qua……” Vương Triêu thuận miệng báo cáo rồi cúp điện thoại.
Trên xe Jeep trong bụi cỏ lau, Hình Tòng Liên khoanh chân ngồi, đưa điện thoại rời khỏi tai, anh hơi cau mày không nói gì.
“Sao thế?” Lâm Thần nhỏi.
“Tôi bỗng nhiên nhớ ra, thật ra kẻ bắt cóc còn tặng cho chúng ta một manh mối khác.”
“Hửm?”
“Một cái máy tính bảng cài trên xe.”
Thực ra ngay từ ban đầu, thiếu niên kia đã dùng thủ đoạn hết sức kỳ diệu để đưa chiếc máy tính đó đến tay cảnh sát. Nhưng Vương Triêu đã cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ sự kỳ dị trên lộ trình di chuyển mà GPS ghi lại thì chiếc máy tính bảng kia không còn gì bất thường nữa.
“Không phải anh từng nói chiếc máy tính bảng đó đã đi qua một lộ trình phức tạp mà con người không thể thực hiện được đó sao?”
Hình Tòng Liên nhìn vào mắt anh một lát rồi đột nhiên xoa xoa mái đầu đinh của mình, nhảy xuống khỏi xe: “Sức của một người thì đương nhiên là không thể làm được rồi, nhưng sự thực rất đơn giản, định vị chỉ tính toán lộ trình theo đường cao tốc, nhưng cậu ta có thể nhảy ra khỏi cao tốc để đi đường tắt, sau đó chỉ cần chuyển chiếc máy tính đó cho người khác, sau đó người kia lại chuyền cho một người nữa, sau vài lần chuyền đi, lộ trình sẽ trở nên kỳ dị khó đoán.”
“Có người đang giúp cậu ta.” Lâm Thần ngồi dậy, “Anh nói không sai chút nào, với những cô cậu thanh thiếu niên đó, đặc biệt là giữa bạn học và bạn bè thân thiết, thì nhiệt huyết và nghĩa khí rất dễ nảy sinh.”
……
Hình Tòng Liên một lần nữa lái xe lên cao tốc, lần này không cần vội vã, anh chỉ lái xe chậm rãi với tư thế chuẩn bị đi dạo mà thôi.
Thời gian vẫn trôi qua từng phút từng giây theo đúng quy luật của nó, thời gian hẹn trước đang tiến đến rất gần rồi, đứng trước dòng chảy thời gian, suy nghĩ và cố gắng đến đâu cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Gió quyện với mùi thơm của cỏ khiến người ta thả lỏng dù không phải lúc, ngoài cửa sổ là rừng cỏ lau cao hơn cả đầu người, biết đâu chừng cậu thiếu niên kia đang trốn ở đâu đó bên trong, cùng bọn trẻ chơi đùa, thế rồi có lẽ chỉ một tích tắc sau, viên đạn của tay bắn tỉa sẽ đâm xuyên qua đầu cậu.
Không có đáp án, không có kết cục viên mãn.
Con đường phía trước trở nên bóng loáng dưới ánh mặt trời chói chang như được bôi một lớp sáp, Hình Tòng Liên lái xe được một lúc thì có vẻ đã gặp phải tai nạn đằng trước, dòng xe dần chậm lại, hàng xe đằng trước đều đã sáng đèn đỏ, dù Hình Tòng Liên liên tục thắng xe để tránh va chạm thì sau cùng cũng phải dừng hẳn lại.
Điều bất ngờ là ngay khi Hình Tòng Liên dừng lại thì dòng xe phía trước bỗng nhiên chuyển động.
Lâm Thần kéo giật tay ga lại, đằng trước họ là một chiếc Buick đen, nó vừa mới lăn bánh thì chiếc xe khách lớn trên làn đường bên phải đột ngột chen ngang, phân nửa chiếc xe chắn ngang đường.
Tài xế xe Buick vốn đã mất kiên nhẫn vì kẹt xe nay lại bị chen hàng, trong lúc tức giận bèn đạp ga không chịu nhường đường.
Ai ngờ tài xế xe khách cũng không chịu dừng, rầm một tiếng, xe Buick và xe khách đâm vào nhau.
Vì kích cỡ xe quá chênh lệch, chiếc Buick bị đâm bẹp nửa phần đầu xe, kính chắn gió vỡ tan tành, hành khách trên xe khách đột nhiên gặp tai nạn thì đều kinh hãi trợn mắt.
Thấy vậy, tài xế xe khách lập tức mở cửa xe nhảy xuống, đạp lên đầu xe Buick: “Mẹ kiếp, mày không cần mạng như ông mày cần, trên xe ông mày đầy người kia kìa, mày muốn chết phải không!”
Tài xế xe khách nóng nảy mắng chửi xong chưa thấy đủ, ông ta nhìn thấy tài xế xe Buick dường như đã mắc kẹt trong ghế lái thì ra sức đạp mạnh vào cửa xe như muốn dỡ nó xuống.
Đúng lúc này, tài xế xe khách đang phẫn nộ bỗng thấy cổ mình bị siết lại, ông ta bị hất ngã ra đường, sau đó định bò dậy nhưng sau lưng nhói đau, ông ta bị ai đó ấn trên mặt đất.
Hình Tòng Liên thả lỏng đầu gối, một tay giữ chặt hai tay của tài xế xe khách, lấy ra còng số tám khóa lại, động tác trôi chảy như nước, nhanh nhẹn dứt khoát khôn tả.
Làm xong mọi việc, Hình Tòng Liên mới đứng dậy tiến đến bên cạnh xe Buick, túi khí trong buồng lái bung hẳn ra khiến tài xế mắc kẹt bên trong không thể cử động.
Lâm Thần thu hồi ánh nhìn, tiếp tục gõ cửa xe, hỏi han tình trạng tài xế lúc này.
Cùng lúc, có tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên làn đường ngược chiều, Hình Tòng Liên nhìn chằm chằm vào ánh đèn nhấp nháy đó, bỗng nhiên cau mày.