TÂM LÝ PHẠM TỘI

Chương 28: Chuyên gia




TÂM LÝ PHẠM TỘI

Tác giả: Trường Nhị

Dịch: Mặc Thủy

Phần 2 // Hai Nẻo Đường

Chương 28 // Chuyên gia

Phóng viên là những người bắt tin nhanh nhất trên thế giới này.

Cho nên người biết tin xe du lịch chở học sinh của trường Phong Cảnh mất tích đầu tiên không phải là Hoàng Trạch, mà là một nữ phóng viên tin tức hàng ngày của đài truyền hình tỉnh.

Khi đó bọn họ vừa kết thúc phỏng vấn ở hiện trường vụ cướp xe khách, chuẩn bị thu dọn trở về.

Cô phóng viên này lén cầm điện thoại, đi đến bên cạnh Hoàng Trạch mà nói: Thanh tra Hoàng, một người bạn làm trong Cục cảnh sát thành phố của tôi nói núi Khung xảy ra chuyện lớn rồi, nếu anh để tôi theo vụ này lấy tin độc quyền thì tôi sẽ không nói cho người khác.

Hoàng Trạch nhìn người phụ nữ trang điểm tinh tế này, phản ứng đầu tiên không phải là kinh hãi, mà là chua chát, Lâm Thần à……

Quả nhiên đúng là thế, nếu đã thật sự như vậy thì có thể làm thế nào đây?

Hệt như đàn kiến truyền tin hay bầy ong cùng bay múa, tin tức cả học sinh lớp 1 của trường Phong Cảnh mất tích nhanh chóng truyền ra cả nhóm phóng viên.

Với phóng viên, còn có điều gì kích thích hơn là nửa đường phỏng vấn lại gặp tin lớn chứ?

Hoàng Trạch bị vây giữa hàng chục cái micro và máy quay, chỉ có thể trả lời theo kiểu chung chung: “Hiện nay cảnh sát còn đang điều tra vụ án này, không tiện tiết lộ những tình tiết liên quan.”

Nhưng mà sức người làm sao có thể ngăn cản được bàn tay không đâu không mò vào được của phóng viên, thay vì để những cánh tay kia làm bừa, còn không bằng giữ chúng trong tầm kiểm soát của mình.

Chính vì vậy mà Hoàng Trạch dẫn theo những phóng viên này cùng đến núi Khung.

Khi đó, bọn họ đã sắp đến trạm dừng chân Lang Xuyên.

Rất nhiều xe đang liên tục rời khỏi Lang Xuyên, người quản lý trạm dừng chân thì mặt mày nghiêm trọng, đứng ngay đầu đường hướng dẫn xe qua lại, hiển nhiên là trong trạm dừng chân đã xảy ra chuyện gì đó.

Hoàng Trạch không kịp phản ứng thì những chiếc xe phỏng vấn đằng sau đã cướp đường xông vào trạm dừng chân, đến khi hắn xuống xe thì người quay phim đã bắt đầu lấy máy quay ra tác nghiệp rồi.

Hoàng Trạch hít một hơi thật sâu, trong không khí trộn lẫn nhiều mùi hương kỳ lạ, mùi thơm của bánh chưng, mùi oden, mùi thơm dịu ngọt của sữa em bé, những mùi này bị ẩn giấu trong mùi xăng dầu nồng nặc, xung quanh hắn, càng lúc càng có nhiều xe được sơ tán, hắn ngước nhìn lên, khói xe và bụi mù mịt che phủ của đất trời, các nhân viên đeo bảng tên trên ngực đang chạy về phía hắn với gương mặt hoảng hốt.

Hắn biết ở đây có chuyện lớn rồi.

Hắn cũng biết Lâm Thần và người cảnh sát lại đoán đúng rồi.

Rất tình cờ là khi hắn nghĩ về họ, thì đối phương cũng nhớ ra hắn.

Điện thoại riêng trong túi quần hắn bắt đầu rung lên.

Hắn lấy di động ra, cúi đầu xem, đó là một dãy số không rõ tên, nhưng hiển thị địa điểm là tại Hoành Cảnh.

Người biết số điện thoại cá nhân của hắn rất ít.

“Xin chào.”

Phòng giám sát cao tốc Hoành Cảnh, ống nghe điện thoại truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Thanh tra Hoàng, Vương Triêu giơ cao di động có vẻ muốn khóc.

Hình Tòng Liên nhìn cậu một cái rồi nhận điện thoại.

Trên màn hình LED, Hoàng Trạch trong bộ cảnh phục phẳng phiu hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: ‘Cậu đang ở đâu?’

Câu hỏi này rất quen thuộc, giọng điệu có vẻ gượng gạo khó tả.

Hình Tòng Liên hơi nhếch môi, ngẩng lên nhìn màn hình, nói: “Thanh tra Hoàng, xin chào.”

Chất giọng trầm ấm hơi khàn vang lên bên tai Hoàng Trạch, hắn bỗng nhiên có cảm giác thật bất an, thế nên hắn cau mày rất rõ ràng.

“Đầu tiên, chân thành cảm ơn Thanh tra Hoàng và giới truyền thông đã có mặt, có một việc nhỏ cần phải nhờ anh giúp đỡ.” Ánh mắt Hình Tòng Liên dời sang màn hình hiển thị, sau đó đến chiếc xe chở học sinh trong bãi đậu xe, tiếp tục nói, “Tôi nghĩ hẳn là anh cũng đã biết tin vài giờ trước, trường Phong Cảnh mất một chiếc xe khách chở đầy học sinh, vậy thì, nếu anh nhìn về hướng chín giờ của mình, anh sẽ phát hiện một chiếc xe du lịch sơn nền trắng mây xanh, cũng chính là chiếc xe đã bị mất, vấn đề hiện giờ là tài xế của chiếc xe đang bị trói trên ghế cùng một quả bom hẹn giờ……”

Nghe vậy, Hoàng Trạch giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về hướng chín giờ, sau đó hắn cất bước, bắt đầu chạy, hắn chạy rất nhanh, nhưng miệng lại hỏi một câu hỏi không mấy quan trọng: ‘Hình Tòng Liên, tại sao anh lại có số di động cá nhân của tôi?’

Nghe câu hỏi này, Hình Tòng Liên nhìn sang Lâm Thần, sau đó mới đáp: ‘Sự kiện đặc thù thì cần dùng những phương pháp đặc thù.”

‘Ha, bom hẹn giờ, phương pháp đặc thù?’ Hoàng Trạch nở nụ cười châm chọc, hắn dường như cảm nhận được điều gì, bèn ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy quay ở một góc của bãi đậu xe, nói. ‘Đưa điện thoại cho Lâm Thần.’

Phòng giám sát, Lâm Thần đứng ở đó, anh chú ý đến ánh mắt Hình Tòng Liên đột nhiên quét đến, nhìn nét mặt kỳ lạ của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh vươn tay về phía đối phương.

Hoàng Trạch đứng đằng trước chiếc xe du lịch, trong xe, người tài xế đã tái trắng mặt, đầu đầy mồ hôi, đang vùng vẫy trên ghế ngồi, mà ngay trước ngực tài xế, chữ số màu đỏ trên bộ đếm ngược đang lùi dần từng giây một, thấy cảnh này, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác phẫn nộ lạ thường, “Hình Tòng Liên, anh đang rất đắc ý phải không?”

Thế nhưng đáp lại hắn không phải giọng trầm khàn của người kia, mà là một chất giọng trong trẻo bình thản: ‘Hoàng Trạch……’

Hoàng Trạch cảm thấy thật buồn cười: “Lâm Thần, cậu nói cao tốc sẽ xảy ra chuyện thì cao tốc thật sự xảy ra chuyện, tôi thậm chí còn hoài nghi tất cả có phải do cậu sắp đặt không.”

Trước màn hình LED, khuôn mặt của Lâm Thần bị ánh sáng phát ra từ màn hình nhuộm thành màu xanh sáng, nghe vậy, anh cúi đầu, ánh mắt không hề có lửa giận, mà chỉ có thất vọng tràn trề: “Im đi Hoàng Trạch, tôi không có thời gian bàn luận thuyết âm mưu với anh.” Giọng nói của anh rất lạnh, “Hãy nhìn người tài xế xe khách trước mặt, nếu anh không muốn cứu ông ta, vậy thì lập tức quay đầu đi đi.”

‘Vậy nghĩa là gì, cậu ra đề bài đạo đức cho tôi à? Bảo tôi gỡ bom trong tình trạng không có bất cứ biện pháp phòng hộ nào, xem tôi có dám dùng tính mạng của mình để đánh cược hai cái mạng của tôi và tài xế?’

“Không, đây không phải vấn đề đạo đức.” Lâm Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cứu người chỉ là trách nhiệm của anh thôi.”

Không thể không thừa nhận, Lâm Thần có sở trường chiếm ưu thế tuyệt đối trong phương diện thuyết phục người khác.

‘Cũng tức là nếu tôi không cứu ông ta, thì tôi là một tên nhu nhược không gánh vác được trách nhiệm của mình.’ Đầu kia điện thoại, Hoàng Trạch thấp giọng cười lạnh, sau đó nói tiếp, ‘Nói đi, cần tôi làm gì?’

Lâm Thần không nói gì, chỉ đưa lại điện thoại cho Hình Tòng Liên.

Hình Tòng Liên nhận chiếc điện thoại, ổn định hơi thở của mình trước: “Thanh tra Hoàng, vị trí của chiếc xe khách này đúng vào góc chết của máy quay an ninh, trong số những phóng viên mà anh dẫn đến, chắc chắn có người mang theo máy quay có tính năng truyền dữ liệu không dây, hãy nhờ người đó kết nối máy quay và wifi của trạm dừng chân, chúng tôi cần xem hình ảnh thực tế của hiện trường.”

‘À, rồi sau đó.’

“Sau đó……” Hình Tòng Liên hơi ngại ngùng, “Sau đó thì mời anh điều chỉnh ống kính máy quay vào chính xác quả bom hẹn giờ kia, chúng tôi còn cần anh tự tay tháo bom……”

‘Được.’

Trong màn hình, các phóng viên trên bãi đậu xe đang chạy đến vị trí của Hoàng Trạch.

Hoàng Trạch bị đám đông vây quanh, hắn nói gì đó khiến một bộ phận phóng viên hoảng loạn bỏ chạy khỏi hiện trường, số còn lại là những người can đảm, có người chạy đi lấy máy quay kết nối không dây cho Hoàng Trạch, còn có người trực tiếp nhắm thẳng ống kính vào Hoàng Trạch.

Đột nhiên, trong đám đông xảy ra tranh cãi gì đó, trở nên rất rối loạn.

Hình Tòng Liên kêu a lô mấy tiếng với micro, vẫn thấy có vẻ như Hoàng Trạch đang nói gì đó.

Tiếp theo, có một giọng nói khác xen vào.

‘Cậu Hoàng, ngài không thể mạo hiểm được!’

Người nói không ai khác, chính là chuyên gia tâm lý học Khương Triết đã từng tuyên bố vụ cướp xe này chỉ là trò đùa giỡn của thanh thiếu niên tuổi dậy thì.

Khương Triết túm chặt lấy tay áo của Hoàng Trạch, y hiểu rất rõ nếu Hoàng Trạch thật sự mạo hiểm đi gỡ bom, nếu như có sự cố gì đó thì kẻ đã dẫn Hoàng Trạch vào nơi nguy hiểm là y nhất định sẽ phải gánh lấy lửa giận gấp trăm lần của nhà họ Hoàng.

“Không phải cậu đã nói đây chỉ là một trò đùa quái ác thôi à, vậy thì chắc tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu nhỉ?” Hoàng Trạch nhìn chuyên gia tâm lý học đứng cạnh mình, mặt lộ vẻ châm biếm.

“Đúng vậy đúng vậy, thầy Khương, nếu vậy thì quả bom hẹn giờ trong xe cũng là một cách mà “Tên cướp ngọt ngào” dùng để thu hút sự chú ý sao, anh có thể phân tích một chút xem bọn trẻ đã đi đâu rồi không?”

Công cụ tác nghiệp của các phóng viên rời khỏi Hoàng Trạch, nhanh chóng dời đến trước mặt Khương Triết.

“Không, không, hành vi của tên cướp này đã nâng cấp rồi, đây không còn đơn thuần là hình vi nghịch phá của thanh thiếu niên tuổi dậy thì nữa, tôi hoài nghi thiếu niên kia có thể là người bị rối loạn nhân cách phản xã hội*! Tính bạo lực và tính công kích của hắn ta bắt nguồn từ gene, những gì hắn ta đang làm là để thỏa mãn khoái cảm phạm tội của mình, không chừng hắn đang theo dõi chúng ta qua camera giám sát, người chết càng nhiều thì khoái cảm của hắn càng mạnh, cho nên cậu Hoàng, ngài xem vì sao hắn phải cho xe khách đậu ngay bên cạnh trạm xăng, đó là vì hắn muốn cho nổ tung nơi này, tạo thành thương vong quy mô lớn, dù ngài đi gỡ quả bom kia thì cũng chưa chắc thành công, vì hắn đã làm gì đó bom hẹn giờ rồi!”

Khương Triết nói rất nhanh, cũng chính bởi những lời này mà một số phóng viên quyết tâm ở lại đã bắt đầu hoảng sợ.

Thế nhưng Hoàng Trạch vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm.

Thấy tình hình này, Khương Triết ý thức được nhất định là Lâm Thần đã nói gì đó với Hoàng Trạch trong cuộc điện thoại vừa rồi.

Y đột nhiên trở nên kích động, giật lấy di động trong tay Hoàng Trạch, gào vào loa: “Lâm Thần, nếu anh thật sự muốn báo thù nhà họ Hoàng thì cứ nhằm vào tôi, đừng bắt người vô tội mất mạng!”

Trong phòng giám sát, giọng nói khẳng khái dũng cảm của Khương Triết thông qua loa ngoài gần như vang khắp cả căn phòng.

Ánh mắt trong phòng lập tức dồn về Lâm Thần, những ánh nhìn kia chẳng khác nào dao kiếm có thực thể.

Lâm Thần nhìn Hình Tòng Liên, Hình Tòng Liên cũng nhìn anh.

Thấy đầu kia điện thoại chìm vào im lặng, Khương Triết đang chuẩn bị nhân cơ hội đánh tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy một câu hỏi.

‘Khương Triết, anh có thể đọc lại một lần không?’

Như một nắm đấm đành vào bông gòn, như tia lửa rơi xuống dòng nước, Khương Triết thấy cơn giận như nghẹn lại trong lồng ngực: “Đọc cái gì?”

‘Tiêu chuẩn để chẩn đoán rối loạn nhân cách trong DSM-IV-TR, anh có thể đọc lại không?’

“Đó là cái gì!” Khương Triết buột miệng nói, “Lâm Thần, anh đừng có giở trò nữa!”

DSM-IV-TR** là Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê Các Rối loạn Tâm thần được chỉnh sửa và xuất bản năm 2000 của Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ, đây chính là một trong những sổ tay nguyên tắc chẩn đoán bệnh tâm thần có uy tín nhất trên thế giới, nếu anh đã nhận định rằng nghi phạm là bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, vậy thì mời anh đọc lại tiêu chuẩn chẩn đoán một lần.’

Mặt Khương Triết đỏ bừng lên: “Trong tình trạng này ai mà đi đọc sách chứ, anh biết thì giỏi lắm sao!”

‘Đúng vậy, anh muốn nghe không?’



* Rối loạn nhân cách phản xã hội: (tiếng Anh: Antisocial personality disorder, hay viết tắt là ASPD) là một trạng thái không bình thường của nhân cách biểu hiện chủ yếu bằng sự khó hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách. Không quá ngạc nhiên khi các nghiên cứu chỉ ra rằng rối loạn nhân cách chống xã hội có tỷ lệ cao ở tù nhân (những người thường có hành vi bạo lực), tương tự như vậy người lạm dụng rượu và các chất gây nghiện cũng được ghi nhận là có nhiều khả năng mắc hơn so với cộng đồng. (Tham khảo tại Wikipedia)

**DSM-IV-TR: Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê Các Rối loạn Tâm thần (The Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders, viết tắt là DSM) được chỉnh sửa và xuất bản năm 2000của Hiệp hội Tâm thần học Hoa Kỳ (American Psychiatric Association, tên viết tắt: APA). (Tham khảo tại Wikipedia)